• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng Đỗ Chí Huân đưa mắt nhìn về phía cửa sổ thì cảnh tượng nhìn thấy còn kinh khủng hơn những gì Quách Dung Dung nói.


Không phải là một người mà là…


Một nhóm người đang ăn cơm.


Trong phòng khách có một chiếc bàn tròn siêu to, có sáu người ngồi quanh chiếc bàn. Trên đó còn đặt bình rượu và chiếc đĩa lớn. Mấy người này giống như đang tụ họp.


“Tổ trưởng! Chuyện gì vậy?”, Quách Dung Dung hỏi với vẻ mặt hoảng loạn: “Có phải là thuật thôi miên của Đinh Chiến có vấn đề không? Trí nhớ của cô gái kia hỗn loạn, nói năng lung tung. Ở đây không giống với hiện trường của vụ án mạng…”.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Đỗ Chí Huân quay đầu nhìn Đinh Chiến một cái, chỉ thấy trong đôi mắt đó đều như vực nước sâu, bình tĩnh khiến người khác khó đoán.


Đỗ Chí Huân cũng không thể hiện ra quá nhiều. Nếu Đinh Chiến đã tự tin như vậy thì anh ta cũng không tiện nói gì.


Anh ta rút súng từ hông ra, nói với Quách Dung Dung: “Vào phòng xem sao!”


Đỗ Chí Huân thử dùng tay kéo cửa ra, nhưng cửa không khóa.


Để không làm kinh động đến đám người đang tụ họp bên trong nên anh ta cố gắng kéo cửa ra mà không gây tiếng động.


Anh ta không thể ngờ, tại hiện trường vụ án lại đột nhiên xuất hiện nhiều kẻ khả nghi đến vậy, còn nhiều hơn cả số người mà anh ta dẫn tới. Để tránh xảy ra xung đột, anh ta nhất định phải tấn công trong lúc kẻ địch không đề phòng.


Đỗ Chí Huân xông vào trước, còn Quách Dung Dung yểm hộ phía sau.


Đỗ Chí Huân thân thủ hơn người. Anh ta kéo cửa phòng khách ra, đồng thời xông vào trong phòng mà không cho đám người kia thời gian phản ứng lại.


‘Không được cử động! Tất cả giơ tay lên…”, anh ta vốn muốn hô lên câu này.


Nhưng lúc anh ta xông vào trong phòng thì liền cảm thấy có gì đó không ổn.


Trong phòng khách rộng lớn vô cùng yên tĩnh, dường như một vòng xoáy hút hết mọi âm thanh vào trong.


Sáu người đó vẫn ngồi ngay ngắn xung quanh bàn tròn nhưng…


Không ai nhúc nhích, không ai nói gì.


Dường như họ cũng đang yên tĩnh như thời gian dần trôi.


Sau một hồi kinh ngạc, những giác quan khác của Đỗ Chí Huân khôi phục lại sự nhạy cảm.


Đột nhiên anh ta nhận ra mình đang đứng trong một căn phòng sặc mùi hôi thối. Phòng này đóng kín cửa, mùi hôi thối bốc lên nồng nặc trong không gian này.


Anh ta đã quá quen với mùi này, đó là mùi của xác chết.


Không ngờ sáu người ngồi quanh chiếc bàn tròn… Lại là sáu cái xác chết.


Dưới sáu chiếc ghế đều là những vũng máu đã đông lại.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Đỗ Chí Huân tiến gần lại phía họ, cảnh tượng trước mặt khiến một cảnh sát chuyên điều tra các vụ án lớn như anh ta cũng thấy chấn động.


Anh ta chưa từng chứng kiến cảnh tượng nào khủng khiếp như này.


Tay chân sáu xác chết này đều bị trói trên ghế, phía trước mỗi người đều đặt một chiếc đĩa lớn, bên cạnh còn có dao dĩa và đũa. Da mặt những người này đều bị cắt hết, thoạt nhìn còn to hơn mặt bình thường. Mắt của những người này lồi ra ngoài, dường như đang nhìn chằm chằm vào những món ăn trong đĩa của mình.


Trong đĩa của mỗi người đều có miếng nội tạng, có tim, gan, phổi, thận. Những nội tạng này đều được nấu chín, bên trên còn rắc cả hạt tiêu, hành lá, tỏi băm nhỏ và còn có dầu mè bên trên.


Nhưng nội tạng trong mỗi đĩa đều bị thiếu một ít. Phần bị thiếu đều được nhét vào miệng của những người chết bị cắt mất da mặt kia.


Còn những thực phẩm này từ đâu mà có. Nếu như quan sát kỹ một chút thì có thể nhìn thấy trước ngực của những xác chết này đều nhuốm đầy máu. Chỉ có điều hiện giờ đã khô hết cả. Bên trong lớp áo đầy máu đó như thế nào, ngoài pháp y ra thì không ai có hứng thú muốn biết.


