• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thẩm Quý Hòa không ký ngay mà chỉ để lại hợp đồng cùng những thông tin liên quan, nói rằng sẽ suy nghĩ lại.

Thẩm Kỳ và Hạ Vân Chi đều hiểu cô cần phải thông báo việc này cho Thẩm Tú Lan.

Hạ Vân Chi không muốn ở lâu, nàng rời đi trước.

Sau khi người đi mất tiêu, Thẩm Kỳ chợt vỗ trán nhớ ra: "U là trời! Quên bà mất chuyện quan trọng ròi!"

"Chuyện quan trọng gì? Em nghỉ học quên xin phép lão sư à?"

"Quên xin chữ ký Hạ nữ thần!" Thẩm Kỳ che ngực, như đang phạm phải trọng tội sai lại càng sai, "Cũng không muốn nhiều, cỡ ba bốn tấm được rồi, đem lên mạng bán, một tấm bán được tận mấy ngàn đó."

"Chị nhìn Hạ nữ thần như thế ha, múa bút vài đường là kiếm được cả mấy triệu."

"Chị, cho chị chút tiền đó đối với cổ như con bò rụng lông cây me rụng lá thoai chứ chẳng có nhiêu hết á."

Thẩm Quý Hòa mi mắt cong cong, giơ tay hướng gương mặt đang thò sát gần mình mà gõ nhẹ lên chóp mũi: "Bé tham tiền quá nha."

Thẩm Kỳ lẩm bẩm: "Xoàiiii đó là chuyện đương nhiên roài — —!"

"Tiểu Kỳ, nhận thức về giá trị tiền bạc của mỗi người là khác nhau. Như em đã nói, đối với cô ấy, việc mua nhà đơn giản như đi mua mì gói ngoài tạp hóa. Nhưng đối với tôi nếu ai đó đưa số tiền khổng lồ này cho tôi mà không có lý do chính đáng, Tiểu Kỳ tôi cảm thấy không ổn.

Cô chỉ cảm thấy thoải mái tiêu tiền của mình hay việc có được thứ gì đó bằng sự cố gắng của bản thân mà không phải là được cho.

"Vì vậy, đó là lý do vì sao đến tận bây giờ nhà mình vẫn nghèo, không có tham vọng và quá có đạo đức, lương tâm."

Thẩm Kỳ thoải mái nói giỡn.

"Chị nói kiểu này nghe giống như nói Hạ nữ thần là người không có đạo đức vị."

"Nè không hề nhé!"

Thẩm Kỳ phân tích: "Chị ấy đã được xem như là người có đạo đức nhất trong vô số những minh tinh ở giới giải trí đó! Ít nhất với kỹ năng diễn xuất của chỉ sẽ không làm khán giả thất vọng! Phim của Hạ lão sư mới là phim! Mới là nghệ thuật!"

"Thế tư duy ngược đi, cô ấy cũng sống dưới sự chi phối của tiền bạc thôi." Thẩm Quý Hòa nghĩ đến việc Hạ Vân Tri nằm trên hot search, "Tôi cảm thấy sự riêng tư của cô ấy cũng là một loại hàng hóa."

Thẩm Kỳ thở dài: "Nếu ai đó sẵn sàng bỏ ra mấy trăm triệu để mua sự riêng tư của em, em đồng ý liền."

Chị em hai người có bất đồng quan niệm về chuyện tiền bạc, đối với lời Thẩm Kỳ nói, Thẩm Quý Hòa chỉ nghe rồi cười thôi.

Đối với Thẩm Quý Hòa mà nói, trên đời này có một số thứ không thể mua được bằng tiền.

Chẳng hạn như tín ngưỡng hay chân thành.

Thật ra tôi cũng rất yêu tiền mọi người ạ, gì chứ nếu có thứ gì đó không mua được bằng tiền thì sẽ mua được bằng rất nhiều tiền :))

·

Buổi tối Thẩm Tú Lan trở về nhà, Thẩm Kỳ đã kể hết mọi chuyện cho mẹ nghe trước khi Thẩm Quý Hòa kịp nói.

Con bé muốn xem thử phản ứng của mẹ.

Thẩm Kỳ đã chuẩn bị sẵn sàng chiến hết mình để giúp chị gái thuyết phục được mẹ nếu bà không đồng ý.

"Đây là chuyện tốt." Thẩm Tú Lan cởi áo khoác, trên quần áo vẫn dính một ít bụi phấn. Với sự phát triển của thời đại, trong lớp học ngày càng có nhiều thiết bị điện tử, bảng trắng đã thay thế bảng đen. Nhưng Thẩm Tú Lan vẫn thích cảm giác dùng phấn viết trên bảng đen hơn. Bà là một người rất hoài cổ và truyền thống.

Thẩm Kỳ mở to mắt: "Mẹ, mẹ không có ý kiến gì hả?"

"Thế mẹ nên có ý kiến à?"

Thẩm Kỳ do dự: "Con tưởng mẹ không thích chị con lại làm những gì liên quan đến trượt tuyết..."

"Có lẽ chị con sẽ lại tiếp tục phiêu lưu trên rất nhiều ngọn dốc tuyết." Thẩm Kỳ đánh trước cho mẹ một tí tâm lý để chuẩn bị, cố phân tích thái độ của mẹ: "Mẹ, mẹ có nghĩ đến mấy chuyện này chưa?"

Trong cuộc nói chuyện, Thẩm Quý Hòa im lặng ngồi một bên.

Cô không nói câu nào.

Thẩm Tú Lan liếc nhìn gái nhỏ của mình: "Con nghĩ sao?"

"Mẹ đã biết lâu rồi, Tiểu Kỳ, người chị quý hóa này của con, nếu không có trượt tuyết sống cũng chẳng có gì thú vụ."

Thẩm Tú Lan đã ngoài 50.

Đã qua được hơn nửa đời người, cũng xem như trải qua bao nhiêu chuyện đối mặt được bao nhiêu người.

Bà hiểu rõ, đối với một số người, sống cũng chỉ là một tính từ. Nhưng đối với một số ít người khác, sống là động từ. Gái lớn nhà bà, tuyệt đối là vế sau.

Là một người mẹ, một người thân, nhìn thấy con gái mình bị thương, ăn trái đắng bà cũng cảm thấy rất bứt rứt. Nhưng đây là con đường mà con bà đã chọn, bà không phải là con gái và cũng không có lý do gì để ngăn cản con bé cả. Con bé giống như một cái cây, từ khi hạt giống được gieo trồng, quyền can thiệp của bà cũng có giới hạn. Tất cả những gì bà có thể làm đó là tưới nước, bón phân, cắt tỉa lá và nếu cơn bão đến làm lung lay, vặn ngã thân cây, bà sẽ hết lần này đến lần khác mà nâng đỡ cho con bà, tuyệt không bỏ cuộc.

"A Hòa." Thẩm Tú Lan nói, "Rốt cuộc mẹ cũng chờ được đến ngày này."

Thẩm Quý Hòa có chút vô thố: "Mẹ — —"

Thẩm Kỳ cũng rất kinh ngạc: "Mẹ, con còn tưởng kiểu gì mẹ cũng phản đối á."

"Phản đối cái gì? Bằng cái đầu heo nhỏ xíu ngu ngốc của con thì biết được cái gì."

Thẩm Kỳ không phục: "Nhỏ xíu ngu ngốc chỗ nào chớ!"

IQ 180 đóa, là được kỉ lục thế giới công nhận là super super thiên tài đó nhe!

"Con cho rằng cái máy tính kia của con chui từ đâu ra?"

"Chị con nói làm freelance ớ."

Thẩm Tú Lan nhìn vẻ mặt ngu ngơ của con bé: "Vậy làm freelance cụ thể là làm cái gì?"

Thẩm Kỳ: "...... Etou, seeding? Hay là trộm viết truyện?"

Thẩm Tú Lan: "Chị con mấy năm nay vẫn luôn là đại thần, ở trên nền tảng hỏi đáp trả phí trực tuyến cả 2 năm trời rồi."

Thẩm Kỳ: "......"

"Mẹ? Sao mẹ biết được?" Thẩm Quý Hòa không nhớ là đã nói với mẹ mình về chuyện này.

Thẩm Tú Lan: "Con quên rồi hả? Acc clone của con khi đó là xài số điện thoại của mẹ."

Thẩm Quý Hòa không nói nên lời.

Cô không quên, cô chỉ cho rằng với tuổi của quý bà Thẩm đây, có lẽ bà sẽ không biết gì về mấy nền tảng mạng xã hội mới nổi này.

Ai mà ngờ tới ——

Thẩm Tú Lan từ một năm rưỡi trước đã biết.

Khi điện thoại nhận được tin nhắn, nhắc nhở rằng có hoạt động trên app gì đó. Mới đầu bà không để ý đến, sau đó bà không nhịn được, mở app rồi log in vào tài khoản của mình để xem.

Hàng ngày.

Thẩm Quý Hòa sẽ trả lời các câu hỏi của giang cư mận trực tuyến khi cô có thời gian rảnh ở trạm chuyển phát, cũng như chia sẻ tất cả các loại kiến thức liên quan đến trượt tuyết.

Cô đã trải qua việc kể cả một người qua đường không thèm để ý đến, cho đến thành một vị đại thần chuyên môn truyền đạt các kiến thức kinh nghiệm trải nghiệm về trượt tuyết.

Tất nhiên, cũng có những người nghi ngờ về năng lực chuyên môn ở trên page của cô.

[Cái huần hòe gì vậy tròi, nói nghe như thể bà có thể trượt được vị đó!]

[Vẽ đêi, bà cứ vẽ cho cố vô nè.]

[Cách dễ nhất để thực hiện cú nhảy ở độ cao 21,6m á? Cười vl cười, yêu cầu bà nhanh chóng tắm rửa rồi đắp chăn đi ngủ, trong mơ cái gì cũng có ha.]

Mỗi lần đọc được các bình luận thế này, trong lòng Thẩm Tú Lan cảm thấy rất khó chịu. Bà hận không thể dùng cái thân già này mà xuyên qua màn hình, chỉ thẳng mặt người đó nói: Ê! Con gái bà đây không có bịa nha! Con bà đây làm được thật đó!

Con bé là Thẩm Quý Hòa!

Nghĩ thì nghĩ như thế, Thẩm Tú Lan đương nhiên biết, Thẩm Quý Hòa ba chữ này muốn nhắc đến cũng không nhắc được.

Bởi vì nó đại diện cho việc gian lận, là vi phạm quy định thể thao.

Trước sự cố đó, Thẩm Quý Hòa là một thiên tài khiến bao người ngưỡng mộ.

Sau lại, nơi chốn người gặp đều mắng Thẩm Quý Hòa là một kẻ nói dối, người gặp đều sẽ xanh lá.

Thẩm Tú Lan hiểu rõ, con gái bà từ ca phẫu thuật dần chuyển biến tốt đẹp, sau tin tức về việc vi phạm quy định sử dụng chất kí.ch thí.ch lan tràn, câu đầu tiên cô nói là: "Mẹ, con không có làm mấy cái chuyện như vậy."

"A Hòa, mẹ tin con."

Thẩm Tú Lan cũng có hỏi qua sao không cố cãi lại cũng như sao lại không cố gắng lật ngược lại những lời vu khống. Cô chỉ nói: "Mẹ, con không quan tâm đến người khác nghĩ gì, chỉ cần mẹ với tiểu Kỳ tin con là đủ."

Nếu lại muốn nói chuyện này nữa, cô liền sẽ lại ôn hòa mà nói mệt mỏi.

Đứa con này của bà, nhìn qua thì ôn nhu dễ nói chuyện. Nhưng một khi đã quyết định chuyện gì, mười cái đầu của Thẩm Kỳ cũng kéo không có nổi.

Bà thật sự là một bà mẹ vô dụng, ở trong chuyện này bà chẳng thể giúp được gì cho con hết. Chỉ có thể tùy vào quyết định của con, không thể hỏi, cũng không thể đưa ra câu trả lời.

Cho đến ngày hôm nay.

Thẩm Tú Lan nghĩ, may mắn con gái bà đã thay đổi quyết định.

"Cái cô Hạ Vân Chi này đúng là mắt sáng hơn sao thông minh hơn người." Nhắc đến Hạ Vân Chi bà liền cao hứng, "Hay là lần sau con bé lại nhà mình, mẹ sẽ xuống bếp nấu một bữa cơm thật ngon để cảm ơn con bé, có được không mấy đứa?"

Thẩm Quý Hòa thoái thác: "Mẹ, người ta bận lắm."

Thẩm Kỳ: "Em thấy có bận đâu, mẹ, mẹ không biết đâu, hai ngày nay Hạ nữ thần rỗi vô cùng. Ngày hôm qua thì đi dạo ở công viên ha hôm nay lại đến nhà mình. Mẹ, hay là vầy đi, thứ 6 tuần này chúng ta xin nghỉ rồi mời chị ấy đến ăn tối nhé?"

Thẩm Tú Lan cùng Thẩm Kỳ kẻ tung người hứng phối hợp nhịp nhàng.

"Được, quá được luôn. Buổi chiều mẹ không có tiết nên có thể chuẩn bị đồ ăn trước. A Hòa, có thông tin liên lạc của cô Hạ không? Con hỏi con bé thích ăn gì, dị ứng hay không thích món nào không? À phải rồi — — trước hết hỏi thử xem con bé có thời gian rảnh không đã."

Thẩm Quý Hòa thở dài, cô không có cách nào chống lại được hai con người kia, đành dùng Wechat trạm chuyển phát hỏi nàng.

Hạ Vân Chi trả lời trong vài giây.

X: Có

Chỉ rep đúng một chữ.

Giây tiếp theo, đối phương lại gửi thêm tin nhắn.

X: Bây giờ liền có

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK