• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hạ Vân Chi giúp Thẩm Quý Hòa làm xong vật lý trị liệu, hoàn thành liệu trình buổi sáng. Thẩm Quý Hòa tự mình đi vào phòng thay đồ, cởi ra trang phục bệnh nhân thuần trắng, thay thành áo hoodie và quần thể thao rộng thùng thình.

Thời điểm cô thay quần áo, Hạ Vân Chi đang cùng Diệp Lan thảo luận phương án trị liệu cho Thẩm Quý Hòa.

Sau khi Diệp Lan bàn bạc với Hạ Vân Chi kỹ càng từng chi tiết, đột nhiên Hạ Vân Chi nói: "Cô xem. Thẩm Quý Hòa vẫn chọn phương án này."

Nàng gõ gõ vào bảng huấn luyện cường độ cao trong ba tháng trước mắt.

Diệp Lan nhìn vẻ mặt của nàng, cảm thấy khó hiểu: "Em kiêu ngạo thế cơ đấy?"

Cô, một bác sĩ, thật sự không hề vui một chút xíu nào hết!

Khổ sở lắm mới thoát khỏi một bệnh nhân điên khùng như Hạ Vân Chi, thế mà giờ lại tới thêm một cái nữa

Nhắc đến chuyện này cô lại tức nữa.

"Tạm bỏ qua em đi, lúc đó do em vội có việc gấp. Còn a Hòa? Con bé chưa vội thi đấu, ngay cả khi hồi phục sau ba tháng, thì được gì? Còn không bằng cứ từ từ bình phục, như vậy trạng thái tinh thần cùng cơ thể có thể thoải mái hơn một chút."

"Ba tháng sau vừa vặn là mùa tuyết, cô ấy phải nhanh chóng phục hồi để trở thành huấn luyện viên cho tôi."

Diệp Lan dùng ánh mắt như nhìn thấy bệnh nhân tâm thần nhìn Hạ Vân Chi: "Bà cố nhỏ, cả em cả chị đều biết đấy chỉ là một cái cớ thôi."

"Em thật sự muốn học trượt tuyết à?"

Hạ Vân Chi ừm hứm một tiếng, đầu ngón tay lật qua báo cáo huấn luyện tuần này, gợi ý một số hạng mục có thể điều chỉnh lại dựa trên kinh nghiệm trước đây của bản thân mình.

Trước khi đi, Hạ Vân Chi nói với Diệp Lan: "Cô là bác sĩ."

Diệp Lan: "Chị không phải bác sĩ thì là gì?"

Hạ Vân Chi: "Làm ơn giữ khoảng cách với bệnh nhân giùm!"

Sau khi nàng nói lời này liền rời khỏi văn phòng, để lại Diệp Lan sững sờ ngồi trên ghế một lúc, trong lòng xem thường. Cô cầm cây bút trên tay, hận không thể biến nó, thứ có thể viết biến thành sợi lông bay rồi ném nó dính lên người Hạ Vân Chi. Đúng là thiếu đánh mà. Xoay cây bút quanh các đầu ngón tay, Diệp Lan bình tĩnh trở lại. Hạ Vân Chi đúng là có bệnh, đã thế còn phải để nàng đến chữa. Quên đi. Đời này nàng không muốn lại làm bác sĩ của Hạ Vân Chi nữa đâu.

Chỉ là......

Hạ Vân Chi học trượt tuyết?

Nhớ lại trong quá trình phục hồi con bé cực kỳ không thích các loại vận động, Diệp Lan nhướng mày cảm thấy có chút chờ mong.

· 

Mỗi ngày, bữa trưa và bữa tối sẽ do tiểu Tô chuẩn bị và đưa đến phòng của Thẩm Quý Hòa. Tất nhiên, ở đây cũng có một phòng bếp, nhưng Thẩm Quý Hòa không quen việc ngồi ăn trong phòng bếp trống vắng, so với phòng bếp trang trí sang trọng, cô càng thích ăn ở trong phòng mình hơn.

Cơm trưa hôm nay cũng như cũ do tiểu Tô mang đến. Đầu bếp trong biệt viện luôn đặc biệt làm theo chế độ ăn dinh dưỡng do Diệp Lan đưa ra. Điểm bất đồng duy nhất là, hôm nay trong phòng ngủ của Thẩm Quý Hòa có thêm một vị khách. Hoặc là nói, có thêm bà chủ nhỏ.

"Cô muốn ăn với tôi?"

"Sao? Không được à?"

Thẩm Quý Hòa cười nói: "Không phải không được, chỉ là cơm dùng cho quá trình điều trị không dễ ăn, hay là để tiểu Tô chuẩn bị cho cô một phần ăn khác nhé."

Hạ Vân Chi: "Không cần."

"Cô nghĩ tôi thường ăn cái gì?"

Thẩm Quý Hòa suy nghĩ: "Cánh gà chiên coca?"

Hạ Vân Chi nâng mí mắt liếc nhìn cô một cái, không trả lời, Thẩm Quý Hòa cũng biết mình đã đoán sai.

Tiểu Tô ở một bên che miệng cười trộm, giải thích cho Thẩm Quý Hòa: "Chị Thẩm, thật ra bình thường chế độ ăn uống của Hạ lão sư rất nghiêm ngặt, chị ấy còn phải xuất hiện trên màn ảnh nữa, chị ấy có yêu cầu rất cao đối với bản thân mình. Đừng nói cánh gà chiên coca, chỉ mỗi coca thôi, một năm chị ấy cũng chẳng uống được mấy ngụm. Còn có —— etou em đi trước đây."

Dưới ánh mắt Hạ Vân Chi, tiểu Tô lập tức ngậm miệng, quay người ra khỏi phòng Thẩm Quý Hòa.

Thẩm Quý Hòa vừa mở hộp cơm trưa cho Hạ Vân Chi vừa trêu nàng: "Sao không để tiểu Tô kể tiếp?"

"Cô rất muốn nghe?"

Thẩm Quý Hòa phát hiện Hạ Vân Chi có một thói quen: Dùng một câu hỏi khác để trả lời câu hỏi của người khác.

Hạ Vân Chi là người sẽ không bao giờ cho ra một câu trả lời.

"Một chút."

Thẩm Quý Hòa thành thật giải thích: "Tôi cảm thấy có chút thú vị."

"Thú vị?"

"Hmmmm......."

Thẩm Quý Hòa cắn nĩa và suy nghĩ một lúc, "Có thể là do có liên quan đến cô."

Cô khá tò mò về Hạ Vân Chi.

Loại tò mò này giống như Thẩm Quý Hòa thích thú khám phá những ngọn núi tuyết hoang dã, tò mò về thế giới bên kia ngọn núi tuyết sẽ chứa điều gì. Hạ Vân Chi giống như ngọn núi tuyết được bao phủ bởi làn sương trắng, thoạt nhìn lạ kỳ, rồi từ từ lộ ra một khung cảnh khác trước mặt Thẩm Quý Hòa.

Liệu rằng sẽ có ai đó cũng tò mò về Hạ Vân Chi sau khi gặp cô ấy không?

Thẩm Quý Hòa rất nghi hoặc.

"Cô bị sao vậy?" Thẩm Quý Hòa buông nĩa, giơ tay chạm vào mặt Hạ Vân Chi. Khuôn mặt vừa rồi còn trắng nõn bây giờ đã nhuộm một màu đỏ, như thể đang phát sốt. Đầu ngón tay cô chưa kịp chạm vào, chưa cảm nhận được độ ấm, Hạ Vân Chi liền nghiêng đầu né tránh, dùng sức đẩy tay cô ra.

Hạ Vân Chi chỉ nói: "Nóng."

Thẩm Quý Hòa quay đầu nhìn lại, trong phòng chưa mở điều hòa.

"Tôi đi mở cửa sổ." Cô rời đi.

Khi cô rời khỏi chiếc bàn nhỏ trong phòng ngủ, Hạ Vân Chi mới nhẹ nhàng thở ra, hai bàn tay giấu ở dưới bàn liên tục bóp vào hổ khẩu, buộc não và dây thần kinh phải nhanh chóng hạ nhiệt độ.

Miệng của Thẩm Quý Hòa thật sự phiền phức, luôn vô tình nói ra những lời khiến mầm cây nhỏ trong lòng nàng sinh ra rồi lại chết đi, cứ như vậy lặp đi lặp lại hết lần này đến lần khác. Hạ Vân Chi thẫn thờ suy nghĩ, hôm nay có lẽ đã đến giờ uống thuốc rồi.

"Đã ổn hơn chút nào chưa?" Thẩm Quý Hòa đẩy xe lăn trở về, sau tiếng xe lăn vang lên là giọng nói ôn nhu của cô.

"Ừ."

Hạ Vân Chi gật đầu.

Bầu không khí có chút ảm đạm.

Hạ Vân Chi nhìn bộ dáng ngoan ngoãn ăn cơm của Thẩm Quý Hòa, dùng ngữ khí lemỏn nói với cô: "Lần sau muốn biết cái gì cô có thể hỏi tôi."

"Ok."

Thẩm Quý Hoà nói, "Bây giờ tôi có một câu hỏi."

"Hỏi đi."

"Bác sĩ Diệp nói nửa năm trước cô cũng là bệnh nhân của cô ấy, chuyện gì đã xảy ra? Tôi có thể biết không?" Thẩm Quý Hoà đã lén search trên mạng, nhưng không thể tra được nguyên nhân. Nghĩ lại, nếu trên mạng thật sự có, có lẽ em gái cô đã tụng bên tai cô hơn một ngàn tám trăm lần.

"Cô thân với Diệp Lan như vậy sao không hỏi cô ấy đi."

"Đây là chuyện về cô." Thẩm Quý Hoà cắn một miếng tôm, "Nếu không có sự cho phép của cô, tôi đương nhiên sẽ không tuỳ tiện đi dò hỏi người khác."

"Hơn nữa vì cái gì cô lúc nào cũng nói tôi rất thân với bác sĩ Diệp thế?" Thân sao? Cô sẽ không cùng Diệp Lan ăn chung một bữa cơm, cũng sẽ không giống như thế này, ngồi nói chuyện phiếm với nhau. Cô không hề có một chút sự tò mò về Diệp Lan, cũng chẳng thích trêu cô ấy. Trước mặt Diệp Lan cô chỉ làm một bệnh nhân bình thường thôi, cũng chỉ có thế thôi.

Hạ Vân Chi thật sự muốn ghi âm lại lời này, sau đó gửi cho Diệp Lan, để cô ta sửa lại cái xưng hô đó.

A Hoà?

Cười chết nàng.

Còn tiểu Tô cũng vậy nữa......

"Cô có biết tiểu Tô còn lớn tuổi hơn cả cô không?"

Đôi mắt Thẩm Quý Hoà mở to.

"Vậy sao cô ấy lại gọi tôi là chị Thẩm?"

Hạ Vân Chi: "Ai biết."

"Chà, thật ra gọi tôi như vậy cũng không thành vấn đề. Trước kia đã từng có người lớn tuổi hơn tôi gọi tôi là chị rồi."

"Ví dụ?"

"Thời điểm còn trượt tuyết, bởi vì trình trượt tuyết của tôi quá tốt cho nên có nhiều xưng hô còn quá hơn."

"Da mặt cũng dày quá ha."

"Đây là sự thật mà ai cũng công nhận." Cô copy lại câu nói của Hạ Vân Chi, sau đó lại nói, " Không phải đây cũng là lý do cô chọn tôi sao?"

Đối mặt với nụ cười rạng rỡ của Thẩm Quý Hoà khi nói lời này, Hạ Vân Chi quay mặt đi, uống một ngụm nước ép mới vắt.

"Hạ lão sư, cô còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đấy."

"Không có chuyện gì lớn." Hạ Vân Chi bình tĩnh nói, "Tôi bị ngã xuống khi đang treo trên dây cáp. Cũng chỉ có thế."

"Đau không?"

Hạ Vân Chi nhìn cô như một kẻ ngốc: "Lúc cô ngã cô không đau?"

Thẩm Quý Hoà sờ sờ chóp mũi: "Đau thì đau, nhưng khi cô kể lại chuyện này trông cô......"

"Dù sao cũng đã qua." Hạ Vân Chi học Thẩm Quý Hoà gắp một miếng tôm tươi mềm cho vào miệng, nhẹ nhàng nhai hai cái, nuốt, sau đó nói: "Cho dù quá khứ có đau đớn đến đâu, hiện tại cũng chẳng cần thiết phải thể hiện lại đau đớn ấy nữa."

—Hơn nữa, so với đau đớn về mặt thể xác, Hạ Vân Chi phải chịu đựng hơn cả bởi sự điên cuồng trong não bộ.

Ở một góc độ nào đó, nàng rất biết ơn lần chấn thương này.

Những lời này nàng không cần phải nói cho Thẩm Quý Hoà biết.

"Phải không?" Thẩm Quý Hoà dùng nĩa chọc vào cơm nếp trước mặt. Trong lòng cô chán nản, nhìn thái độ vân đạm phong khinh của Hạ Vân Chi, cô cũng không cảm thấy vui vẻ gì. Sau đó cô nghĩ, khi đối mặt với chuyện quá khứ, cô cũng sẽ dùng thái độ và cách thức giống như Hạ Vân Chi.

Sẽ chỉ im lặng tự ngâm mình trong những nỗi đau và tổn thương trong quá khứ, sẽ hết sức dùng ngữ khí bình tĩnh kể lại những gì bản thân đã trải qua, thể hiện rằng bản thân đã không còn để tâm đến.

Cô nghĩ rằng như vậy có thể làm cho người đặt câu hỏi cảm thấy dễ chịu hơn một chút.

Sự thật hiển nhiên không phải như vậy.

"Hạ Vân Chi." Thẩm Quý Hoà đem tất cả những con tôm còn lại cho vào trong chén của Hạ Vân Chi, "Cho cô."

Hạ Vân Chi nhìn chằm chằm những con tôm trước mặt, nhìn nửa ngày, vẫn không nói cho Thẩm Quý Hoà chuyện mình không thích ăn hải sản. Không dị ứng chỉ đơn giản là không thích. Hôm nay hiếm thấy mà ăn được một hai miếng, chỉ vì nàng cảm thấy ăn ngon. Chỉ thế mà thôi.

"Phải rồi, Hạ Vân Chi. Nếu cô muốn khóc cô có thể tìm đến tôi."

Thẩm Quý Hoà nhớ rằng trước đây nàng đã từng đề cập đến việc này với cô, Hạ Vân Chi đã từng dùng tay che mắt cô, bảo nếu cô muốn khóc thì cứ khóc đi. Thời điểm này, cô đã hiểu lý do vì sao Hạ Vân Chi lại làm vậy. Thay vì nhìn thấy người trước mặt giả vờ mạnh mẽ rằng mình ổn, Thẩm Quý Hoà hy vọng nàng có thể thoải mái hơn một chút.

Có vẻ khi ấy Hạ Vân Chi cũng đã nghĩ như vậy.

"Thần kinh." Hạ Vân Chi bóp chặt hổ khẩu, lạnh lùng nói với Thẩm Quý Hoà, "Tôi chưa bao giờ rơi nước mắt trừ những lúc đóng phim."

"Dữ vậy sao!"

"Ít có lệ ghê."

"Cô không cần phải mạnh mẽ như vậy trước mặt tôi."

Hạ Vân Chi ban phát ánh mắt kiểu 'cô tính cái gì'.

Thẩm Quý Hoà cố tình muốn trêu ghẹo nàng, cô ôm mặt, cười lại gần nàng: "Cô quên à? Tôi là cún con được cô nhặt về nuôi. Để tôi ngẫm lại xem nào, tôi cảm thấy có lẽ tôi là loài chó thân thiện nhỉ... Hoặc là, cô có nghe qua giống loài chó healing chưa? Tôi có vẻ là loại này.

"Thẩm Quý Hoà!" Hạ Vân Chi tức giận hét tên cô. Bên dưới bàn, chân nàng đá nhẹ vào bánh xe lăn của Thẩm Quý Hoà, bánh xe bị giữ cố định khiến Thẩm Quý Hoà không thể lùi lại. Hạ Vân Chi thoắt cái đứng lên, thu dọn đồ vật trên bàn, không thèm quay đầu lại cứ thế mà bỏ đi.

Thẩm Quý Hoà ngồi yên một chỗ, phản ứng đầu tiên là chấm hỏi.

Hạ Vân Chi đang giận dỗi cái gì vậy?

Ây, đúng là người đẹp, giận dỗi thôi mà cũng đẹp nữa. Câu nói cửa miệng Thẩm Kỳ hay nói là gì nhỉ? À, tác phẩm tâm đắc của Chúa. 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK