• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Sao có mình chị về dạ? Vợ em đâu?" Thẩm Kỳ ra sân bay đón chị gái, nhận lấy vali của chị mình mà cứ liên tục ngoái đầu ra sau nhìn.

Thẩm Quý Hoà nghe đến cái xưng hô này liền nhức nhức cái đầu.

"Em có thể nào sửa cái thói cứ hở ra là gọi người ta là vợ có được không?"

Thẩm Kỳ vô cùng đúng lý hợp tình nói: "Em đang ở độ tuổi đẹp nhất, một thiếu nữ mười sáu tuổi trẻ đẹp, có mấy cô vợ thì có sao đâu!"

Con bé có thể xưng 'cục cưng', 'vịu ơ', 'chìu ông' cả trăm lần trên mạng suốt cả ngày cũng được. Con bé sợ rằng nếu mình nói lời này ra chắc hù chết bà chị già nhà mình mất.

"Rồi, em có bao nhiêu cô vợ thì tuỳ ý em, nhưng riêng Hạ Vân Chi thì không được."

"Sao lại không!" Thẩm Kỳ không vui, "Chị ấy lại không phải vợ chị!"

Thẩm Quý Hoà: "..."

Cô nghĩ mình lại nghe thêm được một tiếng 'vợ' nữa thôi là cô sẽ xỉu ngang, xỉu 7 ngày 8 đêm cũng chưa tỉnh.

Làm sao mà vừa thoát khỏi được một cái là Hạ Vân Chi rồi, mà giờ này quên mất ở nhà còn một cái Thẩm Kỳ vậy?

"Không lẽ là vợ chị thật?" Thẩm Kỳ không thể tin được.

Thẩm Quý Hoà lập tức phủ nhận: "Không má!"

Thẩm Kỳ chất vấn: "Nếu không thì sao vừa rồi chị đột nhiên nín ngang dạ? Em thấy rõ ba cái vạch đen trên trán chị luôn á!"

Em càng nói em càng sai luôn á bé. Thẩm Quý Hoà nghiêm túc nói với Thẩm Kỳ: "Chị câm nín không phải vì em ấy là vợ chị, mà là vì em nói thật sự quá là kinh khủng khiếp."

Thẩm Kỳ nghi ngờ, nheo mắt lại, nhìn bà chị già nhà mình, coi như miễn cưỡng tin lời bả nói đi, lại hỏi một câu: "Sao khi nãy chị lại gọi thẳng tên của người ta vậy!"

"Đó là vịu —— của em." Dưới ánh mắt uy hiếp của Thẩm Quý Hoà, Thẩm Kỳ đổi lời, "Đó là nữ thần của em."

"Chưa kể còn là boss của chị nữa! Còn là đại ân nhân của nhà mình nữa!" Thẩm Kỳ còn tặng kèm mấy danh hiệu cho Hạ Vân Chi, "Gọi thẳng tên chị ấy như vậy chị không cảm thấy có chút bất kính hẻ."

Thẩm Quý Hoà ôn nhu cười: "Thẩm Kỳ, muốn ăn hạt dẻ rang đường không?"

Thẩm Kỳ bị dụ: "Ở đâu ạ? Hình như trong sân bay có bán đâu!"

Thẩm Quý Hoà vẫy vẫy tay về phía Thẩm Kỳ.

Thẩm Kỳ ngồi xổm xuống, sát lại gần chị gái mình.

Bang!

Thẩm Quý Hoà không chút lưu tình mà búng thẳng một cái vào giữa trán Thẩm Kỳ.

"Đây, trên đầu em đấy, giữ lấy mà từ từ ăn nhá."

Nói xong lời này, Thẩm Quý Hoà đẩy xe lăn rời đi.

Thẩm Kỳ sững sờ ba giây, đin khùm la lên: "Thẩm Quý Hoà! Sao chị mới đi có một chuyến thôi mà chị học từ ai mà hư vậy hẻ! Chị học ai!"

Thẩm Quý Hoà nghe vậy thì im lặng, thầm nghĩ: Học ai? Ngoại trừ chị tiểu tiên nữ họ Hạ yêu dấu của bà thì còn ai vào đây nữa?

Hạ Vân Chi tâm tư tinh tế, đã sớm an bài thoả đáng, sáng sớm đã dặn dò tiểu Tô chuẩn bị một lối đi riêng và một chiếc xe để đưa Thẩm Quý Hoà về nhà.

Ban đầu Thẩm Quý Hoà nghĩ rằng điều này có chút không cần thiết. Trượt tuyết là một môn thể thao ít người chơi và cũng không có nhiều người quan tâm đến.

Hạ Vân Chi không nói gì.

Chỉ là đến khi Thẩm Quý Hoà và Thẩm Kỳ lên xe, nhìn thấy một đám phóng viên đưa tin đang chờ ở sân bay, họ mới hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Vụ kiện đã được công khai, cộng thêm chuyện oan uổng, bất công mà Thẩm Quý Hoà phải chịu đựng trước đó, đủ loại phóng viên đưa tin đều đang chờ đợi để có được thông tin trực tiếp từ Thẩm Quý Hoà. Bất cứ điều gì cô nói đều có thể làm một tài khoản nào đó hot lên nhanh chóng, có thể có đến tận 100 ngàn người đọc.

May mắn Hạ Vân Chi đã an bài trước.

Thẩm Quý Hoà có chút sợ hãi, liền gửi tin nhắn cho Hạ Vân Chi để cảm ơn.

Hạ Vân Chi không trả lời, có lẽ hôm nay nàng rất bận.

Trên xe, Thẩm Kỳ nói với cô chuyện đã bàn lúc trước: "Em đã lót sẵn một ít trước với mẹ rồi, chuyện còn lại để chị nói rõ với mẹ đó. Em không có gánh tội thay chị đâu nha."

"Biết rồi." Thẩm Quý Hoà cũng sợ hãi. Cô cảm thấy mẹ cô hẳn cũng đã biết sự thật ở một mức độ nào đó, nhưng trong suốt những ngày qua, mẹ cô không hề gọi điện hay nhắn tin hỏi han cô bất cứ điều gì. Điều này khiến Thẩm Quý Hoà rất bị động, từ khi xuống máy bay cô vẫn luôn trong trạng thái căng thẳng.

Khi về đến nhà, quý bà Thẩm Tú Lan đang nấu ăn. Thẩm Kỳ nháy mắt với chị gái, cố ý lớn tiếng nói: "Mẹ ơi! Con đưa chị gái yêu dấu về tới rồi nè! Con đi làm bài tập á nha!"

Lấy cớ chuồn đi cũng ít có rõ ràng ghê.

Ở nhà số lần mà Thẩm Kỳ làm bài tập về nhà chắc vừa đủ đếm được trên một bàn tay.

Sau khi Thẩm Kỳ trốn mất tăm, chỉ còn lại một mình Thẩm Quý Hoà với Thẩm Tú Lan. Cô đẩy xe lăn lại gần hơn và đưa món quà mà cô và Hạ Vân Chi đã cùng nhau chuẩn bị.

"Mẹ, chúc mẹ năm mới vui vẻ."

Thẩm Tú Lan tỏ vẻ như không có gì xảy ra: "Cứ để đó đi. Trong bếp nhiều khói dầu, con ra ngoài trước đi."

Thẩm Quý Hoà không dám lơ là, sợi dây trong lòng vẫn căng thẳng: "Mẹ, con có chuyện muốn nói với mẹ."

Thẩm Tú Lan giơ dao lên, chặt đôi miếng sườn.

"Đến lúc ăn cơm lại nói."

Bà ấy trông có vẻ trầm lặng, rõ ràng không muốn nói chuyện."

"Mẹ cũng có chuyện muốn nói với con."

Thẩm Quý Hoà nghĩ thầm tới công chuyện rồi, mẹ cô hẳn đã sớm biết hết mọi chuyện.

