• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cô ta gật đầu, như thể đang hồi tưởng lại vị ngon rồi liếm miệng, cong môi nở nụ cười mãn nguyện, giống như cô ta đã thực sự ăn một món gì đó rất ngon miệng.


Quách Dung Dung chép miệng tỏ vẻ thần kỳ: “Thế cũng được à? Giỏi lừa bịp quá đấy”.


“Cái này không phải là lừa bịp, là khoa học”, Đinh Chiến liếc cô ta một cái trắng mắt.


Thuật thôi miên của Đinh Chiến đã cung cấp một manh mối bất ngờ cho tổ Điều tra những vụ án đặc biệt (tổ Đặc án). Ba người Tống Ngọc Lâm lập tức lái xe đi đến đại đội cảnh sát Hình sự của thành phố Bình Giang, những thành viên khác của tổ Đặc án vẫn đang ở đó chờ lệnh của bọn họ nữa kìa. Đinh Chiến cũng đi theo bọn họ đến đội cảnh sát Hình sự.


Tổ Đặc án có tổng cộng năm người. Bây giờ ngoài pháp y không có mặt thì những người khác đều đã tập trung ở đây.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Tổ trưởng mặt lạnh Đỗ Chí Huân, Quách Dung Dung mắt to và tính cách cũng thoải mái như đàn ông, người đeo cặp kính dày, người gầy quắt queo trông như một diễn viên hài tên là Chung Khai Tân, nghe nói là một cao thủ máy tính. Còn có một người đàn ông to con vừa cao vừa béo với khuôn mặt tròn như cái bánh tên là Niên Tiểu Quang.


Đinh Chiến sắp xếp lại một lượt các phân đoạn ký ức của người bị hại nhớ lại sau khi thôi miên, sau đó kể cho tất cả mọi người cùng nghe.


Sau khi Đinh Chiến kể xong, Đỗ Chí Huân mới tổng kết lại: “Người nữ bị hại này tên Nghiêm Quả, chúng tôi nghi ngờ cô ta trốn từ trong nhà mình ra, trong lúc bỏ chạy lạc vào trong công viên Thanh Niên rồi bị người ta phát hiện. Địa chỉ nhà ở của cô ta vô cùng quan trọng, tên là thôn Vọng Thuỷ trấn Bình An… Khai Tân, cậu lập tức tra cho tôi địa chỉ cụ thể là ở đâu”.


“Chờ một chút, sếp, lập tức hoàn thành”, Chung Khai Tân lúc nào cũng đeo một cái ba-lô trên lưng để tiện bất cứ lúc nào cũng có thể kết nối internet làm việc.


Anh ta lấy laptop ra, tìm kiếm một lúc đã ra kết quả: “Ở khu ngoại ô phía Bắc thành phố, đi đường quốc lộ 101, 20 phút là tới”.


“Để tôi xem bản đồ”, Đỗ Chí Huân đi vòng đến phía trước màn hình máy tính nhìn một lúc, hưng phấn nói: “Nhà của Nghiêm Quả và nơi xảy ra vụ án nhai mặt ba tháng trước ở cùng một phương hướng, khoảng cách cũng chỉ vài cây số. Chúng ta theo chắc vụ này rồi, nói không chừng tiện thể lại phá được cả vụ án treo trước đó nữa”.


Tất cả mọi người nghe vậy đều hừng hực khí thế, Niên Tiểu Quang nói oang oang bằng giọng vịt đực: “Sếp, thế chúng ta còn đợi gì nữa, đi thẳng đến nhà cô ta hỏi cho rõ mọi việc không phải là xong à?”


“Tôi còn có chuyện chưa nói hết, gã ác ma nhai mặt kia rất có khả năng lẩn trốn quanh khu vực nhà của Nghiêm Quả, chúng ta bây giờ còn chưa hiểu được tình huống của đối phương, nhưng tôi biết thủ đoạn của hắn ta rất tàn nhẫn và điên cuồng, đầy tính công kích, rất có thể… thậm chí nhìn bề ngoài còn không giống một người bình thường. Mặc dù bây giờ chúng ta chưa biết được hắn ta trông thế nào, nhưng tôi đoán là chỉ cần nhìn thấy hắn là có thể lập tức nhận ra ngay”.


Chỉ cần chúng ta phát hiện ra hắn thì bắt buộc phải cẩn thận, tuyệt đối không được giao đấu cự ly gần với hắn”.


“Sếp, anh cũng không cần quá lo lắng, cho dù đối phương có thực sự là zombie thì chúng ta người đông mà còn phải sợ hắn nữa à. Lại nói, tôi đã tra trên mạng rồi, điểm yếu duy nhất của zombie là phần đầu, ngộ nhỡ chúng ta gặp được zombie thì khỏi cần nói gì, cứ thế rút súng bắn nát đầu hắn ra là xong chuyện”.


Chung Khai Tân cười hi hi chế nhạo Niên Tiểu Quang: “Anh chỉ giỏi bốc phét, đến lúc đó đảm bảo anh là người chạy đầu tiên”.


“Được rồi, thời gian không thể chậm trễ, lập tức đi bắt gã đó, mười lăm phút nữa chúng ta xuất phát”, Đỗ Chí Huân truyền đạt mệnh lệnh.


“Liễu Phi sẽ đến nhanh thôi, có cần đợi cô ta không?”, Quách Dung Dung hỏi.


“Không cần, chúng ta đi trước. Để lại địa chỉ cho cô ta là được”.








Đỗ Chí Huân không hề dẫn theo đội cảnh sát hình sự địa phương, tổ Đặc án có bốn người thêm Đinh Chiến là năm, ngồi trên chiếc xe Jeep chuyên dụng rời khỏi đội cảnh sát Hình sự, đi thẳng đến khu ngoại ô, ra khỏi trạm soát vé, lái xe thẳng vào đường quốc lộ 101 khoảng 10 phút thì rẽ vào một ngã ba theo hướng dẫn của bản đồ, phóng thẳng về hướng thôn Vọng Thuỷ trấn Bình An.


Thành phố Bình Giang có dòng Nhuận Giang chảy qua, thôn Vọng Thuỷ nằm ngay bên bờ sông Nhuận Giang, là một khu vực xây dựng dọc theo con sông nên có địa hình khá hẹp, trấn Bình An nằm ở phía Tây nam của thôn Vọng Thuỷ, có 400 hộ dân sinh sống, nghề nghiệp chủ yếu là trồng ruộng và nuôi cá, là một trấn nhỏ yên bình.


Tiến vào trong trấn, một bầu không khí yên bình tĩnh lặng, không bon chen với đời, càng không hề cảm thấy có chút khác thường nào.


Như thể chỗ này chưa từng có cô gái nào bị “Zombie” nhai mặt vô cùng thê thảm chạy trốn ra khỏi đây.


Nhưng, Nghiêm Quả đã nói rất rõ ràng đây chính là địa điểm nơi xảy ra vụ thảm án.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Đến trấn Bình An, nhóm nhân viên cảnh sát đi thẳng đến tìm cơ quan chính quyền của thị trấn này, yêu cầu nhân viên hỗ trợ điều tra địa chỉ chỗ ở của một người tên là Thái Phượng Cầm, từng là giáo viên.


Nhân viên tìm trong hồ sơ hộ khẩu, phát hiện có ba người phụ nữ cùng họ cùng tên, nhưng không có ai là giáo viên cả.


Đỗ Chí Huân hỏi người nhân viên nọ: “Ở chỗ này của mấy anh gần đây có xảy ra vụ trọng án khủng khiếp nào không?”


“Không có”, người nhân viên nọ trả lời chắc nịch.


Niên Tiểu Quang nói: “Sếp, không phải là chúng ta tìm nhầm địa chỉ chứ?”


Đỗ Chí Huân suy tư rồi nói: “Việc này không hề lạ, nếu như Thái Phượng Cầm không làm giáo viên ở địa phương thì trong ghi chép của địa phương sẽ không có thông tin này. Còn về địa chỉ nơi ở của bà ta, tôi nghĩ, người mà chúng ta muốn tìm có lẽ sẽ ở khu nào đó tương đối hẻo lánh, do vậy mới không có người phát hiện ra điều khác thường”.


Trong ba người cùng tên Thái Phượng Cầm, có hai người sống ở bên trong thị trấn, còn có một người sống ở bên khu nuôi cá ở phía đầu Nam, xung quanh đó chẳng có mấy láng giềng, là một căn nhà cô độc.


Nhóm cảnh sát theo sự chỉ dẫn của nhân viên cơ quan nhà nước lái xe đi đến nhà của Thái Phượng Cầm nọ. Có một khu vườn rộng, ba căn nhà lợp mái ngói mới tinh, phía sau nhà còn có chuồng gà và vườn rau.


Mọi người xuống xe, đi đến trước cửa khu nhà phát hiện cổng vào đang đóng chặt, lấy tay đẩy ra thì không thấy có khoá, chỉ khép hờ để đó.


“Đợi chút!”, Đỗ Chí Huân phất tay tỏ ý bảo những người khác đừng động đậy, anh ta cúi người xuống quan sát viên gạch màu xanh rêu dưới chân.


Ở đó có một bãi máu nhỏ đã khô và chuyển sang màu nâu sậm.


Anh ta lần theo bãi máu đẩy mở cửa vườn, rất nhanh sau đó lại phát hiện trên mặt đất có thêm vài bãi máu, đi vào sâu hơn một đoạn nữa lại thấy có một bãi máu khác, cứ liên tục như vậy từ cổng vào cho đến tận bên ngoài cửa chính, những bãi máu nối nhau nhìn xa như một đường máu quanh co.


Đỗ Chí Huân nhìn những người khác, thấp giọng nói: “Nếu như đường máu này là do Nghiêm Quả để lại, tại sao lại chỉ có một đường máu này thôi, chẳng lẽ những người khác không thoát được ra ngoài sao?”


Lời nói của Đỗ Chí Huân cũng chính là những gì mà mọi người đang lo lắng. Tất cả mọi người không ai nói gì, ánh mắt chăm chú nhìn về phía anh ta, đợi chỉ thị.


Đỗ Chí Huân là người khá trầm tĩnh, không lập tức đưa người tiến vào trong nhà, anh không rõ tình hình bên trong thế nào, quyết định cứ quan sát trước một lúc, anh đưa tay ra hiệu về phía Chung Khai Tân và Niên Tiểu Quang, hai người hiểu ý lập tức vòng qua hai bên sườn nhà đi đến phía sau, đề phòng hung thủ chạy thoát.


Anh lại đưa mắt về phía Quách Dung Dung ra hiệu, hai người sẽ lần lượt tách ra di chuyển đến trước hai bên cửa sổ của căn phòng phía Đông và Tây, quan sát động tĩnh bên trong nhà.


Đinh Chiến tò mò, cũng muốn đi xem liền bị Quách Dung Dung đánh một cái vào vai: “Anh đừng có đi theo lung tung, anh không chuyên nghiệp!”


“…”.


Quách Dung Dung đi đến phía trước cửa sổ của căn phòng phía Tây, nơi đó thường được đặt làm phòng khách chính của căn nhà. Quả nhiên như vậy, cách lớp cửa kính mờ mờ có thể nhìn thấy tủ ti vi và bàn ghế sô pha bên trong.


Đột nhiên!


Cô ta trợn tròn hai mắt, phát ra tiếng kêu sửng sốt.


“Làm sao thế?”, Đỗ Chí Huân hỏi.


“Trong phòng khách có người đang… đang ăn cơm”.


Cái gì?


Hiện trường vụ án mạng có người đang ăn cơm?


Chỉ nghĩ thôi đã thấy cảnh tượng này quá quỷ dị rồi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK