Quách Dung Dung vỗ vào đầu mình một cái, linh cảm chợt loé lên nói: “Chẳng lẽ hung thủ chỉ thích ăn thịt tươi non, chê Thái Phượng Cầm lớn tuổi rồi thịt không còn ngon nữa?”
Đỗ Chí Huân trợn mắt lườm cô ta một cái.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đinh Chiến nói với Đỗ Chí Huân: “Còn nhớ trên bàn ăn tại hiện trường thừa ra hai bộ bát đũa không?”
“Vậy thì sao?”
“Tôi từng nói, hành vi của hung thủ là muốn tạo ra một bầu không khí chia sẻ thức ăn với nhau, cho nên, hắn ta mang giấu bộ bát đĩa của mình lẫn vào trong bát đĩa của người khác”.
“Nếu như vậy, thì tại sao lại có đến hai bộ bát đĩa, chỉ cần để ra một bộ thôi là đủ rồi, việc gì phải lấy thừa ra một bộ nữa”.
“Không thừa, vừa đủ”.
“Vừa đủ?!”
“Anh quên là còn có một cô gái đã bỏ trốn được à. Nếu như cô ta không trốn được thì hiện trường mà chúng ta nhìn thấy chính là bảy thi thể ngồi chung với nhau, như vậy bát đũa sẽ thừa ra đúng một bộ. Mà bộ bát đũa đó là hung thủ để dành cho mình, chính là người đã mất tích”.
Đỗ Chí Huân rùng mình: “Chẳng lẽ ý anh là…”.
“Đúng. Thái Phượng Cầm. Tôi nghi ngờ bà ta mới là người mà chúng ta muốn bắt chứ không phải là nghi phạm An Cường đã bị chúng ta bắt giữ”.
Kết luận của Đinh Chiến khiến tất cả nhân viên cảnh sát có mặt đều ồ lên.
Thái Phượng Cầm?
Giáo viên cấp ba già đã về hưu?
Bà ta lại bị Đinh Chiến nói thành kẻ sát nhân cuồng thịt người, kết luận này không chỉ ly kỳ mà càng nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
Đinh Chiến nói: “Tôi biết mọi người bỗng nhiên nghe tôi nói như vậy thì khó mà tin được ngay. Hãy nghe tôi giải thích trước một chút, bệnh thích ăn thịt người kỳ thực rất hiếm gặp trong xã hội hiện đại này, nó rất khác với những hành vi phạm tội biến thái điển hình, nguyên nhân hình thành nên căn bệnh này vô cùng phức tạp. Người mắc bệnh thích ăn thịt người rất có khả năng đã có vấn đề về rối loạn nhân cách ranh giới và rối loạn tâm thần kích thích. Hoặc cũng có thể là vấn đề về biến thái tính dục như tính ác dâm, thích thông qua những hành vi ngược đãi để đạt đến khoái cảm tính dục. Hoặc cũng có thể là bệnh tâm thần phân liệt thể paranoia. Bọn họ không có mô hình thân phận cố định nào, có thể là một xuất thân bất kỳ hoặc giới tính bất kỳ. Từ góc độ này mà nói, Thái Phượng Cầm mắc bệnh thích ăn thịt người cũng không lạ, sở thích này không hề ảnh hưởng đến cuộc sống sinh hoạt và công việc hàng ngày của bà ta, trên thực tế những người mắc bệnh thích ăn thịt người đều như vậy, chỉ là sự hiểu biết của chúng ta về bọn họ quá ít mà thôi”.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Nhưng mà anh đã thử nghĩ đến chưa, Thái Phượng Cầm năm nay đã ngoài năm mươi rồi. Nghe nói sức khoẻ cũng không phải rất tốt, người như vậy làm sao có thể chế ngự được sáu người thanh niên, rõ là chuyện nực cười”, Đỗ Chí Huân thẳng thừng phản bác.
“Vậy thì cũng chưa chắc. Phân định thắng thua giữa người với người không hẳn chỉ dựa vào sức mạnh và tầm vóc của cơ thể. Anh thử tưởng tượng thân phận của Thái Phượng Cầm là gì, người bị hại lại có thân phận gì? Nếu như có thể xác định được sáu người bị hại kia đều là học sinh của bà ta thì thủ đoạn gây án sẽ dễ giải thích rồi. Bà ta hoàn toàn có thể sử dụng thân phận giáo viên của mình để lừa học sinh đến nhà, cho một chút thuốc an thần vào trong trà hoặc trong cơm sau đó giải quyết sáu người này thế thì sẽ không tính là việc gì khó khăn nữa, lại còn không dễ khiến người khác nghi ngờ”.
“Anh dường như còn quên không tính một người, không phải là sáu người bị hại, là bảy”, ánh mắt của Đỗ Chí Huân sáng rực: “Anh đã tính sót cô gái đang nằm trên giường bệnh trong bệnh viện rồi. Cô ta có thân phận gì không phải anh đã quên rồi chứ, cô ta chính là con gái của Thái Phượng Cầm. Nếu như suy luận ngược lại theo logic của anh, Thái Phượng Cầm là muốn ăn thịt cả con gái lẫn học trò của mình. Anh cảm thấy một người mẹ sẽ nhai mặt con gái mình đến mức biến dạng, còn nhốt lại nuôi cho béo xong rồi mới moi gan ra để ăn hay sao?”
Trên mặt của rất nhiều người đều lộ ra vẻ kinh tởm, loại giả thiết này chỉ nghĩ thôi đã đủ khiến người ta tan rã cả tinh thần rồi.
Nhưng Đinh Chiến lại bình tĩnh một cách dị thường trả lời chất vấn của Đỗ Chí Huân: “Anh là đứng từ góc độ nhân tính bình thường để xem xét vấn đề, người bình thường, cho dù là tội phạm giết người cũng không thể gây ra việc trái luân thường với con cái của mình như vậy. Nhưng bản thân của người mắc bệnh thích ăn thịt người vốn là có vấn đề về nhân cách, không thể dùng tư duy của người bình thường để đối xử với bọn họ. Chuyện này không phải do tôi tự bịa đặt, mà trong thực tế đã từng xảy ra trường hợp như vậy, ở Tiệp Khắc năm 95, có một bà nội trợ tên Moelova, do tin vào giáo phái cực đoan của “Phong trào Chén thánh”, ngược đãi đồng thời tàn nhẫn giết hại hai người con nhỏ của mình, sau khi bị bắt bà ta nói rằng là do bị những người khác trong giáo phái “tẩy não” mới hành động như vậy. Còn có, năm 14, ở Thâm Quyến có một người phụ nữ tên là Lý Tử Hoa sau khi sinh con trong bệnh viện liền nhét con vào trong miệng định ăn thịt, may mà bác sĩ phát hiện kịp thời…”.
“Được rồi, tôi hiểu rồi, anh không cần kể cho tôi nhiều như vậy”, Đỗ Chí Huân cắt ngang lời Đinh Chiến: “Anh nói đi nói lại như vậy, không phải chỉ là muốn tìm cớ nói đỡ cho cái lý luận về tính cách lệch lạc của mình sao. Nói thật, suy đoán này của anh đủ biến thái, cho dù anh là bác sĩ tâm lý nhưng cũng không nên có suy nghĩ lệch lạc như vậy chứ… Cũng khó trách, trong mắt bác sĩ Đinh thì thể loại ngược đãi giết chết người thân thế này cũng chẳng có gì đặc biệt, bởi vì anh vốn dĩ không giống với những người khác mà”.
Câu nói cuối cùng của Đỗ Chí Huân khiến cho người ta nửa hiểu nửa không, nhưng Đinh Chiến nghe thấy câu này thì gương mặt vốn dĩ bình tĩnh lại đột ngột mất đi huyết sắc, trở nên trắng bệch, u ám.
Cả phòng họp chìm vào bầu không khí căng thẳng.
Rất nhiều người cho rằng Đinh Chiến là bị lời bác bỏ của Đỗ Chí Huân mà không biết phải đối đáp sao cho phải, nên càng ác cảm với những suy luận lúc nãy của anh, liên đới cảm thấy con người này cũng có vẻ không bình thường.
Đinh Chiến không nói thêm gì nữa, đứng dậy rời khỏi vị trí của mình đi về phía cửa.
Đỗ Chí Huân cười lạnh lùng: “Đường đường một bác sĩ tâm lý nổi tiếng của Bình Giang mà không chịu nổi hai câu nói của tôi, bị chọc tức phải bỏ đi à?”
Một bàn tay của Đinh Chiến đã đẩy mở cánh cửa, anh quay đầu lại nói với Đỗ Chí Huân: “Trước khi phá được vụ án này, tôi sẽ không rời khỏi đây. Tôi đi đến bệnh viện tìm cô gái kia xác minh lại một chút, bất kể kết quả thế nào tôi đều sẽ cho anh một đáp án”.
“Lại dùng thuật thôi miên à, anh chắc chắn là lần này sẽ có tác dụng không?”
Đối với lời châm chọc của Đỗ Chí Huân, Đinh Chiến không có ý định đáp lời mà rời đi thẳng.
Đỗ Chí Huân nhìn cánh cửa trống không, nụ cười lạnh lùng trên gương mặt từ từ trầm xuống. Gương mặt đanh lại lạnh tanh như một tảng băng không tan.
Tôn Kiến Châu đội trưởng đội cảnh sát hình sự thành phố Bình Giang nãy giờ vẫn ngồi yên xem hai người đấu võ mồm, ông ta dần cảm nhận được bầu không khí có chỗ nào đó không ổn. Giữa cảnh sát với nhau, vì việc điều tra vụ án mà tranh luận gay gắt thì cũng là chuyện rất bình thường, nhưng mối quan hệ của hai người này hình như không đơn giản như vậy.
Ông ta không tiện nói thẳng mà dò hỏi Đỗ