Không dám đổ thêm dầu vào lửa, Thẩm Quý Hoà ngoan ngoãn rời đi.

Thẩm Kỳ âm thầm quan sát hồi lâu, thấy tình hình, liền tiến lại hỏi: "Chim sẻ gọi đại bàng! Chim sẻ gọi đại bàng! Tình hình thế nào? Tiến triển ra sao?"

Thẩm Quý Hoà thở dài lắc đầu.

"Đợi lát nữa ăn cơm em nhớ trốn cho xa ra nhé." Cô nhắc nhở em gái.

Thẩm Kỳ ngạc nhiên: "Tới cỡ đó luôn hả? Động tay động chân luôn?"

"Mẹ mình khi nào thì động tay động chân?" Thẩm Quý Hoà nhéo nhéo giữa mày, "Ý chị là lát nữa chiến trường nổ ra, khói súng bắn ra bốn phía thì em đừng có dây vào."

"Ò." Thẩm Kỳ bĩu môi, "Vậy lần này em không thèm giúp chị đâu á nha."

"Chuyện này là do chị sai quá sai luôn bà chị già oi."

"Chuyện gì cũng gạt cả nhà cho được."

Thẩm Quý Hoà thở dài, nghĩ thầm, lúc cô còn luyện tập thi đấu ở ngoài, Thẩm Kỳ cùng mẹ không phải cũng giấu cô tình hình trong nhà sao? Cô hỏi, cũng chỉ nói trong nhà mọi chuyện đều ổn, không cần lo lắng.

Bao gồm cả lần trước đây cô gặp chuyện, Thẩm Kỳ bị đối xử bất công ở trường cũng chẳng nói lời nào, mẹ cô cũng vậy không nói gì khi bị đồng nghiệp xa lánh. Cả gia đình đều như vậy, chỉ giữ nổi đau khổ riêng phần mình, chỉ muốn chắp vá nên một gia đình yên ổn, hạnh phúc.

"Phải rồi, đây là quà năm mới cho em." Thẩm Quý Hoà lấy quà ra.

"Cái gì ạ." Thẩm Kỳ không để ý nhiều mở ra, vừa nhìn thấy đã sửng sốt, "Aaaa! Tạp chí phiên bản limited của vợ em! Cả chữ ký nữa! Aaaa! Ảnh polaroid! Bonus chữ ký to ĐÙNG!!!!"

Thẩm Quý Hoà: "..."

"Đã nói là đừng có gọi vợ nữa mà!"

Thẩm Kỳ mắt điếc tai ngơ, tay cầm một đống quà vội vã chạy vào phòng. Thẩm Quý Hoà vẫn có thể nghe thấy tiếng hét chói tai của Thẩm Kỳ qua mấy lớp tường bê tông.

"A! Vợ em! Aaaa! Nữ thần của em!!!!"

"Cục dzàng ơi, mùa xuân của em đến rồi."

"Thánh thần thiên lý ơi, từ khi nhìn thấy cái bức ảnh polaroid này em đã biết chị là chị đẹp yêu dấu trong mơ của em."

Thẩm Quý Hoà: "..."

Cô có thể không cần cái nhỏ em gái Thẩm Kỳ này được không?

Thiệt luôn á.

Thẩm Quý Hoà không biết trạng thái tinh thần của Thẩm Kỳ như thế nào, chứ mỗi ngày nghe Thẩm Kỳ phát điên, Thẩm Quý Hoà nghĩ mình sẽ điên trước Thẩm Kỳ mất.

Sáu giờ tối, Thẩm gia chính thức bắt đầu dùng bữa.

Thẩm Quý Hoà cầm bát, thận trọng dò hỏi: "Mẹ, khi nãy mẹ nói có chuyện muốn nói với con lúc ăn á?"

Thẩm Tú Lan nâng mí mắt lên nhìn cô.

Tim của Thẩm Quý Hoà hẫng đi một nhịp.

Fine, quý bà Thẩm có lẽ bắt đầu tới công chuyện chuyến này rồi.

Quả nhiên, Thẩm Tú Lan lấy ra một tập tài liệu từ phía sau.

"Có một bản hợp đồng muốn tụi con ký."

Làm ba bản, mỗi người một bản.

Thẩm Quý Hoà và Thẩm Kỳ nhìn nhau một cái, đều có thể thấy trong mắt đối phương đều là vẻ khiếp sợ.

Ở dưới bàn Thẩm Kỳ đá cho Thẩm Quý Hoà một cước, ánh mắt như muốn ám chỉ: "Bà gây chuyện! Bà tự giải quyết!"

Thẩm Tú Lan ăn một miếng, thản nhiên nói: "Thẩm Kỳ, đừng có đá chị con, chân của chị con vốn đã không tốt rồi."

Thẩm Kỳ la lên: "Mẹ, mẹ có thiên lý nhãn hả! Sao mà thấy được tận dưới gầm bàn dzãy!"

Thẩm Tú Lan: "Con đá mẹ, sao mẹ không biết được?"

Thẩm Kỳ bĩu môi, cầm lấy hợp đồng, còn chưa kịp mở ra, trong đầu đã ê hề đủ loại suy nghĩ.

"Mẹ? Đây là hợp đồng gì vậy mẹ? Thánh thần thiên lý ơi, mẹ sẽ không tức giận tới mức muốn đoạn tuyệt quan hệ với chị con chứ?"

Thẩm Quý Hoà kinh ngạc: "Mẹ, thiệt hả mẹ? Mẹ muốn đoạn tuyệt quan hệ với con ạ?"

Thẩm Tú Lan buông đũa xuống bang một tiếng.

"Nhìn!"

Lời mẫu hậu đại nhân nói, tiểu Hoà tử và tiểu Kỳ tử nào không dám nghe theo?

Hai người nhìn nhau rồi cúi đầu đọc bản hợp đồng.

Điều khoản được ghi rõ ràng bằng mực đen trong bản hợp đồng là -- --

Từ nay về sau, không ai trong Thẩm gia có thể được giấu chuyện không tốt với người nhà nữa.

Bản hợp đồng này không chính thức và không có hiệu lực pháp lý, nhưng nó đã được chính Thẩm Tú Lan đánh máy ra từng chữ một.

"Thẩm Quý Hoà, mẹ biết chuyện của con. Thực ra, hai năm trước mẹ đã cảm thấy điều gì đó không ổn. Nhưng mẹ không dám hỏi, vì sợ làm con tổn thương. Bây giờ sự thật đã được làm sáng tỏ và mọi chuyện đã được giải quyết, cũng làm lòng mẹ nhẹ nhõm được phần nào, rốt cuộc cục đá trong lòng cũng đã rơi xuống."

"Thành thật mà nói, lúc đầu khi biết chuyện này, mẹ giận lắm. Mẹ cảm thấy mình là một người mẹ vô dụng, con gái mẹ sau khi chịu nhiều chuyện oan uổng ở bên ngoài kia, về đến nhà cũng không có nói cho mẹ nghe."

"Mẹ, không phải." Thẩm Quý Hoà muốn giải thích.

Thẩm Tú Lan liếc nhìn cô rồi nói: "Nghe mẹ nói đã."

"Lúc đó mẹ nghĩ, vấn đề này của hai đứa, là học từ mẹ. Truyền thống gia đình mình là chỉ biết kể chuyện tốt chứ không chịu hé miệng nửa lời nói về tin xấu. Nhưng Kỳ Kỳ, a Hoà, gia đình chúng ta không nên như thế này. Mẹ đã nghĩ về nó rất nhiều rồi, từ ngày con được tìm thấy rồi trở về, cả nhà ta cũng chẳng dám nhắc lại những chuyện không vui đó." Lúc này Thẩm Tú Lan đã có chút nghẹn ngào, "Ba người nhà chúng ta, mỗi người đều có một nỗi lo riêng, sợ rằng chuyện của mình sẽ ảnh hưởng đến người trong nhà, mà chẳng dám nhắc đến, cũng ngại nói ra."

"Hôm nay mẹ làm ra cái bản hợp đồng này." Thẩm Tú Lan hít sâu một hơi, vỗ bàn một cái, "Từ nay về sau phải sửa lại cái thói hư này cho mẹ, không có như vậy nữa."

Mắt Thẩm Quý Hoà cay cay, cô cúi đầu nói đã rõ. Thẩm Kỳ xé một tờ giấy lau khoé mắt, lẩm bẩm tại sao lại nói chuyện này trên bàn ăn chứ, làm con bé không thể ăn được một bữa cơm đàng hoàng.

Bản thân Thẩm Tú Lan cũng không quá tự tin: "Mẹ đã nghĩ đến chuyện này từ rất lâu rồi, nhưng không biết nên bắt đầu từ đâu, nếu nói nhiều như vậy làm mẹ cảm thấy...... ây dà, may là có tiểu Hạ, con bé đã gợi ý cho mẹ."

"Tiểu Hạ?" Thẩm Kỳ khờ cả người, "Ai ạ? Mẹ? Mẹ bảo ai?"

Làm gì còn có tiểu Hạ thứ hai nữa?

Thẩm Tú Lan nhận ra mình đã lỡ để lộ ra bí mật, nên nói với gái lớn: "Con không thể la tiểu Hạ được. Mẹ đã nhờ con bé cho mẹ lời khuyên. Còn nữa, trước đây con và tiểu Hạ là như nào? Sao lại không nói cho mẹ biết?"

Thẩm Quý Hoà bất đắc dĩ: "Con quên."

Thẩm Kỳ cảm thấy mình bị xanh lá: "Chị nói cái gì dạ! Chuyện trước đây gì đó là sao! A! Sao con không biết gì hết dzãy!"

Thẩm Tú Lan gắp một miếng sườn heo cho gái nhỏ và nói: "Ăn đi!"

Thẩm Quý Hoà cầm điện thoại lên, suy nghĩ hồi lâu rồi gửi lời cảm ơn đến Hạ Vân Chi.

Hạ Vân Chi vẫn không trả lời.

Có vẻ nàng rất bận rộn suốt cả ngày hôm nay.

Thẩm Quý Hoà âm thầm search thông tin về chuyến lưu diễn và thấy rất nhiều người đăng ảnh gốc của Hạ Vân Chi, khen nàng rất xinh đẹp.

[ Thánh thần thiên lý ơi, không hổ là nữ thần của em! ]

[ Tiên nữ hạ phàm! Tác phẩm do chính tay Chúa tạo ra! ]

[ Hạ nữ thần vẫn luôn lạnh lùng và cao ngạo như ngày nào...... toàn bộ hành trình trừ khi mỉm cười cảm ơn fans, còn lại đều mặt vô biểu tình......]

[ Aaaa! Chị ơi giẫm lên người em nè! Bằng đôi giày cao gót đó đi chị ơi! ]

Thẩm Quý Hoà: ......

Mấy người lướt sóng các cô có thể có được một miếng liêm sỉ nào không?

Đã gần đến mười hai giờ đêm, cô đang âm thầm lưu ảnh của Hạ Vân Chi thì có tin nhắn hiện lên trên điện thoại.

Hạ Vân Chi nói: Em đang ở dưới lầu.

Thẩm Quý Hoà quên mất việc phải tặng cho em gái và mẹ một bất ngờ vào nửa đêm, cô đứng dậy khỏi xe lăn, chạy đến cửa sổ rồi nhìn ra ngoài, quả nhiên có một chiếc xe quen thuộc.

Cô lập tức mở cửa và chạy xuống cầu thang.

Thẩm Kỳ và Thẩm Tú Lan ngồi trên ghế sofa xem tiệc mừng năm mới: "......?"

Thẩm Kỳ nghĩ rằng mình bị hoa mắt: ".....á đù, kỳ tích y học?"

Sao mà đứng lên được hay dzãyyyy?! 

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK