• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mấy ông bà lão vốn còn đang bực tức, nhưng thấy người ngã xuống đất không động đậy, sợ xảy ra chuyện, liền vội vàng đỡ cô gái dậy, không ngờ vừa đụng tới người cô gái đó liền bị dọa một phen.


Họ cảm thấy như mình vừa đụng phải một khúc xương vậy, căn bản không hề có da thịt. Cô gái này không khác gì một cái xác khô.


Đúng lúc này, cô gái cố gắng ngẩng đầu, nhìn về phía bà lão đẩy ngã cô.


Xuất hiện trước mặt bà lão là một khuôn mặt bị nhai nát, từ trên mặt còn chảy ra thứ dịch nhầy nhầy đỏ au.


Bà lão bị dọa tới mức suýt nghẹt thở.



VietWriter cập nhật nhanh nhất.


Chỉ thấy cô gái mở miệng, nói một cách yếu ớt: "Cứu tôi... Cứu tôi..."


Bà lão liền vội vàng báo cảnh sát. Ngay lập tức 110 và 120 cùng lao tới.


Cô gái được đưa tới bệnh viện nhân dân số 1, lúc đó cơ thể vô cùng suy nhược, chỉ số sự sống yếu ớt. Sau khi được cấp cứu, cô gái thoát khỏi tình trạng nguy hiểm, nhưng bác sĩ kinh ngạc phát hiện, trong dạ dày cô gái không hề có thức ăn, cô ấy đã bị bỏ đói thành tình trạng lúc này.


Một người trưởng thành tại sao lại có thể bị bỏ đói tới mức da bọc xương, lại còn bị hủy hoại nhan sắc thế này?


Cảnh sát 110 có mặt tại hiện trường cảm thấy tình hình nghiêm trọng, họ không có khả năng giải quyết được, liền lập tức báo cáo về đội cảnh sát hình sự thành phố, đội cảnh sát hình sự thành phố lập tức phải người tới điều tra cô gái bị trọng thương, kết quả lại phát hiện ra một tình huống còn khó nhằn hơn nữa.


Cô gái này mất trí nhớ rồi.


Cô ấy thậm chí còn không biết mình là ai, địa chỉ nhà ở đâu.


Cô ấy chỉ nhớ về cảnh ngộ mình gặp phải một cách mơ hồ, nhưng lại không thể miêu tả được tướng mạo, đặc điểm và quá trình gây án. Với những manh mối ít một cách đáng thương thế này, cảnh sát hình sự hoàn toàn không biết bắt đầu điều tra như thế nào.


Trước tình hình này, phải nhờ tới tổ Đặc án ra tay rồi.


Tổ Đặc án thuộc quyền quản lý trực tiếp của phòng điều tra hình sự công an tỉnh, chuyên xử lý những vụ án chưa được giải quyết được trình báo lên, có lúc còn trực tiếp hợp tác hành động với các tỉnh khác.


Có thể nói, những thành viên của tổ Đặc án đều là những tinh anh mà cấp trên lựa ra.


Nhưng lần này, khi gặp phải một người bị hại mất trí nhớ, những tinh anh này cũng phải đối mặt với thử thách mà trước giờ chưa từng trải qua.


Hàng loạt bài toàn khó bày ra trước mắt họ:


Tại sao nạn nhân lại xuất hiện ở công viên Thanh Niên?


Cô ấy đã bị hung thủ tập kích ở đâu?


Cô ấy tự trốn thoát hay là do hung thủ cố tình thả ra?


Tại sao cô ấy lại mất trí nhớ?


Hung thủ đã làm những gì với cô ấy?


......


Tổ Đặc án sau khi tiếp nhận vụ án này, trong hai ngày nay đã đi điều tra hàng chục người, xuất chiết hàng chục camera đường phố với hy vọng có thể tìm ra nạn nhân đã từng tới những nơi nào, nhưng thu hoạch vô cùng ít ỏi.


Từ những camera đường phố lẻ tẻ đã phát hiện ra, cô gái đi từ hướng ngoại ô quốc lộ 101 tới. Còn công viên Thanh Niên nằm ở phía rìa thành phố, cách trạm thu phí cao tốc hơn nửa giờ di chuyển. Nhưng camera xung quanh trạm thu phí quốc lộ 101 lại không hề phát hiện hình ảnh của cô gái. Sau khi trải qua phân tích, nạn nhân có thể đã xuất phát từ cung đường bên cạnh quốc lộ 101, cung đường đó là một ngã ba nối liền giữa ngoại ô và nội thành. Đi qua rất nhiều thị trấn nhỏ.


Nếu như vậy, thì phạm vi điều tra quá rộng rồi.


Còn một vấn đề nghiêm trọng nữa, vụ án này khiến người ta không tự chủ được mà nhớ lại vụ án zombie nhai mặt cách đây ba tháng, đến nay, hung thủ của vụ án đó vẫn chưa hề tìm được tung tích.


Với rất nhiều nguyên nhân như vậy, tổ Đặc án quyết định tìm một bác sĩ tâm lý xuất chúng để hỗ trợ tìm ra nguyên nhân vì sao nạn nhân lại mất trí nhớ, có thể thông qua phương pháp nào để giúp nạn nhân khôi phục trí nhớ hay không.



Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.


Nghe Đỗ Chí Huân nói qua chi tiết sự việc đã xảy ra, Đinh Chiến trầm mặc một hồi rồi hỏi: "Đội trưởng Đỗ tìm tôi, là muốn tôi thôi miên cô ấy đúng không?"


Đỗ Chí Huân gật đầu: "Không sai, chúng tôi thực sự có ý định này, nếu có thể thì cậu thử xem".


"Thử thì không vấn đề, tôi chỉ có một điểm cảm thấy kì lạ".


"Chỗ nào kì lạ?"


"Đội trưởng Đỗ không hề tin tôi, tại sao lại tìm tới tôi chứ. Nếu như tôi đoán không sai, thì trong lòng anh cho rằng, hệ thống công an của các anh có rất nhiều chuyên gia về tâm lý học tội phạm, căn bản là không cần phải tìm một người ngoại đạo như tôi".


Biểu cảm của Đỗ Chí Huân có chút thay đổi.


Anh ta không hề ngờ được, Đinh Chiến lại nói trúng những gì anh ta nghĩ trong đầu.


Anh ta có vẻ như đã có cái nhìn khác về chàng trai nho nhã, trông có vẻ yếu đuối không thể ra gió này.


"Tôi không hề nghĩ như vậy, bác sĩ Đinh, xin đừng dùng thói quen nghề nghiệp của anh để đồn đoán người khác", Đỗ Chí Huân khóe miệng khẽ cười lạnh.


"Không may rồi, đội trưởng Đỗ, tôi không chỉ biết thôi miên, mà tôi còn biết một chút về kiểm tra nói dối. Hai đồng tử của anh lúc này co lại, đuôi mày khẽ nhếch lên, khéo miệng méo mó. Nhưng lại vẽ ra vẻ mặt cười nhẹ, đây là những đặc điểm khi cơ thể đang nói dối, chứng minh những lời nói này không thành thật".


Đỗ Chí Huân cảm thấy gượng gạo vô cùng, trên khuôn mặt lộ lên chút phẫn nộ.


Anh ta vừa định bộc lộ ra thì liền nghe có người lên tiếng: "Tiểu Đinh, đừng đùa nữa. Là tôi giới thiệu cậu cho Đỗ Chí Huân đó".


Vừa nói, một người đàn ông chừng 50 tuổi khí chất bất phàm đi về hướng hai người họ.


Đinh Chiến nhìn thấy anh ta, liền lộ ra vẻ kinh ngạc.


Đỗ Chí Huân lập tức cung kính chào hỏi: "Cục trưởng Tống anh tới rồi".


"Cục trưởng Tống?!", Đinh Chiến nhất thời ngây người, sau đó liền điều chỉnh lại biểu cảm, cười đùa nói: "Lão Tống, giờ đường công danh thuận lợi quá nha, lên làm cục trưởng luôn rồi".


"Tôi lúc trước đã nói với cậu rồi, cậu đi theo tôi, sớm muộn gì cũng sẽ được làm quan thôi, rốt cuộc cậu cũng không nhận lời còn gì".


Quách Dung Dung kinh ngạc vô cùng, không nhịn được liền hỏi: "Cục trưởng Tống, người này chẳng nhẽ trước đây từng làm cảnh sát sao?"


"Không phải nói quá đâu, nhưng từng cùng tôi phá vài vụ án lớn, cũng xem như một nửa là cảnh sát rồi, nếu không phải vì cậu ấy không chịu, tôi lúc trước đã muốn đưa cậu ấy về đội rồi".


"Nếu như đã không muốn làm cảnh sát, vậy tại sao còn giúp đỡ cảnh sát phá án chứ, chẳng nhẽ thầy Đinh thích những thứ ghê rợn kích thích?"


"Đừng nói linh tinh, thật ra...."


Tống Ngọc Lâm vừa định nói gì đó, liền bị Đinh Chiến lườm một nhát, lập tức đem những lời định nói nuốt ngược lại.


Chỉ một hành động nhỏ vậy thôi không cách nào qua mắt được Đỗ Chí Huân, anh ta lạnh lùng quan sát, không thể hiện gì.


Tống Ngọc Lâm nhìn Đỗ Chí Huân và Quách Dung Dung nói: "Cậu đừng nghĩ bác sĩ Đinh còn trẻ, cậu ấy phải nói là giỏi giang vô cùng đó".


"Cục trưởng Tống, anh tin rằng thuật thôi miên của bác sĩ Đinh có thể khiến cô ấy nhớ lại toàn bộ những chuyện đã quên sao?", Quách Dung Dung không nhịn được liền hỏi lại, từ lúc cô và Đinh Chiến tiếp xúc với nhau, trừ việc thấy người này có kỳ quặc, hoàn toàn không thấy điểm gì hơn người hết. Năng lực của anh đối với Quách Dung Dung vẫn là một câu hỏi không lời đáp.


"Nếu như ngay cả cậu ấy cũng không làm được, thì e là không còn người nào thành công được rồi".


Tống Ngọc Lâm quay đầu, nhiệt tình hỏi han Đinh Chiến: "Cậu dự định khi nào bắt đầu vậy Tiểu Đinh?"


"Tôi vẫn chưa đồng ý mà", Đinh Chiến lạnh lùng đáp: "Tôi từng nói rồi, tôi không muốn tham gia phá án một lần nào nữa".


"Tôi biết, tôi biết, tôi cũng không muốn làm khó cậu, nhưng mà đây là trường hợp đặc biệt, chúng tôi nhất định phải giúp cho cô gái đó nhớ lại mọi chuyện trước khi quá muộn".

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK