• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Bao nuôi?"

Thẩm Quý Hoà cảm thấy hơi khó khăn khi nói ra hai chữ này. Mấy cái chuyện này thật sự cách nhân sinh của cô rất xa. Bây giờ đột nhiên xuất hiện, như thể một hành tinh nhỏ đâm vào địa cầu, làm cô có chút trở tay không kịp.

Hạ Vân Chi nhìn thấy biểu tình kinh ngạc của cô, trong lòng cảm thấy buồn cười, nhưng ngoài mặt vẫn bất động thanh sắc diễn, lại gần Thẩm Quý Hoà, gần đến mức chóp mũi và lông mi của hai người cơ hồ muốn chạm vào nhau.

Đầu ngón tay nàng khẽ khảy lên môi Thẩm Quý Hoà, một chút rồi một chút cứ như vậy nhẹ nhàng uyển chuyển, như thể đang chơi đùa một viên ngọc mượt mà.

Thời điểm Thẩm Quý Hoà thất thần, đầu ngón tay Hạ Vân Chi đã chạm vào răng cô. Bén nhọn và tinh mịn cọ sát với nhau, làm thân mình run rẩy một cái. Ngước mắt lên, màu thiển trà và đen sẫm chạm vào nhau, Thẩm Quý Hoà lập tức né tránh ánh mắt. Cô muốn nghiêng đầu đi, nhưng tay Hạ Vân Chi như gông cùm xiềng xích không cho cô động đậy.

"Phải, bao nuôi."

Giọng nói Hạ Vân Chi nhẹ nhàng vang lên.

Bàn tay ban đầu vẫn đang cố định nơi quai hàm cô chậm rãi đi xuống, lướt qua cổ Thẩm Quý Hoà, v.uốt ve động mạch đang nhảy lên.

Hơi nhấn nhẹ, nhịp đập nơi tim Thẩm Quý Hoà truyền đến đầu ngón tay nàng vô cùng rõ ràng.

"Có muốn thử không?"

Ái muộn dần lên men, từ nơi da thịt hai người chạm vào nhau.

Đầu ngón tay Hạ vân Chi vẫn đang tiếp tục đi xuống, ý đồ muốn phanh mở cổ áo Thẩm Quý Hoà.

Một làn gió mát thổi vào. Thẩm Quý Hoà giơ tay nắm tay Hạ Vân Chi đang trêu chọc cô. Mái tóc đen dài của cô gái lướt qua tay cô, cảm thấy vừa mềm vừa ngứa.

Hạ Vân Chi chờ câu từ chối của Thẩm Quý Hoà, nàng muốn nhìn thấy cảm xúc tức giận của Thẩm Quý Hoà khi bị trêu chọc quá mức. Tức giận với nàng cũng được, mắng nàng cũng chẳng sao. Nàng muốn có được từ Thẩm Quý Hoà những thứ mà người khác không thể có được.

Lột bỏ hết những ôn nhu giả tạo, trần trụi trước mặt nàng.

Hạ Vân Chi bình tĩnh chờ đợi.

Thẩm Quý Hoà hơi hơi mở miệng, kéo tay Hạ Vân Chi xuống, sau đó nhẹ nhàng buông ra, hơi bối rối nói: "Hạ Vân Chi, tôi chưa từng."

"Hả?"

"Chuyện cô muốn tôi thử, tôi chưa từng." Thẩm Quý Hoà nói thẳng, "Tôi cần thêm một chút thời gian."

Tim Hạ Vân Chi mẻ mất một miếng.

"Sao lại cần thời gian? Cô muốn học?"

"Thẩm Quý Hoà, trên thế giới này không có môn《 Bao nuôi học 》."

Càng không có sách《 Bao nuôi: Từ nhập môn cho đến thành thạo 》.

"Vậy -- -- "

"Cho dù có là ai cô đều sẽ thử à?"

"Đương nhiên không rồi." Thẩm Quý Hoà không chút do dự, "Chỉ mỗi cô thôi."

"Tại sao?" Hạ Vân Chi gặng hỏi.

Thẩm Quý Hoà bị hỏi đến nghẹn họng.

Cô chỉ có thể ăn ngay nói thật mà nói ra suy nghĩ thật của mình.

Đến nỗi vì sao chỉ cần Hạ Vân Chi nói muốn, cô liền có thể đồng ý mà thử thì -- --

Có lẽ là do Hạ Vân Chi quá đẹp.

Hoặc có lẽ là do trong lòng có một loại trực giác: Tuy thoạt nhìn tính tình Hạ Vân Chi có vẻ khá khó ở, từ mỏ hỗn của nàng không nghe ra được cái gì lọt tai hết, nhưng mà tất cả những chuyện nàng làm tất cả đều là vì tốt cho cô.

Nếu.

Chỉ là nếu.

Từ trên người cô có đồ mà nàng muốn, Thẩm Quý Hoà sẽ không ngại ngần mà lập tức đưa nó cho nàng. Đây là nhận định cái giá cho những thứ mà Thẩm Quý Hoà cô đã nhận từ Hạ Vân Chi. Thẩm Quý Hoà biết những chuyện Hạ Vân Chi làm còn nhiều hơn, không chỉ là giúp cô phục hồi và làm huấn luyện viên cho cô ấy. Những chuyện cô không thể làm được, Hạ Vân Chi đang cố gắng giúp cô làm.

Vì vậy khi đặt lên bàn cân, sức nặng bên phía Hạ Vân Chi đã nghiêng xuống tận cùng.

"Được rồi, đừng nghĩ nhiều." Hạ Vân Chi nâng tay gõ nhẹ lên trán Thẩm Quý Hoà, "Giỡn với cô thôi."

"Người mà Giang Cẩn nói không phải tôi, mà là chị tôi."

"Sao? Nhìn cô có vẻ thất vọng nhỉ?"

"Không -- --" Thẩm Quý Hoà chớp chớp mắt, "Chỉ là lần đầu nghe nói cô còn có chị gái."

Hạ Vân Chi lấy điện thoại mò ảnh chụp của Hạ Cửu Hợp.

"Đây."

Thẩm Quý Hoà nhìn xem.

"Nhìn hơi quen."

Hạ Vân Chi: "Cô ta hay thường xuyên xuất hiện trên đầu đề tin giải trí và kinh tế, có lẽ cô từng xem qua rồi."

Thẩm Quý Hoà nghĩ: Cũng phải, không lẽ cô đã từng gặp Hạ Cửu Hợp rồi, chắc không phải đâu ha? Cô lật qua lật lại lật tới lật lui, xem bức ảnh đủ kiểu rồi nhận xét: "Hai cô.... trông không giống nhau lắm."

Hạ Vân Chi: "Giống mới lạ đó.""

"Tôi và cô ta không cùng một mẹ."

Hạ Vân Chi quyết định cho Thẩm Quý Hoà trước một mũi an tâm. Nàng cảnh cáo Thẩm Quý Hoà: "Nếu sau này có gặp được cô ta, nhớ tránh xa cô ta ra."

Đối mặt với ánh mắt ngây thơ khờ khờ của Thẩm Quý Hoà, Hạ Vân Chi giải thích: "Chuyện bát quái Giang Cẩn kể cho cô nghe, người thích bao nuôi gái trẻ là cô ta."

Nguồn gốc của việc hiểu lầm.

Thẩm Quý Hoà khẽ nhếch miệng, đột nhiên có loại ảo giác nắm được bí mật hào môn. Cô hỏi Hạ Vân Chi: "Chuyện này nói cho tôi có ổn không?"

"Chả sao cả." Hạ Vân Chi nhắc nhở, "Cô ta chẳng phải thứ gì tốt, tóm lại, nếu gặp được cô ta thì né cô ta cho xa vào."

"Cô lo cho tôi à?" Cô nghĩ, "Có vẻ chị cô sẽ không thích thể loại người như tôi đâu."

"Thể loại người như cô là thể loại gì?"

Thẩm Quý Hoà nghẹn trân cứng họng.

"Ý tôi là cô ta đã có gout của mình rồi." Nương theo tư thế Hạ Vân Chi cầm điện thoại, Thẩm Quý Hoà nghiêng người về phía trước một chút, nửa mình hơi nghiêng, vuốt qua màn hình trước mặt Hạ Vân Chi click mở vào những người có liên quan với Hạ Cửu Hợp. Hầu như tất cả những người từng có scandal với Hạ Cửu Hợp đều có một điểm chung là mang vibe tiểu thư trí thức.

Thẩm Quý Hoà thừa nhận cô không thể nào dính vô được bốn chữ tiểu thư trí thức được.

Hạ Vân Chi cười giễu cợt.

"Chắc gì? Chó còn thích ăn phân cơ mà, ai biết được có ngày nào đó cô ta nổi điên lên rồi làm trò cũng không chừng."

"Cô ghét cô ta à?"

"Ừ." Hạ Vân Chi không chút do dự thừa nhận, "Cho nên Thẩm Quý Hoà, cô cũng phải ghét cô ta."

Mi mắt Thẩm Quý Hoà cong cong lên, cô nở nụ cười.

Nhận thấy biểu cảm của cô như vậy, Hạ Vân Chi có chút tức giận.

"Này!"

Thẩm Quý Hoà nhàn nhã phán xét: "Hạ lão sư, cô trẻ con quá đó nha."

Cái kiểu 'người chế ghét cưng cũng phải ghét chung' này, Thẩm Quý Hoà đã từng diện kiến qua rồi, còn ai ngoài bạn nhỏ Thẩm Kỳ khi vẫn còn đang học tiểu học nữa.

Khi đó Thẩm Kỳ rất ghét một người bạn của cô, cũng chẳng vì cái gì cả, chỉ đơn giản là ghét thôi. Theo cách nói của Thẩm Kỳ, con bé nói do bát tự không hợp, cung đối nhau. Chỉ từ một ánh mắt đầu tiên thôi đã thấy không hợp rồi.

Thẩm Quý Hoà lúc đó cũng không nghe theo lời em mình, từ góc độ của cô, cô cảm thấy người bạn này chơi được.

Thời thế thay đổi, Thẩm Quý Hoà nghĩ, có vẻ em gái mình thật sự rất có mắt nhìn người.

"Cô mới là trẻ con." Hạ Vân Chi trừng mắt nhìn Thẩm Quý Hoà, "Tôi nhắc cô, không có được dùng cái giọng điệu này nói chuyện với tôi nữa."

"Thẩm Quý Hoà, cô làm chị riết rồi quen à, tôi không có cần thêm chị đâu."

Thẩm Quý Hoà giơ tay xin thua.

"Dạ dạ."

Thấy cô thuận theo nhanh như vậy, Hạ Vân Chi cũng hạ hoả bớt quạu. Nàng nói với Thẩm Quý Hoà: "Hai ngày tới tôi phải đi công tác, nếu cô có chuyện gì cần thì nhắn tin cho tôi, không thì gọi điện cũng được."

"Còn có -- --"

Tầm mắt Hạ Vân Chi rơi xuống chiếc gối và chăn bông của mình đặt trên giường Thẩm Quý Hoà.

"Cảm ơn cô mấy ngày nay đã đặc biệt quan tâm, nhưng Thẩm Quý Hoà, cô hiểu lầm một chuyện."

"Việc tôi uống thuốc không liên quan gì đến dư luận trên mạng."

Hạ Vân Chi nhếch môi nhìn Thẩm Quý Hoà, nở một nụ cười lạnh lùng.

"Một đám người chỉ biết núp sau màn hình cào phím. Là cái thá gì chứ? Đáng để tôi để ý chắc?"

Thẩm Quý Hoà: "..."

Cô không thể tin được.

"Vậy tại sao bây giờ cô mới nói cho tôi?"

"Tôi không thích lừa gạt người khác." Hạ Vân Chi nói.

"Vậy thì cô phải nói với tôi ngay từ đầu chứ."

Hạ Vân Chi cười rộ lên như hồ ly: "Không đó."

"Thấy cô như vậy tôi chơi rất vui."

Nắm đấm của Thẩm Quý Hoà liền cứng lại.

"Cho hỏi là bây giờ đấm bà chủ nhỏ có được hong ạ?"

Hạ Vân Chi từ trên giường né tránh con gấu bông vừa bị cô ném qua.

"Hoi nào." Hạ Vân Chi dỗ dành, "Đừng giận mà, hôm nay tôi sẽ dọn về phòng mình ngủ."

"Đây là vấn đề hả?"

"Không phải à?" Hạ Vân Chi chớp chớp đôi mắt xinh đẹp, ghé sát lại gần: "Cô tiếc ròi hỏ?"

Thẩm Quý Hoà đưa tay đẩy nàng ra.

"Đi ra kia chơi!"

Cái tính tốt của cô cũng phải biến mất trước Hạ Vân Chi.

Thấy cô nổi nóng, Hạ Vân Chi nàng liền thấy thoả mãn. Thời điểm ôm đồ của mình về phòng, nàng ngân nga vài giai điệu, chuẩn bị đóng lại cánh cửa giữa hai căn phòng.

Thì Thẩm Quý Hoà gọi nàng lại.

"Kể cả vậy...... nếu cô cần, cô có thể đến tìm tôi." Cô nói với Hạ Vân Chi, "Chuyện uống thuốc không phải là cô gạt tôi đúng không?"

"Không có nha." Hạ Vân Chi ngữ khí du dương nói, "Muốn biết vì sao không? Có thể hỏi tôi nha."

Thẩm Quý Hoà khờ ôn khôn hơn.

"Tôi hỏi, cô sẽ trả lời à?"

"Sẽ không."

"Nghỉ phẻ, đi ngủ liềng." Thẩm Quý Hoà giơ tay đóng cửa.

Hạ Vân Chi cười lớn, tựa người vào cửa, ôm chặt lấy gối và chăn mỏng, cúi đầu nghe lấy. Ngủ cùng nhau mấy ngày qua, nàng mơ hồ có thể cảm nhận mùi hương của Thẩm Quý Hoà trên hai vật nhỏ này. Như một loại thuốc an thần, làm loãng đi những lo lắng, bất an trong lòng nàng.

Nàng ngã xuống giường.

Làm sao có thể nói với Thẩm Quý Hoà chứ? Nói với cô rằng bệnh của nàng tất cả đều tại Thẩm Quý Hoà cô sao.

Hạ Vân Chi dần dần cuộn tròn thân mình, thẫn thờ nhớ lại những mảnh ký ức rời rạc trong quá khứ.

Bên kia cửa, trên giường thiếu một ít vật dụng, trong phòng thiếu một người, toàn bộ không gian bỗng nhiên trở nên rộng rãi và trống rỗng hơn.

Thẩm Quý Hoà làm từng bước vệ sinh cá nhân rồi lên giường ngủ.

Sau khi đắp chăn đàng hoàng, và nhắm mắt lại trong tư thế vô cùng yên bình.

Sau đó -- --

Lần đầu tiên, xuất hiện hương hoa nồng nàn, hương vị của hoa bách hợp và hoa hồng xuất hiện trong giấc mơ của cô. Câu chuyện bắt đầu bằng việc tiếp tục thời điểm trong thực tế. Từ Hạ Vân Chi diễn thoại ở bên tai cô, cho đến khi nắm lấy tay cô, hai người cùng nhau ngã xuống giường mềm mại.

Thậm chí cô không biết vì sao mình có thể làm được, chỉ đơn giản là ở trong giấc mơ, nương theo bản năng cô dùng một phần cơ thể của mình, sử dụng đầu gối đi kí.ch thí.ch hoa hồng.

Điều này khiến thần hoa phải bật khóc, thể hiện khía cạnh mong manh khác hẳn với sự cường thế trước người khác.

Mỗi hơi thở phập phồng đều chất chứa hai chữ.

Dục vọng.

Thẩm Quý Hoà căn bản không nhớ được chi tiết cụ thể.

Thời điểm mở mắt, chỉ nhớ đến cái loại động chạm vào là khiến người mặt đỏ tai hồng cùng cảm giác tê dại và xung động từ máu thịt truyền đi khắp cơ thể, và khát vọng khống chế đối phương đang không ngừng dâng trào trong lồng ngực.

Đầu não Thẩm Quý Hoà hỗn loạn.

Cô giống như thường ngày, rời giường, thay quần áo, rửa mặt, bắt đầu huấn luyện. Điểm khác biệt duy nhất là, vào thời điểm ăn sáng, Hạ Vân Chi người cần phải vội vàng rời đi cũng đã dậy sớm, ngồi đối diện và làm trò uống cà phê đen trước mặt cô.

Trong đầu Thẩm Quý Hoà lại nhớ đến hình ảnh Hạ Vân Chi đang nhấm nháp li.ếm đầu ngón tay cô.

Đột nhiên, cô bị sặc sữa.

Hạ Vân Chi ngồi đối diện cô ngơ ngác nghiêng đầu, thấy Thẩm Quý Hoà vẫn luôn không ngừng đỏ mặt né tránh, liên tưởng đến chuyện ngày hôm qua, nàng bạo dạn không coi ai ra gì hỏi: "Đừng nói là, Thẩm Quý Hoà, cô mơ thấy tôi nha?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK