“Hừ, dựa vào anh ấy à, anh còn chẳng phải là cảnh sát…”, Liễu Phi đứng thẳng lưng lên nhìn Đinh Chiến khiêu khích.
“Thần có đường của thần, quỷ có lối của quỷ. Mặc dù tôi không phải là cảnh sát, nhưng tôi có phương pháp riêng của mình”.
“Nói như vậy thì anh đã biết hung thủ là ai rồi hả”.
“Bây giờ vẫn chưa biết, tôi muốn xem bên cô có phát hiện gì không đã”.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
“Hoá ra là như vậy. Anh qua đây đi, tôi đang định nói với đội trưởng Đỗ về việc này đây”, ánh mắt Liễu Phi nhìn anh hơi khinh thường.
Cô ta dùng một chiếc kẹp inox gắp một miếng gan lên, đặt lên mặt cân nội tạng quan sát một lúc, nói: “Quả nhiên, nội tạng của sáu người này thêm cả miếng nhét vào trong miệng của những người khác gộp lại cũng không đủ, mỗi một bộ nội tạng đều bị thiếu một phần. Lúc tôi giải phẫu dạ dày của những người này, bên trong không phát hiện tổ chức nội tạng còn sót lại, như vậy tức là, nội tạng của bọn họ đã bị người khác ăn rồi”.
“Làm sao mà cô chắc chắn được là người khác ăn rồi?”, Đỗ Chí Huân hỏi.
“Bởi vì bên trên những nội tạng này đều có vết răng rất sắc, giống như từng bị một hàm răng cắn xé”.
“Vậy cô đã kiểm tra thử mô hình răng của An Cường chưa, có khớp với những vết răng kia không?”, Đỗ Chí Huân vội hỏi.
“Kiểm tra rồi, rất đáng tiếc phải nói với anh… không khớp”.
“Không khớp!?”, Đỗ Chí Huân hơi cảm thấy không cam tâm.
“Kỳ thực, An Cường không giống hung thủ lắm”, Đinh Chiến từ tốn nói xen vào.
“Anh nói cái gì?”, Đỗ Chí Huân đột ngột quay phắt người lại, ánh mắt không chút thiện cảm nhìn chằm chằm anh.
“Tôi đã quan sát qua người này, hắn ta rất giảo hoạt, nhưng không có động cơ giết người”.
“Ăn thịt người không tính là động cơ à, điều này là do anh từng nói trước đây”.
“Liễu…”, Đinh Chiến vốn dĩ định gọi cô Liễu, nhưng khi nhìn thấy bàn tay của Liễu Phi toàn là máu, bộ dạng hung thần ác sát thì liền sửa miệng: “Bác sĩ Liễu không phải đã kiểm tra rồi sao, vết răng trên những lá gan kia không khớp với An Cường. Nếu đã không phải là hắn ta ăn thịt người thì hắn lại có mối quan hệ gì với những người bị hại này, nếu chỉ vì cãi nhau với Thái Phượng Cầm thôi mà giết sáu người thì lý do này quá khiên cưỡng”.
Kỳ thực, Đỗ Chí Huân cũng bán tín bán nghi về việc An Cường có phải là hung thủ thực sự hay không, nhưng để qua miệng của Đinh Chiến rồi hoàn toàn phủ định nó thì trong lòng anh ta cảm thấy không mấy vui vẻ. Anh ta vốn dĩ không có ấn tượng tốt với người này, nếu không phải vì cục trưởng Tống, cấp trên trực tiếp của anh ta cực lực giới thiệu thì anh ta tuyệt đối sẽ không để cho Đinh Chiến tham dự điều tra vụ án này.
Tầm mắt của Liễu Phi rơi lên gương mặt Đinh Chiến: “Vậy thầy Đinh tin chắc hung thủ là một zombie sao?”
Đinh Chiến không lập tức trả lời mà hỏi ngược lại: “Vừa rồi cô nói những vết răng kia rất sắc nhọn, tức là gì ý, ý cô là răng của tên hung thủ này rất đặc biệt à?”
“Đúng. Thậm chí là nhìn có chút không giống với răng của con người. Tôi chưa từng thấy zombie, không biết zombie mà cắn người thì rốt cuộc ra làm sao. Gan của sáu người bị hại này đều có vết cắn vô cùng sắc nhọn, giống như là bị răng nanh của động vật cắn đứt vậy”.
“Răng nanh của động vật!?”, Đinh Chiến hơi ngạc nhiên.
Vấn đề này không chỉ làm khó Đỗ Chí Huân mà còn làm khó cả anh nữa.
Anh là bác sĩ tâm lý, chỉ chữa bệnh cho người sống, anh còn chưa từng thực sự gặp được “người bệnh zombie”, lại càng chưa từng nhìn thấy bọn họ ăn thịt người.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
“Đúng vậy, răng nanh của động vật rất khác với răng nanh của loài người chúng ta. Hàm răng của loài người đều là kiểu răng hàm, chỉ có bốn chiếc răng nanh sắc. Điều này có liên quan đến sự tiến hoá và thói quen ăn uống của chúng ta, chúng ta chủ yếu là ăn những thực phẩm đã qua chế biến và cắt nhỏ, hầu như không cần phải cắn xé. Do đó, trong vụ án này, cho dù thực sự tồn tại cái gọi là “Zombie”, thì hắn ta cũng sẽ tương đối khác với chúng ta, hắn sẽ càng giống một loài động vật ăn thịt hơn”, Liễu Phi nói.
Đinh Chiến nghĩ ngợi một hồi: “Điều này và zombie trong truyền thuyết xét ra có chút khác biệt, zombie là đã chết não, chỉ còn lại sự phản xạ thần kinh cấp thấp nhất của con người, giả dụ zombie trong vụ án này của chúng ta có khả năng trí tuệ và khả năng nhận biết, vậy thì cũng vẫn là do con người chúng ta chuyển biến thành, kết cấu răng của hắn ta sẽ không xảy ra biến hoá chứ.”
“Vậy thì phải do anh phán đoán thôi, anh không phải nói là anh có thể giúp chúng tôi phá án à, chuyên gia zombie, anh cảm thấy như thế nào đây?”, ngôn từ của Liễu Phi mang theo vẻ móc mỉa.
Cô ta kéo chiếc găng tay đầy máu ném vào trong thùng rác, lại kéo khẩu trang trên mặt xuống để hít thở dễ dàng hơn.
Đây cũng là lần đầu tiền Đinh Chiến nhìn thấy bộ dạng hoàn chỉnh của cô ta, không khỏi cảm thấy ngạc nhiên.
Không phải bởi vì Liễu Phi trông rất xấu, mà ngược lại, rất xinh đẹp.
Nữ bác sĩ pháp y tay cầm con dao mổ giải phẫu thi thể này hoá ra lại là một người phụ nữ xinh đẹp theo kiểu cổ điển.
Một gương mặt trái xoan, làn da trắng như màu sứ, đôi lông mày lá liễu dài, đôi mắt đen tĩnh lặng đẹp như mặt hồ nước hồ thu, sống mũi thon thon cao thẳng, đôi môi anh đào chúm chím. Chỉ là phần trán giữa hàng lông mày lại mang theo vẻ lạnh lùng kiêu ngạo ngăn cách người khác đến gần mình.
Không biết tại sao, vừa nhìn thấy cô ta, Đinh Chiến lại không kiềm được nhớ đến một người, rồi bất giác ngẩn ngơ.
Liễu Phi nhìn thấy bộ dạng ngây dại của Đinh Chiến thì trong mắt loé lên vẻ ghét bỏ, quay người đi đến chỗ ngăn tủ rút ra một đôi găng tay cao su non mới rồi đeo vào.
“Tôi không hề quan tâm hung thủ rốt cuộc có phải là zombie hay không, có phải hay không cũng chẳng quan trọng. Tôi chỉ là dốc hết sức mình để cung cấp manh mối cho mọi người, chỉ cần có thể bắt được tên đó là ok rồi”, cô ta lạnh lùng ném lại một câu rồi xoay người bước vào trong căn phòng đông lạnh phía bên cạnh.
Bất kể cô ta là mẫu dạ xoa hay là người đẹp băng giá, thì thái độ đối với Đinh Chiến cũng chẳng thay đổi.
Chẳng bao lâu sau, cô ta bê một cái khay to phía trên đậy vải trắng đi ra khỏi phòng đông lạnh. Phía bên trên chiếc khay, hơi lạnh còn đang bốc lên nghi ngút, nhìn có vẻ như mới được lấy từ trong tủ đông ra.
Đinh Chiến và Đỗ Chí Huân đều cảm thấy tò mò bên trong chiếc khay đựng cái gì.
Liễu Phi đặt chiếc khay lên trên mặt bàn thực nghiệm, kéo lớp vải trắng xuống, thứ bên dưới lộ ra khiến người ta vừa nhìn đã dựng hết cả tóc gáy.
Bên trong chiếc khay là sáu tấm da mặt người xếp hàng ngay ngắn.
Sau khi được đông lạnh, trên tấm da mặt được phủ lên một tầng tuyết mỏng, nhìn trông có vẻ giống như miếng thịt đông lạnh mà người ta vẫn bán trong cửa hàng thịt. Mỗi một tấm da mặt người đều đông cứng lại thành những biểu cảm khác nhau, vặn vẹo, kinh hoàng, tuyệt vọng, thậm chí còn trừu tượng đến mức khiến người ta khó mà hình dung ra được là trạng thái gì.
Đinh Chiến nhìn vào đống gương mặt đông cứng, trước mắt hoa lên, dường như từng biểu cảm kia đang dần trở nên sống động rồi biến thành con người sống sờ sờ đứng trước mặt anh, mỗi một người đều như có điều muốn nói, như thật lại như ảo.
Anh không kiềm được mà bất giác vươn tay ra muốn sờ lên những gương mặt đó.
“Đừng động vào”, Liễu Phi quát.
Đinh Chiến bỗng giật mình tỉnh táo, vội vàng rụt tay lại.
Liễu Phi nói với Đỗ Chí Huân: “Bây giờ tôi cần lấy những tấm da mặt này ghép lại lên đúng đầu của họ, sẽ cố gắng hết sức để tìm lại được diện mạo trước đó của bọn họ. Da mặt sau khi được đông lạnh trong thời gian ngắn sẽ dễ dàng tạo hình hơn”.
“Cô làm sao mà biết được tấm da mặt nào là của người nào, thử từng cái một à?”
“Không cần. Tôi đã đánh dấu vị trí đặt gương mặt và thi thể tại hiện trường rồi, bây giờ chỉ cần đối chiếu từng cái một là được”.
Liễu Phi cầm tấm da mặt thứ nhất bên trái của hàng trên cùng trong chiếc khay đi đến phía trước bàn giải phẫu đầu tiên bên trái: “Người bị hại này ngồi ở vị trí chính diện với cửa sổ ở hiện trường vụ án, tôi bắt đầu xếp từ anh ta trở đi”.