Không chỉ cô ta, Đỗ Chí Huân và người ký họa cũng sợ hãi.
Trong phòng giải phẫu không hề có một khung cửa sổ nào, chỉ có thể chiếu sáng bằng ánh đèn le lói, bấy giờ trong căn phòng là một màu đen u tối, chỉ có hai ngọn đèn ở góc tường. Trong ánh sáng lập lòe, cảnh tượng khủng bố không cách nào tưởng tượng nổi đập vào mắt mọi người.
Tất cả những xác chết nằm trên bàn giải phẫu đều ngồi dậy.
Bọn họ ngồi trên ghế dài, vây thành vòng tròn, trên người còn mang theo miệng vết thương lớn bị vỡ ra, gương mặt cứ đờ ra chẳng hề giống người một tí nào, miễn cưỡng dán lại trên mặt.
Vài gương mặt quái dị trông như thể đang ngồi mở một cuộc họp bí mật nào đó, không muốn để cho bất kỳ người nào biết.
VietWriter cập nhật nhanh nhất.
Đúng lúc này, trong bóng tối bỗng vang lên một âm thanh kỳ quái, nghe như tiếng thứ gì đó đang ma sát với mặt đất, két… Két… Két… Két… Két…
Một vật thể màu đen cực kỳ đáng sợ chậm rãi xuất hiện từ trong màn đen.
Trông nó có vẻ hơi giống người, nhưng tư thế đi của nó lại cực kỳ quái dị.
Hai cánh tay cứng đờ rũ xuống từ bả vai, cơ thể cứng ngắc hơi nghiêng về phía trước, hai đùi không thể co duỗi lại được nên chỉ có thể lê lết về phía trước.
Ba người Đỗ Chí Huân tròn mắt nhìn, có thể nói là trợn mắt há hốc miệng, dường như đang có một bàn tay đang bóp lấy ngực họ, có thể bóp nát nó bất kỳ lúc nào.
Thứ trước mặt họ chính là zombie xuất hiện trong đoạn phim ghi hình đó còn gì.
Nó lại xuất hiện trong phòng giải phẫu.
Ngay trước mặt họ!
Phía cảnh sát tốn biết bao nhiêu công sức để tìm thấy thứ đáng sợ này, nhưng khi nó đột ngột xuất hiện ngay trước mặt, sự hãi hùng nó tạo ra cho đã họ vượt qua sức chịu đựng của tâm lý ba người.
Zombie đó bắt đầu di chuyển quanh những cái xác đang ngồi đó, cổ họng cứ phát ra tiếng lạch cạch. Đi tới phía trước, nó bỗng nhiên đứng lại bên cạnh một cái xác, cơ thể cứng ngắc cố hết sức để cong thành chín mươi độ, đè lên mặt của cái xác đó, há cái miệng rộng toác bắt đầu cắn xé mặt người chết.
“A…”
Tay họa sĩ được gọi là thần bút Trương sụp đổ, anh ta hét thảm rồi ngã ngồi xuống đất.
Đỗ Chí Huân quả là người tài nên gan cũng lớn, tuy rằng trong lòng cũng hoảng sợ nhưng vẫn bình tĩnh, nhanh chóng rút khẩu súng lục ra, nhắm về phía zombie đó, hét lên: “Dừng tay, cử động nữa tôi sẽ nổ súng!”
Không cần biết nó có hiểu hay không, anh ta vẫn phải dọa nó trước đã.
Quả nhiên zombie dừng lại.
“Cậu có thể nghe hiểu lời chúng tôi nói đúng không, bây giờ tôi ra lệnh cho cậu giơ hay tay lên!”
Zombie không nhúc nhích, không biết nó có nghe hiểu lời Đỗ Chí Huân hay không mà vẫn không nhấc tay lên.
“Nó… Nó đang cười…”, họa sĩ ngồi dưới đất run rẩy chỉ vào zombie, hoảng sợ tới cùng cực.
Zombie trong bóng đêm, đầu vai nó hơi run lên, nhe ra hàm răng trắng trông cực kỳ tà ác và dữ tợn.
Liễu Phi bỗng nhiên cái khó ló cái khôn: “Công tác đèn ngay chỗ cửa, tôi bật đèn, anh nhắm bắn, nó trốn không thoát đâu!”
Cô ta cố gắng quên mình lao vào phòng giải phẫu, mò công tác đèn ngay trên tường. Nếu cái zombie đó lao về phía cô ta thì chắc là chút cơ hội bỏ trốn cô ta cũng chẳng có.
Bỗng nhiên, Đỗ Chí Huân lớn tiếng nhắc nhở: “Cẩn thận, nó xoay người lại rồi”.
Cạch….
Khoảnh khắc zombie xoay người lại, Liễu Phi ấn chốt mở.
Phòng giải phẫu nhanh chóng chuyển từ bóng đêm thành ngày sáng.
Nhớ quay lại đọc tiếp tại VietWriter để ủng hộ chúng mình nha.
Tất cả những cái xác và con zombie kia đều lộ ra dưới ánh đèn.
Ánh mắt mọi người đều hướng về phía gương mặt của zombie, tất cả đều muốn nhìn xem gương mặt thật của cái xác đó trông thế nào.
Bọn họ lập tức sợ ngây người.
Nhất là Đỗ Chí Huân và Liễu Phi.
Bọn họ nghĩ thế nào cũng không ngờ được rằng zombie ăn thịt người dọa họ sợ mất mật đó lại chính là…
Đinh Chiến.
Ánh đèn chói khiến Đinh Chiến không thể mở mắt được, anh giơ tay che mắt, lười biếng duỗi cái lưng mỏi như thể vừa mới tỉnh ngủ vậy.
“Này, anh làm cái quái quỷ gì ở đây thế? Tại sao anh lại ở đây?”, Đỗ Chí Huân tức chết đi được. Hận không thể đi tới cho anh mấy viên đạn đồng rồi nói tiếp.
“Tôi luôn ở đây chờ các người mà, chưa đi bao giờ, một mình ở đây nhàm chán quá nên tôi tìm chút chuyện cho mình làm”.
Tìm chuyện làm là đi đóng vai zombie đó hả?
“Rốt cuộc là chuyện gì thế này, Liễu Phi, không phải chúng ta cùng nhau rời khỏi đây ư, tại sao anh ta lại ở đây thế?”, Đỗ Chí Huân quay đầu lại hỏi Liễu Phi.
Liễu Phi bày ra vẻ mặt xấu hổ, không cách nào mở miệng. Cô ta không thể nói rằng mình cố tình làm khó làm dễ Đinh Chiến nên mới nhốt anh trong phòng giải phẫu được.
Xem ra tên này chẳng những không hoảng sợ mà còn chơi rất high.
“Anh lớn tồng ngồng rồi vẫn còn giả làm zombie đi dọa người, có phải anh ăn no quá nên rững mỡ không!”, Liễu Phi làm gì còn rảnh rỗi để quan tâm tới hình tượng nữ thần của mình nữa, thở hổn hển gào lên với Đinh Chiến, trút hết tất cả lửa giận lên người.
Đinh Chiến lại cực kỳ nho nhã và bình tĩnh, không hề tức giận.
Anh đỡ cái xác nam ngồi bên cạnh, chân lắc lắc, nhàn nhã như thể đang tựa vào người bạn thân của mình, nói với Liễu Phi và Đỗ Chí Huân: “Tôi đang mô phỏng vụ án”.
Nghe Đinh Chiến nói thế, Đỗ Chí Huân chợt suy nghĩ, nhìn vị trí những cái xác này đang ngồi, cùng với tư thế đi của zombie Đinh Chiến vừa mới bắt chước lúc nãy và cách đi quanh những cái xác, rõ ràng là đang bắt chước lại vụ án giết người vừa xảy ra.
Anh đang tái hiện lại hiện trường xảy ra vụ án.
Đỗ Chí Huân cười lạnh: “Cách này mà cũng nghĩ ra được, nhưng cảnh sát chúng tôi mô phỏng vụ án hoàn toàn khác với những gì anh làm. Anh bắt chước cực kỳ sống động, lúc nãy tôi còn muốn nổ súng giết chết anh”.
“Tôi biết. Tôi mô phỏng khác với mấy người”.
“Anh mô phỏng cái gì?”
“Tôi mô phỏng lại nội tâm của hung thủ”.
Đỗ Chí Huân thoáng ngẩn người, cảm thấy anh đang cố làm ra vẻ, nói: “Thế thì anh nói tôi nghe xem lúc làm zombie anh đã nghĩ những gì trong đầu?”
“Tôi chẳng nghĩ gì cả”.
“Cái gì, ha ha, thế mà cũng trả lời được á? Ý anh là anh hoàn toàn không nghĩ ra được điều gì hết phải không”.
“Không, tôi đang muốn nói là khi biến thành zombie, đầu óc tôi hoàn toàn trống rỗng, chỉ có xúc động muốn cắn người”.
“…”
Liễu Phi lộ ra vẻ mặt buồn nôn, nhìn Đinh Chiến đỡ cái xác nam kia: “Lúc nãy anh không cắn nó thật đấy chứ?”
“Cũng không đến nỗi thế, tôi vẫn còn chút lý trí”.
Anh lại chuyển sang nói với Đỗ Chí Huân: “Đặt mình vào góc độ của hung thủ, quá trình thực hiện vụ án zombie thứ nhất khá là đơn giản, có vẻ khá dễ dàng hoàn thành. Nếu vụ án zombie thứ hai cũng sử dụng cùng một phương thức gây án thì hung thủ hoàn toàn không thể hoàn thành được vụ án phức tạp như thế… Tôi không biết ngoài đời thật có zombie hay không nhưng ban nãy khi tự trải nghiệm thì đã có một góc nhìn hoàn toàn mới”.
“Tự trải nghiệm zombie? Anh lúc nãy ấy hả?”, Đỗ Chí Huân cảm thấy Đinh Chiến lại đang cố làm ra vẻ.