Mùi gia vị quyện với mùi hôi thối tạo nên một mùi kinh khủng khiến người ta ngửi thấy mà muốn nôn sạch sẽ.


Quách Dung Dung chỉ ở trong phòng được năm giây nhưng cô đã nhìn thấy rõ cảnh tượng kinh khủng và ngửi thấy mùi ghê tởm này nên cô liền chạy ra ngoài nôn bằng hết.


Sở dĩ Đỗ Chí Huân còn có thể trụ được là vì anh ta là tổ trưởng nên anh ta nhất định phải lấy mình làm gương, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót gì.


“Thứ buồn nôn như này mà anh có thể nhìn và chịu nổi lâu như vậy, vị của anh mặn thật đấy”, giọng nói truyền lại từ phía sau anh ta.


Đỗ Chí Huân quay đầu lại thì nhìn thấy Đinh Chiến không biết từ lúc nào cũng vào phòng, còn đang đưa cổ nhìn mấy xác chết xung quanh chiếc bàn tròn.


“Anh vào đây làm gì, đây không phải là nơi anh nên đến”, Đỗ Chí Huân nói có chút giận dỗi.


“Tôi chỉ tiện đến xem thôi… Ợ! Ở đây hơi thật đấy”, Đinh Chiến lấy khăn tay ra bịt mũi, cẩn thận đi tới trước bàn rồi nghiêng đầu nhìn mấy xác chết.


“Này! Anh làm cái gì vậy? Đừng phá hỏng hiện trường của tôi”.


Lúc nhìn thấy mấy đồ như dao đĩa trên bàn thì Đinh Chiến hơi thất thần. Lúc này phía sau đột nhiên vọng lại tiếng quát của người phụ nữ khiến anh giật cả mình nên vội rụt tay lại.


Anh quay đầu lại nhìn thì không biết từ lúc nào ở phía cửa có một cô gái chân dài mặc bộ đồ màu trắng đeo khẩu trang, trong tay còn cầm một hộp kim loại nặng, đang nhìn chằm chằm vào anh.


Khẩu trang của cô ta che nửa mặt, để lộ ra đôi mắt to, ánh mắt lạnh lùng sắc bén không có chút cảm tình.


Đinh Chiến dựa vào kinh nghiệm từng tiếp xúc với những cô gái bị mắc bệnh về tâm lý, sau đó thông qua phân tích của bản thân, anh đoán đây là kiểu ‘gái ế’ lớn tuổi bị rối loạn nội tiết. Vì vậy họ đều phản cảm với tất cả đàn ông trên thế giới này.


Lúc này anh liền nghe thấy Đỗ Chí Huân nói với cô ta: “Liễu Phi! Cô đến đúng lúc lắm. Chúng tôi đang đợi cô đến khám nghiệm tử thi đây. Vụ án này có vẻ căng đấy”.


Đinh Chiến thầm nghĩ ‘Khám nghiệm tử thi ư? Hóa ra bà chị già này là bác sĩ pháp y, chẳng trách rối loạn nội tiết đến mức không tìm được bạn trai? Ai dám yêu và lấy cô ta chứ? Hơn nữa cô ta lúc nào cũng đeo bộ mặt như kiểu ai cũng nợ cô ta tiền, vậy thì không ai thèm để ý đến cũng đúng.


“Tôi biết rồi!”, Liễu Phi cũng không quá hồ hởi với Đỗ Chí Huân. Vẻ mặt lạnh lùng của cô ta thì đối với ai cũng vậy cả.


Cô ta đặt chiếc hộp trên đất, mở ra, trong đó chia làm mấy tầng, mỗi tầng đều đặt dụng cụ khác nhau: dao mổ, cưa xương, nhíp chia thành một loại; tiếp đó là túi đựng vật chứng; xét nghiệm dấu vân tay, còn có xét nghiệm máu nữa, vv….


Đầu tiên Liễu Phi lấy máy ảnh ra, ngồi ở các góc độ khác nhau chụp sáu xác chết đó, sau đó lại chụp từng tấm một rồi bắt đầu tiến hành thu thập mẫu máu…


Sau đó cô ta nói với Đỗ Chí Huân, thời gian chết của mỗi người là khác nhau. Thời gian dài nhất cũng phải hai tuần, ngắn nhất cũng tầm một tuần.


“Hóa ra họ không bị giết cùng lúc. Xem ra trước tiên hung thủ đã khống chế họ rồi nhốt họ lại rồi”, Đỗ Chí Huân nói xong rồi nhìn Đinh Chiến một cái. Điều này trùng khớp với những gì những người sau khi bị thôi miên tỉnh lại kể lại.


Liễu Phi cắt bỏ quần áo của một người có ngoại hình mập mạp, trên ngực đầy vết máu lộ ra vết sẹo được khâu bằng chỉ dày, dường như có một con rết đang bò lên người hắn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK