Từ phương diện này có thể thấy được đầu óc của Liễu Phi vô cùng linh hoạt, giỏi thay đổi thích ứng với hoàn cảnh. Không giống những nhân viên pháp y bình thường khác, theo nghề cả một đời nhưng lại chỉ biết khám nghiệm tử thi, điền vào báo cáo như một cái máy để cho qua chuyện. Cô ta có thể vận dụng một cách linh hoạt các thiết bị thí nghiệm khoa học và các quy tắc pháp y cứng nhắc, trong cùng một vụ án nhưng cô ta lại tìm ra được nhiều manh mối hơn so với các bác sĩ pháp y khác.
Tổ Đặc án không có người nào ngồi mát ăn bát vàng, tuổi tác của Liễu Phi còn trẻ nhưng lại có một vị trí vững vàng trong công việc, thứ cô ta dựa vào không phải là vẻ bề ngoài mà là thực lực, đây cũng là vốn liếng để cô ta giữ được sự kiêu ngạo của mình từ trước đến nay.
Cô ta lấy tấm da mặt ướm lên đầu của thi thể nhưng phát hiện có đặt thế nào thì cũng sẽ có một số góc hoặc cạnh không khớp được với nhau.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đinh Chiến tranh thủ phản pháo cô ta, cười nói: “Thế nào rồi, không ghép được à, theo tôi thấy cách làm sẽ gần giống với cách mát xa mặt. Cô thử nghĩ xem lúc mình nhìn vào gương để mát xa làm đẹp gương mặt như thế nào thì nguyên lý ở đây cũng tương tự như thế”.
Liễu Phi ném một cái lườm khinh bỉ về phía anh.
Cô ta lại cố gắng thử thêm một lần nữa nhưng vẫn không được. Cô ta dừng lại, cầm tấm da mặt quan sát thật kỹ, bỗng nhiên hiểu ra: “Đây là tấm da mặt của một người phụ nữ, thi thể này là của đàn ông, rõ ràng không phải của cùng một người, chẳng trách mà không vừa được”.
Cô ta đột nhiên nghĩ đến cái gì, xoay người đi đến chiếc khay lấy một tấm da mặt khác ướm thử lên thi thể, sau đó thở dài nói với Đỗ Chí Huân: “Có một tin không tốt, đống da mặt bày trên bàn tại hiện trường vụ án, thực ra không phải là một với số thi thể ngồi trên ghế. Vị trí đã bị đổi loạn lên rồi”.
“Sao lại như thế?”
“Tôi cũng không biết, bây giờ tôi chỉ có thể dùng cách ngớ ngẩn nhất là thử từng chiếc da mặt một, sẽ rất phiền phức”, Liễu Phi nói đến đây, không biết tại sao, bất giác lại quay đầu liếc nhìn Đinh Chiến một cái.
Đinh Chiến không nói gì, nhưng trên mặt lại treo một nụ cười nhàn nhạt, trông có vẻ vui mừng trên sự đau khổ của người khác.
Quả nhiên là loại người bỉ ổi.
Sự ác ý của Liễu Phi dành cho Đinh Chiến lại tăng thêm mấy phần.
Cô ta loại bỏ hết tạp niệm trong đầu, cầm lấy tấm da mặt của người phụ nữ đã chọn trước nhất rồi mang đi thử dần lên các thi thể.
Đây là một công việc kinh dị và vô cùng phiền phức. Cần phải quan sát rất kỹ cái đầu người vốn đã nhầy nhụa máu thịt, từ đó tìm ra đặc trưng có thể khớp với tấm da mặt, nếu như tìm ra được năm điểm tương đồng, Liễu Phi sẽ ướm thử tấm da lên đó để so sánh. Đây là một sự khảo nghiệm với lòng can đảm và tính nhẫn nại của một bác sĩ pháp y.
Một tiếng sau, Liễu Phi đã ghép xong xuôi bốn gương mặt. Lại qua thêm nửa tiếng nữa, gương mặt của sáu thi thể đã được khôi phục.
Sau khi đắp lên tấm da mặt lạnh băng thuộc về mình, các thi thể trông đã không còn đáng sợ như trước nữa, nhưng gương mặt của mỗi người lại rất kỳ dị, dường như mỗi người đều đang làm biểu cảm mặt quỷ.
Đỗ Chí Huân gật đầu mãn nguyện: “Tôi đi tìm một nhân viên chuyên ký hoạ đến, xem anh ta có thể dựa theo những gương mặt này mà khôi phục lại diện mạo vốn có lúc còn sống của những người bị hại này hay không, vậy thì chúng ta sẽ dễ dàng xác định được thân phận của những người này rồi”.
Ký hoạ chân dung là một cách thức làm việc của cảnh sát hình sự trinh thám, có chuyên gia ký hoạ dựa theo lời miêu tả của nhân chứng để vẽ ra diện mạo của nghi phạm. Nếu như bản ký hoạ có độ tương đồng với nghi phạm ở mức trên 50% thì có thể dùng nó để làm bản mẫu, dán thông báo truy nã và được sử dụng như một manh mối hữu dụng. Một chuyên gia ký hoạ truyền thống sẽ sử dụng bút chì để vẽ phác thảo, nhưng vài năm gần đây đã có trào lưu sử dụng phần mềm máy tính để vẽ lại gương mặt.
Trong hai vụ án zombie này, do khuôn mặt của người bị hại đã bị hung thủ huỷ hoại một cách nghiêm trọng khiến cho việc điều tra gặp phải khó khăn trước nay chưa từng có. Một khi có thể khôi phục lại diện mạo của người bị hại thì sẽ tra ra được thân phân của họ, từ chi tiết này có thể tìm ra được manh mối quan trọng.
“Nhanh chóng tìm người vẽ đi, càng nhanh càng tốt. Tôi muốn nhìn xem những người này có diện mạo thế nào”, Đinh Chiến sốt sắng nói.
Đỗ Chí Huân liếc anh một cái, không ho he nửa lời, xoay người rời khỏi phòng giải phẫu.
Liễu Phi dọn dẹp sạch sẽ các máy móc của phòng giải phẫu, cũng chuẩn bị đi ra ngoài nghỉ ngơi. Ở chung thời gian dài với một đống thi thể trong vụ thảm sát cũng sẽ ảnh hưởng đến tâm trạng, cô ta chuẩn bị đi ra ngoài uống cốc café, thư giãn một chút.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Nhưng lại phát hiện Đinh Chiến vẫn đang đứng đó ngây người nhìn đám thi thể, cô ta liền hỏi: “Ê, không đi hả?”
“Cô đi trước đi, tôi muốn ở một mình một chút”.
Liễu Phi khẽ ngẩn người.
Người này đúng là quái dị, lại muốn ở một mình trong phòng giải phẫu với một đống thi thể.
Trong mắt cô ta bỗng loé lên một vẻ trêu chọc ác ý, không ngăn anh lại mà vui vẻ đồng ý: “Vậy được, anh cứ ở đây đi, nhưng mà tôi cần phải khoá cửa đấy”.
“Tuỳ cô”.
Liễu Phi thực sự khoá cửa, nhốt Đinh Chiến một mình ở lại trong phòng giải phẫu, cho dù anh có hối hận thì cũng không thể ra ngoài được nữa rồi. Cô ta là đang cố tình muốn trêu chọc anh.
Lúc không làm việc, Liễu Phi là một cô gái ăn mặc rất thời thượng và có phong cách.
Cô ta mặc một chiếc áo khoác cổ cao màu beige, phối đồ nhã nhặn kết hợp với đôi chân thon dài, giày cao gót màu bạc thiết kế tinh tế, dáng vẻ biếng nhác ngồi bên cạnh cửa sổ của quán café khiến người ngoài nhìn vào bất giác sẽ cho rằng cô ta là một lãnh đạo của công ty thời trang, hoặc là một diễn viên điện ảnh mới nổi danh nào đó.
Trong lúc cô ta đang nhâm nhi ly café và tưởng tượng ra hình ảnh Đinh Chiến đen đủi đứng trong phòng giải phẫu run rẩy sợ sệt thì có không ít đàn ông dùng ánh mắt thưởng thức lén lút ngắm nhìn cô ta, trong lòng nghĩ nên nói gì để được làm quen với người đẹp.
Đã quá quen với những tình huống thế này, thậm chí nội tâm cô ta còn đang cười thầm, nếu như cô ta nói cho bọn họ biết ngón tay thon dài trắng nõn như cọng hành này mới hơn một tiếng trước đây còn hì hục cầm một đống da mặt người đeo lên những cái đầu nhầy nhụa máu thịt thì có lẽ mười người phải có chín người bỏ chạy, một người còn lại là không kịp chạy vì đã ngất xỉu luôn rồi.
Giết thời gian trong quán café khoảng một tiếng đồng hồ, Liễu Phi cảm thấy cũng đã đến lúc rồi cho nên đứng dậy rời khỏi đó, vóc dáng cao đến một mét bảy uyển chuyển bước đi trên đôi giày cao gót, phong thái đầy quyến rũ khiến đám đàn ông đang nóng lòng muốn tiến đến làm quen mà chưa kịp hành động cảm thấy ảo não vô cùng.
Trên đường đi về từ phòng cảnh sát hình sự, Đỗ Chí Huân gọi điện cho cô ta nói rằng đã tìm được người ký hoạ rồi, là một chuyên gia hàng đầu trong giới ký hoạ hình ảnh của cục công an thành phố Bình Giang, biệt danh là thần bút Trương.
Liễu Phi đột nhiên nhớ ra Đinh Chiến vẫn đang ở bên trong phòng giải phẫu liền vội vàng quay trở về phòng pháp y, Đỗ Chí Huân và thần bút Trương cũng đã có mặt ở đó.
Liễu Phi móc chìa khoá ra đi đến trước cửa phòng giải phẫu, còn cố ý nghe ngóng động tĩnh phía bên trong trước, trong đó hầu như không hề phát ra chút tiếng động nào.
Cô ta không khỏi cảm thấy nghi ngờ trong lòng, cái tên đó sao lại chẳng có động tĩnh gì vậy, chẳng lẽ anh ta không ở trong phòng giải phẫu này sao, không thể chứ, rõ ràng mình đã khoá anh ta ở bên trong rồi, anh ta không thể trốn ra ngoài được.
Phòng giải phẫu chỉ có hai bộ chìa khoá, pháp y của đội cảnh sát hình sự có một bộ, bộ còn lại ở trong tay cô ta.
“Tổ trưởng, còn có người nào khác đến phòng pháp y không?”, cô ta không nhịn được hỏi Đỗ Chí Huân.
“Tôi không biết, chắc là không có đâu. Sao thế?”
“Không có gì”.
Sự nghi ngờ trong lòng Liễu Phi càng nhiều hơn, không phải đã bị doạ cho ngất xỉu rồi chứ.
Cô ta lấy chìa khóa mở cửa phòng giải phẫu ra, chờ cô ta nhìn vào trong thì lập tức sợ đến nỗi mặt cắt không còn một hột máu.
Không chỉ cô ta, Đỗ Chí Huân và người ký họa cũng sợ hãi.