• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giờ khắc này Triệu Dung và Liễu Thư Đồng đang ngồi trong điện, Tam Đức Tử ở bên cạnh hầu hạ.

Hai người nhìn thấy Lý Cẩn theo sau Sở Kỳ cùng bước vào, bình thản đứng dậy hành lễ, thần sắc trên mặt không hề có chút cung kính nào.

Sở Kỳ liếc mắt nhìn, cũng không để tâm.

Hắn ngồi xuống uống ngụm trà, sau đó mở miệng nói: “Xin hỏi hai vị đại nhân, hôm nay muốn chỉ dạy cho ta điều gì? Là thơ từ ca phú hay là đàm luận văn chương?”

“Haha, điện hạ nói đùa rồi”.

Triệu Dung chậm rãi đứng dậy, tùy ý khoanh tay lại cười nói: “Thái tử điện hạ, những thứ này đối với ngài mà nói, vẫn còn hơi sớm. Vi thần cùng Liễu đại học sỹ đã thương lượng, chi bằng bắt đầu dạy ngài nhận biết mặt chữ, ngài thấy thế nào?”

“Đúng vậy, đến chữ còn không nhận ra được thì làm sao có thể đọc thơ văn?”, Liễu Thư Đồng cũng đồng tình, châm chọc nói.

Sở Kỳ chau mày, xem ra đúng như lời Lý Cẩn nói, hai tên này quả thật chính là khúc gỗ mục không gì thấm nổi.

Dựa vào tính cách và ứng xử như vậy, bị cô lập cũng coi như xứng đáng đi.

Có điều, nếu ai cũng biết hai người này nổi tiếng khó chịu, vậy dựa theo những hiểu biết của hắn về hoàng đế, hoàng đế kêu bọn họ tới đây, rất có khả năng chỉ muốn thử lòng hắn thôi.

Nghĩ tới đây, Sở Kỳ lập tức đưa ra quyết định, nếu hai người này đã không mang lại lợi ích gì cho bản thân hắn, lại chỉ biết bán tài năng văn chương thối nát, vậy không cần phải nể mặt nữa!

Về phía hoàng đế, không phải chỉ muốn thử lòng hắn thôi sao?

Vậy được, nếu đã như vậy, thì để ông ta xem cho kỹ…

“Từ nhỏ ta đã nhận biết được một ít mặt chữ, không phiền đến hai vị đại nhân đích thân chỉ giáo nữa. Nghe nói hai vị đại nhân là bậc thầy văn chương nổi tiếng tại Sở Quốc, vô cùng tinh thông thơ ca, trùng hợp ta gần đây đang tìm hiểu một chút về thơ, chi bằng chúng ta lấy thơ làm chủ đạo, so tài sáng tác thơ được không?”

“So tài làm thơ?”

Triệu Dung và Liễu Thư Đồng đưa mắt nhìn nhau, có thể nhìn thấy được sự chế giễu trong ánh mắt đối phương.

Thái tử điện hạ không phải uống nhầm thuốc rồi chứ?

Ngay cả chữ còn chưa nhận biết hết còn muốn thi tài sáng tác thơ với bọn họ?

Khuôn mặt Triệu Dung vô cùng kỳ quái, cười nói: “Điện hạ, không ngờ ngài không chỉ nhận biết được mặt chữ, lại có thể làm thơ, vi thần sống đã mấy chục năm nay, hôm nay thật sự được mở rộng tầm mắt rồi!”

Liễu Thư Đồng khinh miệt nhìn Sở Kỳ, ngẩng đầu nói: “Dám hỏi điện hạ đã sáng tác được bài thơ nào chưa? Có thể lấy ra để chúng thần xem được không?”

Haha, hai tên lão tặc, hai ngươi đang cười nhạo ta sao! Để xem hai ngươi có thể cười nhạo bao lâu!

Sở Kỳ khẽ thổi nước trà, không nhanh không chậm đáp: “Thơ đã làm thì hiện giờ ta vẫn chưa có, nhưng sau cuộc so tài thơ ca này, thơ của ta sẽ lan truyền khắp Sở Quốc, thậm chí còn lưu truyền tới các nước chư hầu, trở thành tuyệt tác thiên cổ!”

Sắc mặt Sở Kỳ trở nên nghiêm túc.

“Phụt….”

Liễu Thư Đồng vừa nhấp một ngụm trà, lập tức phun ra, liền đó không để ý tới hình tượng, chỉ thẳng vào Sở Kỳ rồi cười lớn.

“Haha! Thái tử điện hạ ơi là thái tử điện hạ, trước khi nói ra lời này, ngài đã kiểm tra đầu óc mình chưa? Ngài có biết cái gì gọi là tuyệt tác thiên cổ không? Ngài cho rằng tuyệt tác thiên cổ, chỉ cần nằm mơ là có thể ra được sao? Haha, thái tử điện hạ có ý nghĩ thật kỳ lạ, thật sự vô cùng kỳ lạ….”.

“Liễu đại nhân nói vậy không đúng, nói không chừng thái tử điện hạ của chúng ta quả thật là nằm mơ thấy? Haha…”

Triệu Dung cũng không nhịn được mà bật cười lớn.

Ngay cả ông ta, cũng không có mấy bài thơ lưu truyền đời sau, chỉ dựa vào một thiếu niên 16 tuổi ương bướng ngang ngạnh cũng muốn viết ra tuyệt tác thiên cổ?

Quả thật là người ngốc nói mê!

“Hỗn xược! Hai vị đại nhân, hai người có biết đang nói chuyện với ai không? Trước mặt điện hạ, các người vô lễ như vậy, có phải muốn ép lão nô bẩm báo lại với bệ hạ, trừng trị tội bất kính của hai người không?”

Sắc mặt Lý Cẩn phẫn uất, nếu không phải họ là hai quan thần cấp cao trong triều, ông ta sớm đã ra tay, dạy dỗ đối phương thế nào là nghi lễ tôn ti trật tự rồi!

Thái tử điện hạ từ lâu đã không còn ngốc nghếch như trước nữa, ngược lại, thái tử điện hạ hiện giờ thông minh cơ trí, mặc dù câu nói làm ra tuyệt tác thiên cổ có phần phóng đại, nhưng bất luận thế nào, chỉ là hai tên quan chức lại có thể tùy tiện cười nhạo điện hạ?

Bị Lý Cẩn nhắc nhở, Triệu Dung và Liễu Thư Đồng hoảng sợ, khôi phục lại tinh thần, không dám tiếp tục chê cười nữa.

Bất luận nói thế nào, đối phương cũng là thái tử đương triều. Cho dù ai ai cũng biết đó là một kẻ ngốc thì cũng chỉ dám nhỏ giọng bàn tán sau lưng.

Bọn họ hôm nay lại ở trước mặt châm trọc, đã phạm vào tội bất kính, hai người nhanh chóng khôi phục bộ dạng tôn nghiêm thường ngày, ngồi ngay ngắn.

Sở Kỳ cười lạnh một tiếng, khẽ giơ tay ra hiệu Lý Cẩn lùi về sau.

Tự tay đặt chén trà xuống, ngón tay chỉ nhẹ lên mặt bàn, nói: “Xem ra hai vị đại nhân đã cười đủ, nếu đã như vậy, chúng ta bắt đầu thôi!”

Triệu Dung chau mày nói: “Điện hạ thật sự muốn thi đấu sao?”

“Lời nói của ta là vàng là ngọc, sao có thể giả được? Muốn hỏi hai vị đại nhân, có gan sáng tác một bài thơ ngay tại đây, thi tài với ta không?”

“Được”, Triệu Dung không chút nghĩ ngợi, lập tức đồng ý.

Thế nhưng Liễu Thư Đồng ở bên cạnh kéo ông ta lại, nhỏ giọng nói: “Triệu huynh, bệ hạ sai chúng ta đến đây, chính là dạy thái tử đọc sách, sao huynh lại so thơ với một kẻ ngốc như ngài ta?”

“Liễu huynh thật sự muốn ở lại dạy thái tử sao?”, Triệu Dung hỏi.

Liễu Thư Đồng ngay lập tức đáp: “Cái gì mà dạy thái tử, ta còn sợ làm ghế cho thái tử ngồi lên đây! Việc khổ sai này, ai lại tình nguyện làm? Còn không phải do bệ hạ đích thân ra chỉ thị, ta có đánh chết cũng không đồng ý”.

Triệu Dung tự tin nở nụ cười: “Vậy Liễu huynh cứ nghe ta, ta có cách khiến chúng ta vừa không đắc tội bệ hạ, lại có thể an toàn bước ra phủ thái tử”.

“Triệu huynh nói thật sao?”, Liễu Thư Đồng hai mắt sáng lên.

“Đương nhiên”.

“Được! Mọi chuyện đều theo Triệu huynh phân phó!”

Nhìn hai người bọn họ cúi đầu kín đáo thì thầm, trong lòng Sở Kỳ cười lạnh, bọn họ coi thường cậu học trò này, thì hắn sẽ không để cho hai tên học giả thối nát chỉ biết bày trò châm chọc làm thầy dạy của mình.

Vừa hay hôm nay dùng hai người bọn họ ra uy, nói không chừng mượn tay hai người họ động cây, có thể dụ được Phượng Hoàng chân chính đến.

Trong lòng Sở Kỳ hiểu rất rõ, người có thể giúp hắn củng cố địa vị thái tử, người này chắc chắn phải có thế lực của mình trong triều, hơn nữa còn không phải là phe cánh của đại hoàng tử hay tứ hoàng tử.

So với việc đích thân hắn đi thâm dò, chi bằng hôm nay mượn danh cuộc thi, khiến bản thân tỏa sáng tại kinh đô, thu hút những thế lực quyền thế chủ động tìm đến mình.

“Hai vị đại nhân, đã thương lượng xong chưa?”, Sở Kỳ vỗ vỗ mặt bàn, có chút mất kiên nhẫn hỏi.

Triệu Dung lúc này mới đứng dậy khoanh tay: “Nếu điện hạ đã muốn thi đấu, vậy hai người chúng thần cũng mạo muội đấu với điện hạ. Có điều, thi đấu dù sao cũng phải có thắng thua, có phân thắng thua lại không đem ra đặt cược, như vậy thì không còn thú vị nữa”.

“Đừng quanh co lòng vòng thêm nữa, trực tiếp nói ra nếu như ngươi thắng, muốn ta làm gì?”, Sở Kỳ nhìn thẳng vào Triệu Dung hỏi.

Triệu Dung trộm cười, hồi đáp: “Nếu như chúng thần có phúc thắng được điện hạ, vẫn mong điện hạ nói rõ ràng với bệ hạ, nói rằng chúng thần học thức tầm thường, không phù hợp làm thầy dạy cho điện hạ, để bệ hạ thay bậc anh tài khác!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK