• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lời nói của Hạ Vân Chi như tiếng sét vang giữa trời quang.

Thẩm Quý Hoà trợn tròn hai mắt, lắc đầu phủ nhận, mặt đỏ bừng không chỉ vì xấu hổ mà còn vì vừa mới ho quá nhiều.

Hạ Vân Chi khí định thần nhàn nhấp một ngụm cà phê, đôi mắt không hề bỏ lỡ biểu tình trên mặt Thẩm Quý Hoà.

"Mơ thấy."

Hạ Vân Chi tò mò: "Mơ thấy cái gì?"

Nàng biết rõ nhưng vẫn cố hỏi.

Thẩm Quý Hoà chỉ muốn tìm một chỗ để trốn đi.

"Không gì."

Khoé miệng Hạ Vân Chi nhẹ giương lên: "Ái chà nói dối ha, Thẩm Quý Hoà. Cô thích mơ thì mơ thôi, cũng chẳng sao cả."

Nghe thật sự là từ bi hỉ xả, thấu lòng trời xanh.

Thẩm Quý Hoà ngữ khí vô lực: "Đã nói là không rồi mà."

Hạ Vân Chi thật thích trêu ghẹo cô.

Rốt cuộc cũng có ngày hôm nay, nàng cảm thấy mình đã lấy lại được vị thế của mình trước mặt Thẩm Quý Hoà.

Flirt ha, này thì lúc trước vô thức thả thính câu dẫn nàng này.

Đây là thời điểm vàng để nàng phản công!

Nàng chống tay, nghiêng đầu nhìn cô chăm chú với đôi mắt sáng long lanh, trên mặt viết rõ mấy chữ 'chị đây biết hết gòi'.

"Thẩm Quý Hoà, cô nên soi gương xem bản thân bây giờ trông như thế nào đi."

"Bình thường tôi không thích người khác mơ thấy mình, nhưng nếu đó là cô...." Hạ Vân Chi cười khẽ một tiếng, "Tôi cho phép."

"Mặc cô phát huy."

Thẩm Quý Hoà thật sự muốn quỳ xuống xin đầu hàng.

Nếu không tính cô còn phải ngồi trên xe lăn.

"Hạ Vân Chi -- --"

Cái tên này được gọi một cách đầy bất lực, giọng điệu kéo dài chất chứa hàng vạn sự xin tha của Thẩm Quý Hoà.

"Cho cô mơ rồi cô còn không thích à?" Hạ Vân Chi trở nên lemỏn.

Sống đến 21 năm cuộc đời, đây là lần Thẩm Quý Hoà mất đi khả năng sử dụng ngôn ngữ. Từ ngữ thì trong đầu, bên miệng rồi đó nhưng để nói thành tiếng lại không thể.

Nghĩ tới nghĩ lui, cô chỉ nói được mỗi một câu.

"Cô đừng như vậy nữa mà."

Tựa như làm nũng.

Hạ Vân Chi uống nốt ngụm cà phê cuối cùng.

"Như vậy nào? Chúng ta không phải bạn bè sao? Tôi đối xử với bạn như vậy đó."

"Vứt giùm nhé, tôi đi trước." Hạ Vân Chi nhét tờ giấy lau son thừa vào tay Thẩm Quý Hoà rồi đứng dậy cầm túi rời đi.

Thẩm Quý Hoà cúi đầu nhìn chằm chằm vào quả cầu trắng trong lòng bàn tay, một dấu son đỏ ấn giấu ở bên trong đó.

Bạn bè?

Tuy cô không có nhiều bạn, nhưng cũng không phải thiếu nữ mới lớn 13-14 tuổi ngây thơ không biết gì hết. Ai bạn bè kiểu đó? Hẳn là không đâu ha. Hay nên nói rằng tình bạn trong làng giải trí của họ luôn open như vậy.

Thẩm Quý Hoà không ăn được nữa, áp khuôn mặt nóng bừng lên mặt bàn. Cảm giác lạnh lẽo trái ngược với trái tim đang đập như phừng cháy trong lòng cô.

Dù thế nào đi nữa, trong mắt Thẩm Quý Hoà, tình trạng giữa cô và Hạ Vân Chi mấy ngày nay dường như đã đi quá ranh giới bạn bè.

"Aissss."

Thẩm Quý Hoà khẽ thở dài.

Cô đổ hết tất cả là do kỹ năng diễn xuất của Hạ Vân Chi quá hay, khắc sâu vào lòng cô, làm cho đêm qua cô mơ thấy những thứ mất khống chế như vậy. Khi mọi chuyện lắng xuống, mối quan hệ của cô và Hạ Vân Chi có thể quay trở về như trong quá khứ.

Thẩm Quý Hoà không thích trạng thái hiện tại.

Là một vận động viên nhảy trượt tuyết, cô thích sự khắc nghiệt và việc thách thức các giới hạn. Nhưng đó chỉ là giữa những lần cô phiêu lưu trên những ngọn núi tuyết. Trong cuộc sống, Thẩm Quý Hoà luôn thích nhịp sống vững bền. Tất cả những chuyện trải qua cùng Hạ Vân Chi, từ những giây phút đầu tiên, giống như trên chiếc xe vượt qua nhân sinh của cô có thêm một chiếc ghế phụ, chỉ dẫn cô đi một con đường khác. Nhưng hiện tại, bởi vì sự xuất hiện của chiếc ghế phụ này, cô đã sớm đoán trước được sẽ có một ngày nó sẽ không thể khống chế được mà mất phương hướng.

Rất nguy hiểm.

.

Hạ Vân Chi vội vã rời đi, tiểu Tô đi cùng một xe với nàng, hai người đi đến một thành phố khác.

Tiểu Tô vội vàng thông báo với Hạ Vân Chi về lịch trình kế tiếp một cách có trật tự. Công việc chính là ra nước ngoài gặp đạo diễn và giải quyết kẻ đứng sau việc dư luận lên men trước đó.

Tiểu Tô nói ê hề nói nhưng chỉ nhận được vài tiếng 'ừ', 'đã biết', 'ok'.

Cô nói xong, nhìn về phía Hạ Vân Chi, phát hiện ra vị đại mỹ nữ nhà cô đang vô cùng bất thường mở camera sau của điện thoại ra, nhìn khuôn mặt của chính mình trong màn ảnh.

THÁNH THẦN THIÊN LÝ ƠI!

"Hạ lão sư! Rốt cuộc chị chịu selfie để buôn bán gòi hẻ!"

Tuy Hạ Vân Chi nổi tiếng với nhan sắc của một nữ thần nhưng tính tình lại quá lạnh lùng, còn không thích buôn bán, giao toàn bộ việc quản lý Weibo cho staff giải quyết. Hai hay ba tháng mới được staff chụp và đăng khoảnh khắc đời thường, còn lại đều là công việc.

Trong thời đại mà giải trí quốc nội rất hút fan, Hạ Vân Chi còn trẻ nhưng nàng chọn kiểu sống ẩn dật lặn sâu ngăn cách với thế nhân.

Người đại diện trước đó đã yêu cầu Hạ Vân Chi chụp ảnh selfie vài lần, không cần là 7749 tấm hay với filter gì đó, chỉ cần đúng một tấm thôi. Hạ Vân Chi cũng không vui chụp.

Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, độc lạ bình dương à nghen!

Hạ Vân Chi tuỳ tiện chụp một bức, khẽ ừ một tiếng, gửi ảnh cho tiểu Tô.

Khoảnh khắc tiểu Tô nhận được bức ảnh, trong lòng cô liền hét aaaaaaaa.

Nếu không phải còn Hạ Vân Chi ở đây, có lẽ cô đã la li.ếm bức ảnh hẳn nửa tiếng.

"Hạ lão sư, đẹp, đẹp quá! A a! Nếu mà post bức này lên kiểu gì cũng lên hot search!"

Tuỳ ý pha theo chút lười biếng, không hề ra vẻ, ngay cả ánh sáng hoà cùng bóng tối cam tâm sẵn sàng làm nền cho nàng.

"Hạ bệ hạ, hãy nghe tiếng lòng của thần thiếp! Về sau hãy chụp nhiều hơn, post lên nhiều hơn đi ạ, thần thiếp rất là thích xem ạ!"

Hạ Vân Chi nhìn bộ dạng không hề có tí tiền đồ nào của con bé.

"Đã biết."

Trước đây nàng không thích làm việc này và cũng chẳng phải lo lắng về bất cứ điều gì khác ngoại trừ diễn xuất. Lăng xê, xào cp, hay buôn bán gì đó. Hạ Vân Chi nàng đều không quan tâm. Thậm chí còn -- --

Không cần phải để tâm đến tâm tình của fans.

Đóng phim là công việc nàng đã lựa chọn và nhiệm vụ của nàng là phải làm được tốt nhất.

Nhưng làm trò cho fans không phải nhiệm vụ của nàng.

Các staff suốt ngày cứ lải nhải bên tai Hạ Vân Chi: Lưu lượng, tình cảm và độ chịu chi của fans.

Hạ Vân Chi chẳng thèm để ý đến mấy thứ đấy.

Vì vậy, nàng xuất đạo nhiều năm, giải thưởng cầm đến mỏi tay, nhưng lại không phải đại minh tinh nhiều người biết đến. Nàng giống thanh y hơn là một hoa đán. Trong vòng, những diễn viên cùng lứa khi đăng bài pr luôn thích lôi chuyện ra để bôi đen nàng, chỉ trích nàng tính tình lãnh đạm, làm người ngạo mạn, không thích tương tác, cũng chẳng thèm quan tâm fans.

Những người hiểu rõ điều kiện thị trường trong ngành sẽ không dám lên mặt ăn vạ Hạ Vân Chi.

Chỉ là khi sức nóng dần nóng lên, luôn có những người thích dẫn fans của bọn họ đi âm dương quái khí vài câu với Hạ Vân Chi.

Vì vậy, những fans vẫn còn nguyện ý sát cánh bên nàng đã quen với phong cách làm việc của Hạ Vân Chi.

Antifan trào phúng: "Ái chà, trên Weibo của Hạ Vân Chi đăng tất cả đều là việc công việc, y chang như cái văn phòng công chứng vậy đó."

Tiểu Vân đáp trả: "Chị đẹp nhà tụi này bình quân một năm hai bộ điện ảnh, phim nào cũng đều là đại bạo, ấy chết, sao mà bồ biết được? Tác phẩm mới là buôn bán tốt nhất. Không giống một số người, phim S+ gì đó mà cả mẹ shop cũng không biết."

Tiểu Tô làm người đại diện của Hạ Vân Chi, cô rất quen thuộc với những tình huống như thế này. Cũng bởi vậy, sau khi nhận được ảnh selfie của Hạ Vân Chi, cô liền nhanh tay nhanh chân gửi đến group của studio nhà mình. Sau khi nghe thấy ê hề rep 'wow', 'omg', cô nhanh chóng sắp xếp người edit lại bức ảnh và chuẩn bị post lên Weibo.

"Hot search." Nghĩ đến đây, tiểu Tô liền vui vẻ, "Hot search miễn phí sắp đến rồi đây."

Cô nhìn chằm chằm vào bức ảnh như thể vừa mới tìm thấy được vàng.

"Hạ lão sư, em có thể phỏng vấn chị một chút được không ạ? Sao đột nhiên chị lại có hứng thú selfie vậy ạ?"

Hạ Vân Chi đang chán đến chết mà ngắm cảnh bên ngoài.

Những cây bạch quả ven đường rải rác khắp mặt đất, biến thành dòng sông vàng ngoài cửa sổ, dọc theo con đường dài tiến về phía trước.

"Hạ lão sư?"

Hạ Vân Chi hoàn hồn, suy nghĩ một lúc rồi đưa ra câu trả lời cho tiểu Tô.

"Không có gì."

"Ồ."

"Chỉ chợt nhận ra có gương mặt này cũng khá tốt."

Có thể làm Thẩm Quý Hoà rung động, là tốt nhất.

Nghĩ đến đây, Hạ Vân Chi đã chủ động gửi bức ảnh vừa chụp cho Thẩm Quý Hoà.

X: [ ảnh ]

X: Đã có tư liệu sống cho giấc mơ của cô.

Thời điểm ăn cơm trưa Thẩm Quý Hoà mới check điện thoại, nếu không phải cô cũng nghĩ sẽ chụp ảnh cơm trưa gửi cho Hạ Vân Chi và những người khác xem, phỏng chừng cô lại giẫm vào vết đổ mà sặc thêm lần nữa.

Thẩm Quý Hoà cạn lời, click mở khung thoại hồi lâu cũng chẳng biết nên trả lời lại cái gì.

X: Sao hiện đang nhập hoài vậy?

X: Cô không hài lòng với tư liệu sống này à?

X: Tôi có thể cân nhắc chuyện gửi cho cô một tư liệu sống mới đấy.

Thẩm Quý Hoà: [ icon nằm bò giơ chân che mặt.jpg ]

Thẩm Quý Hoà: [ ảnh ]

Thẩm Quý Hoà: Bữa ăn hôm nay rất ngon.

Thẩm Quý Hoà: Ăn cơm chưa?

X: Chưa ăn, vẫn chưa đăng ký lên máy bay.

Thẩm Quý Hoà: Không phải là có máy bay tư nhân à?

X: Cần phải đăng ký đường bay. Cô nghĩ rằng ngày nào cũng có thể bay à?

Thẩm Quý Hoà: Vậy lúc đó chúng ta......

X: Cô trả lời xem có hài lòng hay không hài lòng với tư liệu sống không?

Thẩm Quý Hoà: [ khóc ]

Thẩm Quý Hoà: Về sau tôi không dám mơ nữa!

Thẩm Quý Hoà: [ cún con thề.jpg ]

X: Sao? Không hài lòng với tư liệu sống à?

X: Không đẹp sao?

Thẩm Quý Hoà: Đẹp.

X: Không thích?

Thẩm Quý Hoà: Thích.

X: Thế sao không mơ nữa?

Làm sao mà Thẩm Quý Hoà nói ra được? Làm sao dám nói về những điều hoang đường, rối loạn và dục vọng không thể cho ai biết trong giấc mơ đó được chứ.

Suy nghĩ mãi, cô nói: "Nằm mơ ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ, không tốt cho cơ thể.

Hạ Vân Chi nhìn những lời này, tựa hồ nghĩ tới cái gì, hơi nhướng mày, hừ một tiếng.

"Ok." Nàng gửi voice, "Vậy chờ cơ thể cô khoẻ lại rồi tính."

Tiểu Tô ở một bên nghe không hiểu gì hết.

"Hạ lão sư, ai không khoẻ ạ? Bị bệnh ạ?"

"Không. Bị hư."

Thẩm Quý Hoà bối rối trước những chuyện này. Những suy nghĩ buổi sáng đã kìm nén được lại hiện lên một lần nữa. Cô mở điện thoại, search: Mơ thấy nữ minh tinh có bình thường không?

Ê hề các câu trả lời khác nhau.

Cô lại thêm mấy chữ: Con gái mơ thấy mình làm cùng với nữ minh tinh có bình thường không?

Lần này câu trả lời hiện lên ít hơn một chút.

Thẩm Quý Hoà lập tức nhìn thấy tên Hạ Vân Chi trong một đống câu trả lời.

【Bình thường! Sao lại bất thường nhở! Trước mỗi một kỳ thi quan trọng tôi đều mơ về Hạ nữ thần của tôi! A a a! Hạ nữ công thần chơi em đi ạ!!!!!! Em nguyện hiến tế người yêu cũ để được mơ thấy Hạ nữ thần mỗi ngày!】

Vậy là tốt rồi.

Thẩm Quý Hoà nghĩ: Vậy trạng thái hiện tại của cô cũng giống như những người khác.

Cô liền ham học hỏi, search một hồi lâu để biết được công là gì.

Sau đó lại tiện tay click vào video phổ cập khoa học giới cà thơi.

Ừ.

Đúng là phải có một số kỹ năng.

Ngay sau đó, vào ban đêm, tư liệu sống do Hạ Vân Chi cung cấp đã có đất dụng võ, cầm lấy ly nước đặt ở mép giường lên uống, cô tự an ủi chính mình: Kìn chá nà, không sao cả, cô chỉ phạm vào một sai lầm mà vô số fans của Hạ Vân Chi mắc phải thôi!

Không phải vấn đề lớn.

Thẩm Quý Hoà làm xong đợt huấn luyện buổi sáng mới nhấc điện thoại lên.

Mỗi ngày người tìm cô cũng không nhiều, chỉ một bàn tay đã đếm được hết.

Em gái gửi tin nhắn hét chói tai: A a a a vịu ơ nhà em up ảnh selfie lên Weibo!!!! Chị xem lẹ nè!!!!

Hạ Vân Chi gửi cho cô một tin nhắn: Buổi sáng tốt lành, tư liệu sống hôm qua cô sử dụng như nào?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK