“Nghiêm Quả chính là cô đó, cô nhớ lại chưa?”
“Ồ, tôi quên mất, tôi là Nghiêm Quả”.
“Thế cô có biết tôi là ai không?”
“Anh là ai?”
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Tôi là hàng xóm của cô”, Đinh Chiến sử dụng phương thức tiếp cận khác, phương thức nhập vai để dẫn dắt cô ta.
“Hàng xóm của tôi?”
“Tôi tên An Cường, ở ngay phía trước nhà cô, cô quên rồi à?”
“Ồ, đúng, tôi nhớ ra ông rồi, trên mặt ông có vết sẹo. Trông ông thật là xấu xí”.
“Ha ha ha, đúng là tôi hơi xấu một chút. Nhưng quan hệ của hai nhà chúng ta trước giờ vẫn rất tốt mà phải không?”
“Không, không phải như ông nói, con người ông rất đáng ghét”.
“Đáng ghét?!”
“Tôi biết… là đứa con trai ngốc nhà ông thường chạy sang nhà tôi, toàn gây rắc rối… đập phá cửa kính nhà người ta, tiểu tiện lên bếp nhà người ta, còn cắn người, nhổ nước bọt… nó là một đứa trẻ rất đáng ghét. Ông làm cha mà không dạy bảo, lại còn bao che cho nó… con trai ông như thế thì người làm cha như ông cũng chẳng tốt đẹp được…”.
“Cũng không thể nói như vậy, lần trước ở nhà cô, vì thằng con trai ngốc nhà tôi mà tôi với mẹ cô cãi nhau, thực ra đó là hiểu lầm. Trong lòng tôi vẫn còn cảm thấy có lỗi”.
“Hừ, bộ dạng lúc đó của ông hiên ngang lắm mà, chỉ còn thiếu không đánh cả chúng tôi thôi, chẳng nhìn ra được ông có lỗi ở đâu cả…”.
“Tôi… tôi không thực sự làm gì với mọi người chứ?”, Đinh Chiến cố gắng hỏi vấn đề mấu chốt một cách rất vu vơ.
Anh ứng phó một cách cẩn thận, chỉ sợ lại kích thích đến thần kinh yếu ớt của cô ta. Giả dụ áp dụng phương pháp thôi miên lồng ghép thì có thể sẽ càng hiệu quả hơn, nhưng anh sợ cô ta không tỉnh lại được nữa.
Lần trước anh thực hiện thôi miên với Nghiêm Quả, cô ta đã có biểu hiện tâm lý kháng cự mạnh mẽ, thậm chí còn xuất hiện phản ứng đấu tranh kịch liệt. Đối với vấn đề mà Đinh Chiến hỏi cô ta cũng trả lời không hề liên quan, xuất hiện một chút không đồng nhất. Nhưng cô ta lại ngoài ý muốn nhắc đến ngày hôm vụ án xảy ra, An Cường và mẹ của cô ta đã xảy ra tranh chấp, đúng vào lúc này tinh thần cô ta đột nhiên bị mất kiểm soát, thôi miên bắt buộc phải dừng lại. Mà An Cường được cô ta nhắc đến cũng đã thành đối tượng nghi phạm hàng đầu của phía cảnh sát. Đỗ Chí Huân sau khi điều tra được người này có tiền án tiền sự thì lại càng nghi ngờ hắn ta.
Việc điều tra vụ án ngày càng đi sâu hơn, Đinh Chiến và Đỗ Chí Huân cũng bắt đầu nảy sinh ý kiến bất đồng một cách nghiêm trọng. Bây giờ, Đinh Chiến cần phải thông qua miệng của Nghiêm Quả để xác nhận lại một cách rõ ràng ngày hôm xảy ra vụ án rốt cuộc An Cường đã làm gì, vụ án zombie ăn thịt người này rốt cuộc có liên quan gì đến hắn ta hay không.
Lần này, anh ép cô gái chạm đến “điểm năng lượng tinh thần thấp nhất” để tiến hành thôi miên, lúc này tâm lý phòng ngự của người bị thôi miên cũng ở mức thấp nhất và dễ dàng để khống chế nhất. Qua một hồi dẫn dắt, Nghiêm Quả đã hoàn toàn chìm vào trạng thái thôi miên. Cô ta đã có thể giao tiếp với Đinh Chiến một cách bình thường, chẳng qua đó chỉ là sự giao tiếp trong tiềm thức.
Nhưng, Đinh Chiến vẫn cần phải cực kỳ cẩn thận, anh như đáp lên một con thuyền nhỏ chìm nổi trong tiềm thức của cô gái, nhìn bề ngoài có vẻ như bình yên mà không chắc được nơi nào mới chính là dòng chảy ngầm cuộn trào mãnh liệt.
Đinh Chiến sốt ruột muốn biết An Cường rốt cuộc có phải là hung thủ hay không, anh nắm bắt đúng thời cơ, uyển chuyển dẫn dắt đến vấn đề này.
“Việc ông làm đã quá đáng lắm rồi… mọi người vốn dĩ tụ tập rất vui vẻ lại bị ông đến làm ầm ĩ gây rối, thật mất cả hứng…”.
Cô ta chỉ nhắc đến cãi nhau…
An Cường không phải là hung thủ!
Trong đầu Đinh Chiến lập tức đưa ra kết luận này.
Xem ra anh đoán không sai. Hắn ta mặc dù có nhiều thành tích bất hảo nhưng hắn sẽ không dùng loại phương thức này để gây án. Khi anh ở bên trong phòng giải phẫu tự mình trải nghiệm cảm giác của zombie thì đã biết An Cường không phải là người mà bọn họ muốn tìm.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Anh không có cách nào để giải thích rõ ràng với Đỗ Chí Huân, bởi vì đây không phải là suy đoán của anh mà là trải nghiệm đặt mình vào vị trí của người trong cuộc. Trong một phút đó, anh chính là zombie, những gì anh nhìn thấy, nghe thấy, ngửi thấy đều chính là cảm nhận của zombie.
Đây là một thể loại trải nghiệm vô cùng kỳ diệu.
Là một loại năng lực đặc biệt mà anh dốc lòng đi sâu nghiên cứu, năm đó anh là dựa vào loại năng lực này để giúp đỡ Tống Ngọc Lâm phá án. Lúc đó Tống Ngọc Lâm còn chưa làm đến chức cục trưởng cục điều tra hình sự. Tống Ngọc Lâm có lẽ không phải là một cảnh sát điều tra xuất sắc nhưng lại có khả năng quan sát vô cùng đặc biệt, anh ta đã áp dụng loại năng lực có một không hai này của Đinh Chiến vào việc đào sâu nghiên cứu tâm lý tội phạm, liên tiếp phá liền mấy vụ án treo. Khoảng thời gian đó là quãng thời gian trăng mật trong mối quan hệ hợp tác giữa hai người, anh ta thậm chí còn cổ vũ Đinh Chiến từ bỏ nghề y đi theo nghề cảnh sát, đi theo cùng làm việc với anh ta.
Lúc đó Đinh Chiến chỉ cười để đó.
Nguyên nhân rất đơn giản, lương của bác sĩ nhiều hơn cảnh sát rất nhiều. Lại thêm lúc đó anh đã có kế hoạch kết hôn rồi, đương nhiên anh hy vọng mình sẽ được sống một cuộc đời yên ổn. Trong mắt anh, phá án chỉ là một công việc ngoài lề lúc rảnh rỗi mà thôi.
Nếu như về sau không xảy ra chuyện đó thì rất có thể Đinh Chiến vẫn còn tiếp tục đi theo làm việc cho Tống Ngọc Lâm.
Sau sự việc đó, cuộc đời của anh gần như chao đảo và thay đổi hoàn toàn, anh không còn gặp lại Tống Ngọc Lâm nữa, anh hận anh ta.
Đã hai năm trôi qua rồi, tên khốn kiếp đó lại dám mặt dày tìm đến anh, còn bản thân thì không ra mặt để cho người khác đến gặp anh.
Anh ta cho là mình đã quên rồi hay sao?
Có một số việc, cả đời cũng sẽ không thể quên được.
“Ngày hôm tôi và mẹ cô cãi nhau, trong nhà cô có rất nhiều người đến chơi, đều là học sinh của mẹ cô à?”
“…Đúng. Hôm đó là sinh nhật của mẹ tôi”.
“Xem ra mẹ cô là một giáo viên tốt nhỉ, những học sinh này sau khi tốt nghiệp rồi mà vẫn còn nhớ đến mẹ cô, trong thời buổi này đã không còn nhiều người được như vậy rồi”.
“Đúng vậy, bà ấy còn từng là giáo viên dạy giỏi của tỉnh nữa… đã từng bồi dưỡng ra vô số học sinh giỏi, học sinh mà bà từng dạy đã trải dài khắp trời nam bể bắc, người thì làm quan trong quân đội, người lại làm MC, làm sếp, ai cũng giỏi giang…”.
“Ồ, như vậy à, vậy thì mẹ cô chắc hẳn đối xử với cô rất tốt đúng không”.
“Đúng vậy, từ nhỏ bà ấy đã đặt ra yêu cầu khắt khe cho tôi, muốn tôi phải chăm chỉ học hành, phải giỏi giang hơn những đứa trẻ khác mới được…”.
“Vậy bố cô đâu?”
“Khi tôi lên cấp một bố đã ly hôn với mẹ, sau này, một mình bà ấy vất vả nuôi tôi khôn lớn”.
“Vậy bây giờ bà ấy đi đâu rồi, cô biết không?”
“Bà ấy…”, trên mặt Nghiêm Quả lộ ra vẻ mơ màng.
“Hôm đó sau khi tôi cãi nhau với bà ấy, vẫn luôn cảm thấy có lỗi với bà ấy, muốn gặp mặt để xin lỗi nhưng không hiểu làm sao mà không tìm được bà ấy, đến nhà tìm mấy lần mà bà ấy đều không ở nhà. Cô có biết bây giờ bà ấy ở đâu không?”
“Bà ấy… tôi không biết…”.
“Cô biết, cô thử nghĩ kỹ lại xem, mẹ cô rốt cuộc đã đi đâu rồi?”
“Bà ấy… bà ấy… tôi quên rồi”.
“Cô không quên được, đừng vội, nghĩ lại thật kỹ. Lần cuối cùng cô nhìn thấy mẹ mình là lúc nào?”
“Là lúc… lúc ăn cơm, tôi giúp bà ấy bê đồ ăn lên…”, hơi thở của Nghiêm Quả vốn bình ổn lại dần dần trở nên dồn dập.
“Sau đó thì sao, xảy ra chuyện gì?”
“Bọn họ… bọn họ… bọn họ đều nằm lăn lóc, người nằm trên mặt đất, bò trên mặt bàn, dựa vào ghế, tất cả… đều chết rồi”.