Hạ Vân Chi không trả lời.
Thẩm Quý Hoà đợi cho đến khi mặt trời lặn, hoàng hôn nhuộm đen dần bầu trời xanh, thế giới trở nên yên tĩnh và thanh bình, điện thoại của cô cũng không còn âm thanh nữa.
Có phải Hạ Vân Chi đang gặp chuyện không?
Thẩm Quý Hoà gọi điện cho tiểu Tô, tiểu Tô nói hôm nay chị Hạ vừa đáp xuống đã đi đọc kịch bản ngay.
"Vội vậy sao?" Thẩm Quý Hoà nhíu mày, "Em ấy ổn không?"
Tiểu Tô giọng như bình thường: "Chị ấy không sao, chỉ là dự án này đến quá đột ngột, tiến độ cũng quá nhanh, có lẽ khoảng thời gian này chị Hạ sẽ rất bận rộn."
Thẩm Quý Hoà hiểu được ý tứ của câu nói này.
Cô cúi mắt, cắn chặt môi dưới và nói: "Tôi biết rồi."
Sau khi cúp điện thoại, Thẩm Quý Hoà đứng dậy trở về nhà, trong nhà khắp nơi đều là dấu vết của Hạ Vân Chi. Hay nói đúng hơn, đấy vốn là nhà của Hạ Vân Chi. Tất nhiên, căn nhà được nàng thuê nên khắp nơi đều là dấu vết của nàng là chuyện đương nhiên.
Cô đặt mọi thứ xuống và đi đến phòng của Hạ Vân Chi. Cô lấy ra những bộ quần áo mà nàng không mang theo, gấp lại và treo lên, cất chúng gọn gàng. Cô cũng sắp xếp lại đống đồ trượt tuyết mà nàng để lại, bao gồm đã sử dụng lẫn chưa sử dụng. Sau khi làm xong mọi việc, cô dừng lại và quỳ nửa người xuống bên giường Hạ Vân Chi.
Đôi mắt cô hơi nheo lại.
Mọi chuyện đã xảy ra trong hôm nay hiện lên trong tâm trí cô.
Thẩm Quý Hoà không thể lý giải được.
Ý niệm trong đầu lặp lại nhưng chợt loé sáng.
Hạ Vân Chi đang bận hay đang tránh cô? Nếu nàng đang tránh cô, thì lý do là gì? Thẩm Quý Hoà đột nhiên rơi vào một khoảng không, xung quanh rất rộng lớn, cô không thể nhìn rõ phương hướng.
Cô cầm điện thoại lên, định gửi tin nhắn cho tiểu Tô, nhưng đầu ngón tay lại dừng lại, quay người tìm Giang Cẩn.
"Giúp tôi một việc." Cô hiếm khi gửi voice chat cho ai đó, "Tôi muốn hỏi em một chuyện."
Sáng hôm sau, Thẩm Quý Hoà rời khỏi khu trượt tuyết núi Triệu Dao. Cô lái xe của khu trượt tuyết đến sân bay, ngựa không ngừng vó mà lên máy bay. Khi cô đến cùng một thành phố với Hạ Vân Chi đã là hai giờ chiều.
Mặt trời đã lên cao, nóng đến mức thiêu đốt mọi thứ trên mặt đất, Thẩm Quý Hoà hoàn toàn không biết, bởi vì trong lòng cô bây giờ chỉ toàn là u ám.
Cô đến khách sạn đã đặt, vệ sinh cá nhân, thay quần áo, ngắm mình trong gương một lúc lâu rồi mới ra ngoài.
"Chị đến rồi hả?" Giang Cẩn đón cô ở cổng trang viên.
"Ừ."
Con bé nhìn Thẩm Quý Hoà từ trên xuống dưới rồi lại từ dưới lên trên: "Em bảo chị ăn diện lồng lộn lên, lồng lộn của chị đây hả?"
Thẩm Quý Hoà nghi hoặc: "Vô cùng lồng lộn."
Cô đặc biệt gội đầu, thay áo khoác lông vũ sáng màu cô hiếm khi mặc, kết hợp với chiếc quần casual gọn gàng.
Giang Cẩn giận tím người, lập tức lấy điện thoại ra xem giờ, rồi làm trò liên lạc với người khác trước mặt Thẩm Quý Hoà, xác nhận đối phương rảnh, không nói một lời, dẫn Thẩm Quý Hoà đi liền.
"Chị Đào Tử, make up cho chị ấy giùm em." Giang Cẩn đẩy tiểu sư phụ của mình lên trước, "Sương sương cỡ một con công đực đang đi gạ con công cái nha chị."
Người phụ nữ tên Đào Tử mỉm cười và nói: "Đi date hỏ?"
Giang Cẩn liếc nhìn người nào đó đang hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: "Nói chung cũng là chuyện lớn, làm chỉ đẹp lên cho em là ok."
Chị Đào Tử đồng ý.
Thẩm Quý Hoà lo lắng hỏi Giang Cẩn: "Kịp không?"
Giang Cẩn ôi chao một tiếng: "Vẫn kịp, vẫn kịp, Hạ lão sư cũng không có chạy đi đâu đâu mà chị lo, hôm nay người ta là nhân vật chính đó."
Chị Đào Tử nghe vậy thì vô cùng ngạc nhiên: "Hạ lão sư?"
"Có phải Hạ lão mà chị biết không?"
Thẩm Quý Hoà không biết trả lời thế nào, đành nhìn Giang Cẩn, Giang Cẩn liếc mắt nhìn chị Đào Tử.
"Nhiều chuyện quá bà ơi. Đi ra kia chơi liền."
Chị Đào Tử mỉm cười, không tức giận, nói ok bé.
Thẩm Quý Hoà chưa từng nghĩ sẽ có một ngày như thế này, đây là lần đầu tiên trong đời cô trải qua cảm giác này.
Cô ở lại phòng tạo mẫu, để chị Đào Tử chỉ dẫn mọi người vây quanh và đánh giá cô từ trên xuống dưới.
Họ lần lượt chọn từng bộ quần áo và thử lên người cô để xem chúng có phù hợp không và cuối cùng cũng chọn được một bộ. Một bộ âu phục có phong cách tối giản. Mái tóc đuôi ngựa cột cao mà Thẩm Quý Hoà thường cột sau đầu cũng được thả xuống.
Khi đã làm xong hết mọi thứ, bị chị Đào Tử đẩy đến trước gương, cô nhìn mình trong gương, há hốc miệng sửng sốt, đây là điều mà ngay cả cô cũng không thể tưởng tượng nổi.
"Chị đoán là em không quen đi giày cao gót." Chị Đào Tử mang theo một đôi giày tây mới tinh, "Em muốn thử đôi này không? Chúng hợp với trang phục của em hơn là một đôi giày thể thao."
Thẩm Quý Hoà gật đầu, khom người cầm lấy rồi ngồi xuống ghế đổi giày.
Sau khi hoàn thành outfit từ trên xuống dưới, Thẩm Quý Hoà nhìn mình trong gương, phát hiện mình thực sự đã được làm theo yêu cầu của Giang Cẩn.
Đây là đích thị là một công con đực.
Thẩm Quý Hoà không quen cảm giác bị kiềm chế như này, theo kiểu kể cả một sợi tóc thôi cũng phải thật tinh xảo, cô ngẩng đầu nhìn vào gương, phản ứng đầu tiên hiện lên trong đầu cô là: Nếu như Chi Chi nhìn thấy cô, nàng sẽ phản ứng như nào?
Giang Cẩn đang chơi điện thoại trong phòng tiếp tân của studio tạo mẫu, con bé đã đạt được lv 2000 của trò Candy Crush. Đang ngồi chơi thì đột nhiên có một giọng nói vang lên từ bên ngoài cửa.
Giang Cẩn lập tức ngẩng đầu khỏi điện thoại và hỏi nhân viên bên cạnh: "Chỉ xong rồi ạ?"
"Vãi ò." Giang Cẩn nói, "Chị là ai dọ, chị đẹp?"
"Chờ một xíu ——"
Con bé thận trọng nhìn xung quanh, xác nhận rằng không có quay video hay ghi âm gì ở đây mới thở phào nhẹ nhõm.
Nếu mấy cái câu thô tục kia mà bị quay lại rồi phát tán, con bé sẽ là cái bia cho giang cư mận ngắm bắn và trở thành chủ đề bàn tán xôn xao.
"Chị vẫn là sư phụ của em hả?"
Thẩm Quý Hoà cười khẽ.
Trên mặt của cô cũng có chút bối rối và xấu hổ.
"Vẫn."
"Tôi như vầy vẫn ổn chứ?"
Cô chưa bao giờ chuẩn bị kỹ lưỡng đến thế, thậm chí còn đeo cả đồ trang sức là vòng cổ và cả khuyên tai nữa.
"Sao lại không ổn chớ! Phải là ổn đến không thể ổn hơn được nữa! Rất ổn! Rất đẹp! Chị 10 điểm không có nhưng!"
Giang Cẩn khen ngợi Thẩm Quý Hoà không ngơi ngớt, giữ chặt cô, lấy điện thoại ra chụp Thẩm Quý Hoà vài tấm, Thẩm Quý Hoà muốn tự mình xem ảnh nhưng lại bị Giang Cẩn đẩy ra.
"Chờ em photoshop đã."
Con bé thưởng thức những bức ảnh trên điện thoại, kìm nén sự thôi thúc muốn gửi ngay cho Hạ Vân Chi, nghĩ rằng phải chờ Hạ Vân Chi nhìn thấy tận mắt, nếu không thì chuyến đi này của Thẩm Quý Hoà sẽ chẳng có ý nghĩa gì. Bất ngờ, suprise đồ đó, sao mà con bé có thể spoil được?
Giang Cẩn vẫn luôn giấu kín chuyện này.
Cho đến tối hôm đó, khi tiệc rượu bắt đầu, con bé mới lén lút dẫn Thẩm Quý Hoà tiến vào.
Sợ cô bị người lạ làm phiền, Giang Cẩn để cô ở một góc khuất.
Hạ Vân Chi đến hơi muộn.
Ngay khi nàng xuất hiện, những người vẫn đang nói chuyện và cười đùa ở đây dường như đều im lặng trong giây lát.
Thẩm Quý Hoà đứng ở góc khuất xa nhìn nàng.
Nàng mặc một chiếc váy đuôi cá màu xanh lam ôm sát người cùng một chiếc áo lông vũ mùa đông mềm mại phủ trên vai.
Hạ Vân Chi biểu tình lạnh nhạt, không để ý đến những người tiến đến chào hỏi mình.
Thẩm Quý Hoà hiếm khi thấy nàng có biểu cảm như vậy.
Đứng giữa đám đông đông đúc, giữa cơn bão tiền tài và danh vọng, Hạ Vân Chi là một nữ thần lạnh lùng, kiêu ngạo và cô đơn, nhìn thấu hết thảy mọi âm mưu của những người nơi đây bằng đôi mắt lạnh lùng.
Sau khi những người chào đón nàng tản đi, con bé mới lại gần nàng.
Hạ Vân Chi không hề ngạc nhiên với sự xuất hiện của con bé, nhẹ nhàng gật đầu chào hỏi.
Vẻ mặt Giang Cẩn vui vẻ.
"Đã lâu không gặp, Hạ lão sư. Em đã chuẩn bị một bất ngờ lớn cho chị."
Hạ Vân Chi hơi nghiêng đầu: "Cái gì?"
Giang Cẩn ghé sát vào tai nàng nói gì đó.
Hạ Vân Chi bình tĩnh gật đầu, sau khi Giang Cẩn rời đi, liền nhân cơ hội lấy rượu, liếc mắt nhìn góc mà Giang Cẩn nhắc tới.
Một người mà nàng không ngờ tới lại xuất hiện ở đây.
Bàn tay cầm ly rượu của Hạ Vân Chi hơi siết chặt.
Vị đạo diễn quan sát nàng từ lâu tiến đến và nói chuyện với nàng về bộ phim truyền hình mới.
Hạ Vân Chi nghe câu được câu không, tâm trí hoàn toàn tập trung vào cô gái đang đứng ở kia.
Nàng thấy người kia đứng dậy và rời đi.
Hạ Vân Chi đặt ly rượu xuống.
"Xin lỗi, tôi còn việc khác phải làm."
Không đợi đối phương trả lời, nàng quay người rời đi.
Vị đạo diễn đến để tạo ấn tượng tốt đã vô cùng sửng sốt.
"Cô ấy....... cô ấy lúc nào cũng thế này sao?"
Có người bên cạnh nói đùa: "Anh bạn, đây là lần đầu tiên anh gặp Hạ lão sư sao? Hôm nay cô ấy đã nói với anh tận tám chữ, anh nên hài lòng mới phải."
Vị đạo diễn vô cùng sửng sốt.
Quay lại nhìn về phía Hạ Vân Chi, muốn đuổi theo nàng để bàn chuyện về dự án phim, nhưng bóng màu xanh kia đã biến mất.
Trong khu vườn nhỏ của dinh thự, một nơi không có người ở, vầng trăng treo lơ lửng trên bầu trời, hào phóng chiếu ánh sáng bạc xuống khắp mặt đất.
Thẩm Quý Hoà không hứng thú với sự náo nhiệt hào nhoáng này nên chạy ra ngoài hít thở.
Trong vườn có những bông hoa nhỏ màu xanh lam. Nhờ ảnh hưởng của quý bà Thẩm Tú Lan, Thẩm Quý Hoà nhận ra đó là hoa tuyết xanh. Chúng là những cụm nhỏ chen chúc nhau, rất giống màu xanh lam trên người Hạ Vân Chi tối nay.
"Sao chị lại ở đây?" Một giọng nói vang lên từ phía sau.
Thẩm Quý Hoà còn tưởng mình nghe lầm, khi quay người lại thì thấy cô gái đang đứng trước mặt.
Cô chớp mắt.
"Sao chị lại ở đây?"
Hạ Vân Chi nhìn cô chằm chằm, không thể giải thích cảm giác của mình, nàng nhìn Thẩm Quý Hoà, bình tĩnh hỏi: "Giang Cẩn đưa chị đi tạo kiểu?"
"Ừ." Thẩm Quý Hoà gật đầu, cảm thấy buồn cười, cong mắt nhìn nàng: "Đây là điều em quan tâm hả?"
Hạ Vân Chi đổi chân đang đi giày cao gót, không nói gì, Thẩm Quý Hoà thấy vậy liền hỏi: "Giày không vừa chân?"
"Không, chỉ hơi đau chân thôi."
"Có phải giày trượt tuyết đâu mà không vừa chân."
"Em nói phải."
"Cho nên đây mới thật sự là lý do khiến em rời đi vội vàng như vậy?" Thẩm Quý Hoà đột nhiên hỏi.
Hạ Vân Chi sửng sốt.
"Cái gì?"
Thẩm Quý Hoà:" Em biết tôi đang nói gì mà."
Lúc cô không cười, có một loại lạnh lẽo khiến người ta run rẩy. Bị Thẩm Quý Hoà nhìn như vậy, Hạ Vân Chi bĩu môi.
"Không phải vì trượt tuyết quá mệt." Nàng giải thích, "Mà là vì em quá bận."
Thật ra Thẩm Quý Hoà muốn nương theo tính tình của mình để hỏi nàng, em bận đến mức không có thời gian để check điện thoại sao? Rõ ràng là em có thể trả lời tin nhắn của Giang Cẩn và kể cho con bé nghe về bữa tiệc, nhưng em lại không quan tâm..... không thèm để ý tới tôi.
Thẩm Quý Hoà giơ tay lên, nhíu chặt lông mày, muốn nói chuyện, nhưng há miệng lại không biết nên nói gì.
"Hạ Vân Chi." Đây là điều duy nhất cô chắc chắn, "Em đang giấu tôi điều gì?"
"Em không có ——"
Lời còn chưa dứt, Hạ Vân Chi đột nhiên lạnh lùng quay đầu lại, toàn thân căng thẳng, sắc mặt thay đổi chóng mặt. Theo ánh mắt của nàng, Thẩm Quý Hoà nhìn thấy một người phục vụ đi ngang qua, người này thấy hai người bọn họ, lễ phép gật đầu.