• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế thôi á?"

Thẩm Quý Hoà ngồi trên xe lăn, nhìn Thịnh Minh Thu vội vã rời đi.

"Ò." Hạ Vân Chi nhàn nhã cầm lấy chén trà mà Thẩm Quý Hoà đã uống trên bàn.

Thẩm Quý Hoà nhắc nhở nàng: "Đó là của tôi."

"Còn phân biệt của em với của chị cơ?"

Thẩm Quý Hoà đỡ trán: "Không chê thì em uống đi."

"Làm như người ta thích lắm cơ." Hạ Vân Chi đẩy chén nước ra chỗ khác.

Thẩm Quý Hoà lắc đầu, rót cho nàng một ly nước chanh khác, "Tôi còn tưởng em có kế hoạch khác."

"Kế hoạch gì?"

"Chẳng hạn như ghi âm, quay video để đưa ra ánh sáng đồ......"

Mặc dù cô không đọc tiểu thuyết, nhưng cô đã xem rất nhiều phim truyền hình với Thẩm Tú Lan, nên cũng biết khá nhiều thủ đoạn dạng vậy.

"Ai nói không có?" Hạ Vân Chi nhẹ nhàng khảy chiếc cài áo nhỏ trên cổ áo của mình rồi lấy ra, là một camera mini màu đen được khéo léo giấu ở bên trong.

Hạ Vân Chi hài lòng khi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của Thẩm Quý Hoà.

"Thịnh Minh Thu người này mắt cao hơn đầu, từ nhỏ đã được nuông chiều, mấy năm nay khi chị rời khỏi nghề, cô ta được nịnh lên tới tận trời xanh. Rất dễ dàng để tìm được nhược điểm của cô ta. Mặc dù em không quen thuộc với các vấn đề của giới thể thao, nhưng em đã tìm được người đào ra được những bí mật trong quá khứ của cô ta......"

Hạ Vân Chi nhẹ nhàng ném chiếc kim cài áo lên, cô trở tay bắt được rồi nhẹ nhàng nắm trong lòng bàn tay.

"Quá là dễ."

Thậm chí còn có thể nói là dễ hơn ăn cháo.

"Vậy sao khi nãy em lại nói những lời ấy với cậu ta?"

"Lời ấy?"

"Thịnh gia......"

"À." Hạ Vân Chi nghĩ, "Khơi khơi đem chuyện phơi bày ra ánh sáng thì chán lắm. Em muốn xem người một nhà bọn chúng chó cắn chó, tự bóc phốt nhau."

"Với tính cách của Thịnh Minh Thu, cô ta tự nhiên sẽ nghĩ rằng bất kể ba mẹ cô ta đã làm bao nhiêu chuyện cho cô ta, cũng chỉ coi những chuyện ấy là điều hiển nhiên thôi. Vì vậy, cô ta sẽ đổ lỗi cho ba mẹ mình, đem mình dứt sạch ra, bảo vệ lại chút tài sản của bản thân cô ta. Kiểu gì đây cũng là chuyện cô ta sẽ chọn thôi."

"Đến nỗi ba mẹ cô ta ——" Hạ Vân Chi cười lạnh, "Còn thú vị hơn nữa cơ."

"Tiếp theo, chỉ cần xem kịch vui thôi. Đương nhiên, chị cũng phải lên đài góp mặt một chút."

"Tôi nghe em." Những chuyện quanh co lòng vòng này hoàn toàn không phải sở trường của Thẩm Quý Hoà.

"Ngoan ghê." Hạ Vân Chi thích câu nói này của Thẩm Quý Hoà, "Cục cưng đừng lo, chị đây nhất định sẽ giải quyết hết cho cưng."

Thẩm Quý Hoà cười bất đắc dĩ.

"Gọi cái gì đấy?"

"Chị không thích hỏ?"

"..." Cũng không phải là không thích, chỉ là nghe ấy ấy quá. Thẩm Quý Hoà hơi đỏ mặt, quay đầu đi.

Hạ Vân Chi nhận ra cô đang ngại ngùng, bước lên trước, tiếp tục nói với Thẩm Quý Hoà: "Thật ra, chị có thể dựa vào em nhiều thêm một chút. Thẩm Quý Hoà, trước đây chị đã bảo vệ em, bây giờ đến lượt em trở thành hiệp sĩ của chị."

"Cảm giác khi làm công chúa như nào?"

Thẩm Quý Hoà khẽ thở dài, hơi ngả người về phía sau, để toàn bộ trọng lượng cơ thể đè lên lưng xe lăn.

"Hiệp sĩ các em thích ngồi lên đùi công chúa để nói chuyện với các nàng hả?"

Ánh mắt cô dừng lại ở Hạ Vân Chi.

Ngay từ khi Hạ Vân Chi tiến lại gần, nhấc chân lên và ngồi lên chân cô.

Trong lúc nói chuyện, hai bàn tay của nàng không ngừng vươn ra chạm vào làn da trên cổ của Thẩm Quý Hoà, lưu lại nơi đó, có một loại xúc động muốn nhéo.

"Hết cách òi, ai bảo em là hiệp sĩ được công chúa cưng chiều nhất chứ?" Hạ Vân Chi như một con mèo không biết xẩu hổ mà tự khen mình dài đuôi, đầu ngón tay xoa xoa làn da dưới lòng bàn tay, nhìn thật sâu vào Thẩm Quý Hoà, "Vừa rồi cô ta véo ở đây à?"

Thẩm Quý Hoà nói không nhớ rõ, cũng chẳng để ý mấy chuyện này.

Hạ Vân Chi cúi người sát gần hơn, gần như dán chặt vào người Thẩm Quý Hoà. Nàng giống như một con rắn xinh đẹp, quấn lấy và hô hấp trên cổ Thẩm Quý Hoà. Hạ Vân Chi muốn li.ếm cắn nơi này như không thể. Nàng đang cố chịu đựng. Đây là nơi mà kể cả nàng cũng không dám chạm vào, vậy mà Thịnh Minh Thu lại dám chạm vào.

Đầu ngón tay hơi hơi run rẩy.

Hạ Vân Chi cảm thấy có điều gì đó không ổn, một số cảm xúc bị kìn nén sắp bùng nổ sau khi bị kí.ch th.ích.

Không thể.

Hạ Vân Chi nghĩ, không thể.

Chắc chắn nàng sẽ doạ Thẩm Quý Hoà sợ.

Hạ Vân Chi vừa định lùi lại thì cảm thấy một lực đạo ôn nhu từ phía sau truyền đến. Cả người lại tiến gần đến Thẩm Quý Hoà thêm lần nữa, da thịt ở lồng ngực hai người chạm vào nhau. Thẩm Quý Hoà ôm nàng, vỗ nhẹ vào lưng và xoa dịu cảm xúc trong lòng nàng.

"Ngoan nào." Thẩm Quý Hoà vu.ốt ve mái tóc đen dài của nàng, "Đừng lo lắng, tôi ổn mà."

Hạ Vân Chi nức nở một tiếng, buông tay, nắm chặt quần áo sau lưng Thẩm Quý Hoà, duy trì tư thế ôm chặt này với cô. Nàng cảm thấy ngọn lửa trong tim mình đang được xoa dịu bởi cái ôm ôn nhu này.

"Nàng công chúa Chi Chi bé nhỏ đã ổn hơn chút nào chưa?"

"Em mới không phải là công chúa đâu." Hạ Vân Chi trả lời không chút do dự.

"Vậy em là cái gì?"

"Chị đoán xem." Hạ Vân Chi dùng sức cắn vào cổ Thẩm Quý Hoà, đau đến mức Thẩm Quý Hoà phải hít một ngụm khí lạnh. Không chảy máu, chỉ có một vết răng nhỏ. Hạ Vân Chi vươn đầu lưỡi, nhẹ nhàng li.ếm một cái, "Công chúa sẽ không bao giờ làm mấy loại chuyện như này."

Nàng chẳng thèm làm công chúa gì đó đâu. Nàng muốn trở thành một mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích, thích cái gì thì đoạt lấy cái đó, dùng mọi loại biện pháp để giành lấy người mà nàng ta thích.

Thẩm Quý Hoà hết cách.

"Hạ Vân Chi, em họ chó hả?"

"Sao? Chị đây làm chó của cưng, không thích hả?"

Thẩm Quý Hoà không nhịn được nữa, đưa tay giữ mái tóc dài của Hạ Vân Chi ra sau, ép nàng phải ngẩng đầu lên.

"Ăn nói cho đàng hàng." Thẩm Quý Hoà cảnh cáo Hạ Vân Chi.

Cô cảm thấy cái mỏ hỗn của Hạ Vân Chi đôi khi nói ra những ngôn từ còn khó kiểm soát hơn cả Thẩm Kỳ em gái cô nữa.

Hạ Vân Chi bĩu môi.

"Đau." Nàng ngửa đầu, ăn vạ trên người Thẩm Quý Hoà, làm nũng với cô, "Chị giữ tóc làm em đau."

Thẩm Quý Hoà vô cùng rõ ràng mình dùng bao nhiêu sức lực: "Đừng có mà giả vờ."

Hạ Vân Chi như sắp khóc tới nơi, "Đau lắm á."

Thẩm Quý Hoà bắt đầu hoài nghi nhân sinh: "Đau lắm à?"

Hạ Vân Chi ừ một tiếng, khi ánh mắt Thẩm Quý Hoà dần chuyển sang áy náy, đột nhiên nói: "Chị hôn em một cái là em không đau nữa."

Thẩm Quý Hoà: "..."

"Hạ Vân Chi, bước xuống."

Thẩm Quý Hoà thực sự rất muốn hỏi Hạ Cửu Hợp, xem cô bé Chi Chi ngây thơ ngốc nghếch của cô đâu rồi, sao lại thành thế này rồi?

Hạ Vân Chi thấy trêu chọc cô đủ rồi nên nàng dừng tay, không trêu nữa, tham lam ôm lấy Thẩm Quý Hoà mà hít một hơi nơi hơi thở ở cổ cô. Nếu đây là thế giới ABO, có lẽ lúc này Hạ Vân Chi đã tiến vào động dục kỳ rồi.

"Ok công chúa." Nàng nhanh chóng đứng dậy, "Nếu đã ra ngoài rồi, chị muốn đi đâu không? Em đi với chị."

"Em thấy hai người chúng ta tiện đi ra ngoài chơi không?"

"Cũng phải ha."

Sau khi suy nghĩ kỹ, hai người quyết định về nhà.

Kế hoạch của Hạ Vân Chi rất hiệu quả.

Trước khi toà án có động thái, Thịnh Minh Thu đã đưa ra lời xin lỗi, nói với fans rằng sẽ dừng mọi hoạt động thể thao và rút lui khỏi các cuộc thi đấu sắp tới. Lý do là vì cuối cùng cô ta đã chán ngán việc phải trở thành con rối của ba mẹ, phải tuân theo yêu cầu của họ và bị ép phải sử dụng doping bất hợp pháp.

Hạ Vân Chi đang ăn tối với Thẩm Quý Hoà thì nhìn thấy bài viết này.

Nàng thưởng thức ba giây, sau đó vui vẻ nói với Thẩm Quý Hoà: "Em thấy Thịnh Minh Thu đã tốn rất nhiều tiền để tìm một người viết thay."

Câu chuyện chân thành và sự đổ lỗi được chuyển hướng mà không để lại dấu vết giữa các dòng, và đắp nặn ba mẹ Thịnh như một cặp ác quỷ đã hoàn toàn loại bỏ ý kiến cá nhân của Thịnh Minh Thu, lợi dụng, huỷ hoại con gái mình để đạt được danh vọng và tiền bạc.

Thẩm Quý Hoà lại học được một bài học mới.

"Vậy những thứ này được viết tay à?"

"Bằng không?" Hạ Vân Chi đút những con tôm mà nàng không thích ăn cho Thẩm Quý Hoà, "Nguyên bài văn này có lẽ có giá từ 5000 đến 1 vạn, thậm chí còn cao hơn."

Ba mẹ Thịnh gia cũng không vừa, đã sớm đăng tải một bài viết đau lòng để phản bác lại con gái mình.

Quần chúng ăn dưa bận rộn cả một đêm, hết nhặt chỗ này lại gắp chỗ kia.

Thẩm Quý Hoà nghiêm túc đọc kỹ hai bài viết này.

"Sao tôi cảm thấy hai cái bài này giống nhau thế nào ấy?"

Hạ Vân Chi cười khẩy: "Cùng một người viết, sao lại không giống nhau?"

"......Em làm à?"

"Em chỉ ở một bên thuận nước đẩy thuyền, cho bọn chúng một số kiến nghị khi bọn chúng cần thôi."

Ba giờ sáng, Thẩm Kỳ vẫn còn thức, vẫn còn hít drama chung cùng các giang cư mận và sẵn sàng share drama hot cho chị gái bất cứ lúc nào.

Mộc Thiếu Miêu: VL L L L L!! Chị? Biết gì chưa?! Bạn lúc trước của chị, cái bà mà chung câu lạc bộ á, cái bà Thịnh Minh Thu chơi doping nè!

Mộc Thiếu Miêu: Vãi cả chưởng thiệt á chớ! Bảo là do ba mẹ ép cô ta ——

Mộc Thiếu Miêu: Ba mẹ kiểu qq gì đây!

Mộc Thiếu Miêu: Vcl, lại xoay chuyển tình thế! Ba mẹ cô ta bảo đó là do yêu cầu của cô ta.....

Mộc Thiếu Miêu: Cái nhà kiểu gì đây trời? Sống lỗi dữ.

Mộc Thiếu Miêu: Từ từ....... chị...... có phải chuyện của chị năm đó cũng.....

Sau khi gửi đi tin nhắn này, Thẩm Kỳ yên lặng được một chút.

Sau đó, có ê hề dấu chấm than xuất hiện trong khung chat.

Mộc Thiếu Miêu: !!!!!!!!!!

Mộc Thiếu Miêu: !!!!!!!!!!!!

Mộc Thiếu Miêu: Ba mẹ Thịnh gia tự tiết lộ rằng ở Vgame cũng đã nghe lời con gái họ và chuẩn bị doping cho cô ta, đồng thời còn nói rằng cô ta đã hãm hại một vận động viên khác vào năm đó.

Mộc Thiếu Miêu: A a a a a a a a!!!!

Mộc Thiếu Miêu: Cả internet đều đang đoán người đó là chị đó!!!!

Mộc Thiếu Miêu: Chị!!!! Chị ơi!!!!

Mộc Thiếu Miêu: Làm sao đây trời!!!! Em tưởng em đang nằm mơ không đó. Chị nói xem.... có phải....... có phải........"

Thậm chí Thẩm Kỳ không thể đánh chữ nữa.

Đêm đó Thẩm Quý Hoà ngủ rất say, không nhìn thấy gì cả. Khi thức dậy, cô thực hiện các bài tập buổi sáng cơ bản như thường lệ rồi đánh răng và rửa mặt. Mọi chuyện vẫn diễn ra bình thường cho đến khi cô cầm điện thoại lên và thấy tin nhắn. Không giống như trước đây, tất cả khung chat của cô đều hiện noti 999+.

Bàn chải đánh răng vẫn còn đang ngậm trong miệng, bọt trắng bám quanh môi.

Trong tin nhắn Wechat, những người từng tin tưởng đã chúc mừng cô, những người từng hiểu lầm thì xin lỗi cô, một số người còn hỏi cô có dự định quay trở lại không và nói rằng những ngọn núi tuyết ở vùng đất này cần cô.

Thẩm Quý Hoà khờ người, mãi cho đến khi thời gian sử dụng một đợt của bàn chải điện kết thúc, cô vẫn chưa phản ứng lại.

Tin nhắn mới của Hạ Vân Chi hiện lên.

"Chào buổi sáng." Nàng nói, "Cách âm ở đây tệ lắm, em nghe thấy tiếng chị rời giường."

"Đây là món quà đầu tiên của tiểu thư hiệp sĩ, liệu rằng công chúa A Hoà sẽ thích chứ?"

Một đêm dài.

Suốt một đêm dài.

Quần chúng ăn dưa dựa theo sự dẫn đường của những người do Hạ Vân Chi sắp xếp từ sáng sớm, đã khám phá ra sự thật về hành vi vi phạm của Thẩm Quý Hoà. Từ đó tiết lộ những việc câu lạc bộ đã làm với Thẩm Quý Hoà vào năm đó.

Điều duy nhất còn che giấu là ba mẹ Thịnh đã sai người tấn công Thẩm Quý Hoà. Hạ Vân Chi suy xét đến tâm tình của Thẩm Tú Lan và Thẩm Kỳ nên quyết định tạm thời giữ bí mật chuyện này. Nàng cần phải thảo luận chuyện này với Thẩm Quý Hoà.

Suốt một đêm, từ nửa đêm trở đi, cái tên Thẩm Quý Hoà vẫn luôn nằm trên hot search và chưa từng hạ xuống.

Hạ Vân Chi đắp nặn ra cô là nạn nhân của tư bản. Vô số người đồng cảm với cô, xin lỗi và trút giận thay cô.

Thẩm Quý Hoà hoàn toàn không quan tâm những điều này.

Cho đến khi Thẩm Kỳ gửi tin nhắn, là voice chat, giọng con bé rất vui vẻ.

"Chị, những bạn học trước kia mắng em giờ lại đến tìm em xin lỗi. Sáng nay khi em ra khỏi nhà, em nghe thấy mẹ nhận được điện thoại của một đồng nghiệp cũ, rồi cả họ hàng cũ nữa......"

Những lời luyên thuyên của Thẩm Kỳ được giấu trong voice chat dài 60s trên Wechat. Một tin nhắn không thể chứa hết được, nên con bé đã gửi rất nhiều tin nhắn.

Thẩm Quý Hoà buông điện thoại, dùng khăn lau mặt như thường lệ, vừa nhìn vào gương, cô liền thấy không biết từ lúc nào, nước mắt của cô đã rơi xuống.

Cửa phòng tắm bị gõ.

"Thẩm Quý Hoà, em nhắc chị, đừng có mà trốn trong đó khóc nha. Muốn khóc thì khóc cho em xem nè."

Thẩm Quý Hoà giấu nước mắt, hít một hơi thật sâu rồi mở cửa. Bây giờ cô đã có thể tự đi được vài bước, không phải dùng xe lăn để vào phòng tắm. Cô dựa vào khung cửa để đứng thẳng.

"Hạ Vân Chi, sao em có sở thích bái thiến vậy em?"

"Chị khóc thật à?" Hạ Vân Chi nhìn thấy nước ở nơi khoé mắt cô.

"Không." Thẩm Quý Hoà kiên quyết không thừa nhận, "Mới rửa mặt xong."

"Ò. Có chuyện em muốn thương lượng với chị, sự thật về chuyện bị thương á, chị tính như nào? Có muốn nói cho Thẩm Kỳ và dì biết không?" 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK