• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nói cách khác chỉ cần có được sự ủng hộ của tông chủ Thuần Dương tông là tương đương với việc có được sự ủng hộ của phần lớn tướng lĩnh của Sở quốc ư?"

Ánh mắt Sở Kỳ lóe lên một tia sáng, yên lặng nói một câu.

Trong lòng hắn lập tức nghĩ ra biện pháp.

"Đương nhiên là trâu bò rồi, cấp tông sư chính là nhân vật đứng ở trên đỉnh mũi chóp, chúng ta chỉ có thể ngẩng đầu ngước nhìn thôi!"

Hàng Uyển thấy hắn không hỏi tiếp nữa thì lại tiếp tục vùi đầu vô ăn.

Tư thế kia rõ ràng có ý nếu không ăn hết đống đồ ăn này không được.

Sở Kỳ quay đầu đi, lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Ở ngã tư đường vẫn hỗn loạn không thể tả như cũ, hai bên đánh nhau đến mức khó mà giải quyết được, vô cùng náo nhiệt.

Sở Kỳ nhướng mày, lại chỉ về một tên công tử đang đùa giỡn dân nữ hỏi: "Người kia là ai? Lại dám đùa giỡn con gái nhà lành ở bên đường, ai cho hắn ta lớn mật như vậy?"

Theo lý thuyết, ở Sở quốc, đùa giỡn con gái nhà lành bên đường cũng là một tội danh không nhỏ.

Tên công tử này bị Tần Lãng đưa tay ngăn cản, vốn dĩ đã đuối lý, bây giờ lại còn để tùy tùng ra tay với Tần Lãng?

Phải biết rằng Tần Lãng mặc dù là thứ xuất nhưng cũng là Nhị công tử Vĩnh An hầu phủ.

Người này dám đánh công tử Vĩnh An hầu phủ ngay ngoài đường, bối cảnh chắc chắn cũng không đơn giản.

Miệng Hàng Uyển nhét đầy đồ ăn, bận rộn nhìn về phía người nọ.

Vẻ mặt bỗng nhiên lạnh lùng, lập tức lộ ra biểu cảm khinh thường, lạnh lùng trả lời: "Điện hạ, đó là con trai Vũ Văn Hiên của hữu tướng Vũ Văn Thành Hóa, người này mặc dù tài học xuất chúng, nhưng lại tham tài háo sắc, thường xuyên đùa giỡn con gái nhà lành trên đường, ở Kinh thành thanh danh vô cùng tệ”.

Nhìn vẻ mặt tức giận của Hàng Uyển giống như lúc trước cũng gặp phải móng heo muối của Vũ Văn Hiên vậy.

Lại nghĩ tới tác phong làm việc trước kia của tên thái tử ngốc này, nói không chừng cũng là loại cá mè một lứa giống Vũ Văn Hiên này ấy chứ.

Trong lòng cân nhắc suy nghĩ một hồi không ra, Sở Kỳ bỗng nhiên hỏi.

"Hàng Uyển, trước kia ta có quan hệ như thế nào với Vũ Văn Hiên này?"

Hàng Uyển nhất thời mở to mắt, chớp mắt nhìn hắn: "Điện hạ, ngài không nhớ sao? Vũ Văn Hiên kia chính là đối thủ một mất một còn của của ngài đó!"

Sở Kỳ sửng sốt một chút: "Đối thủ một mất một còn ư? Vì cớ gì?"

Hàng Uyển bĩu miệng: "Điện hạ, chuyện này mà ngài cũng không nhớ sao? Điện hạ nói Vũ Văn Hiên tài học xuất chúng, phong thái hiên ngang, có được trái tim của nhiều cô nương ở Kinh thành, cướp đi sự nổi bật của điện hạ nên ngài nói rằng điện hạ với hắn ta không đội trời chung”.

"Thì ra là thế”.

Sở Kỳ vừa nghe, trong lòng dở khóc dở cười.

Không ngờ tên thái tử ngốc này mơ hồ nửa đời, nhưng cũng làm được một chuyện thông minh.

Chỉ là, dù cho hắn nhìn như thế nào thì Vũ Văn Hiên này cũng không được xem như tài học xuất chúng, phong thái hiên ngang?

Nhưng mà vừa khéo, nếu như bọn họ đã như nước với lửa thì về sau nếu như hắn có trở mặt cũng không cần băn khoăn quá nhiều.

"Cũng may, Tần Lãng này nhìn qua cũng không tệ lắm”.

Sở Kỳ thì thào một tiếng, ánh mắt lại nhìn về hướng đường cái.

Ban đầu nghĩ rằng tranh đấu chỉ trong chốc lát rồi sẽ dẫn dụ đám binh sĩ tuần tra trong thành đến.

Nhưng mà đợi hồi lâu cũng không có người xuất hiện, Sở Kỳ không nhịn được nhíu mày.

Nơi này ầm ĩ lớn như vậy, lại trôi qua lâu như vậy, cũng không đến mức không có người tới tuần tra quản lý chứ?

Hàng Uyển thấy hắn cau mày, còn tưởng hắn đang lo cho Tần Lãng, gặm kẽ hở giữa chân gà, vẫn an ủi hắn một câu.

"Điện hạ ngài không cần phải lo lắng, Tần Lãng chính là cao thủ cảnh giới thứ bảy, đám tùy tùng này của Vũ Văn Hiên cùng lắm đạt trình độ cảnh giới thứ năm thứ sáu, căn bản không phải đối thủ của y”.

"Vậy sao?"

Hàng Uyển vừa nói, Sở Kỳ nhất thời càng cảm thấy càng không bình thường.

Hắn nhíu mày, bỗng nhiên đứng lên: "Hàng Uyển, nàng cảm thấy được người chuyên thích đi gây chuyện thị phi giống Vũ Văn Hiên, hữu tướng thật sự chỉ phái đám tùy tùng cảnh giới thứ năm thứ sáu để bảo vệ y sao?"

Á?

Hàng Uyển sửng sốt, cũng không ăn gì nữa, đứng lên theo: "Điện hạ, ý của ngài là?"

Khóe miệng Sở Kỳ, chợt xẹt qua một tia cười lạnh: "Hữu tướng kia chính là một lão hồ ly, chắc chắn đã phái cao thủ âm thầm bảo vệ Vũ Văn Hiên, nếu không thì với tính cách này của Vũ Văn Hiên, không biết đã bị người khác đánh chết bao nhiêu lần rồi”.

Hắn vừa nói, Hàng Uyển lập tức hiểu: "Nói như vậy, Tần Lãng không phải là gặp nguy hiểm sao? Nô tỳ đi xuống giúp đỡ một chút”.

Nói xong, Hàng Uyển xắn tay áo lên.

Cũng không đợi Sở Kỳ giải thích, nàng đã hùng hùng hổ hổ định lao xuống rồi.

"Chờ chút, đầu tiên thay thành nam trang, tránh bị ai đó nhận ra nàng”.

Sở Kỳ vội vàng giữ chặt nữ nhân ngang ngược nóng nảy này lại, nhắc nhở một câu.

Hắn không muốn bị nhận ra, dù sao việc này cũng liên quan đến con trai của hai vị nhân vật lớn, nếu hắn bị bại lộ thân phận thì không phải chuyện tốt gì.

Hàng Uyển bĩu môi: "Lại phải nữ giả nam trang, phải phiền phức như vậy sao?"

Nói thì nói vậy, nhưng sau đó Hàng Uyển vẫn nhìn trái phải một vòng, tóm được một người đang đi đến.

Rồi cho hắn mấy lượng bạc, cũng không quan tâm đối phương có đồng ý hay không, trực tiếp lột quần áo của đối phương ra, sau đó mặc lên trên người mình.

Sở Kỳ nhìn cảnh này, trong lòng thầm câm nín, cô nàng này có thể dịu dàng một chút không?

Nhưng mà nhìn nàng biến hóa nhanh chóng trở thành "Nam nhi", thật sự có cảm giác tư thế oai hùng hiên ngang.

"Ta cùng xuống với nàng”.

Tuy rằng thực lực Hàng Uyển không tệ, nhưng mà Sở Kỳ vẫn không yên lòng để một mình nàng đi.

Nói xong, dẫn đầu đi về hướng đường cái.

"Điện hạ, thân thể của ngài vừa mới khôi phục, đi chậm một chút”.

"Nhanh lên đi, chậm một chút nữa, chỉ sợ phải đi nhặt xác cho tên Tần Lãng kia mất”.

Quả nhiên, đến lúc hai người xuống lầu, lúc này mới phát hiện, Tần Lãng đã nửa quỳ ở trên mặt đất.

Sắc mặt trắng bệch, thân hình chật vật.

Chỉ là y lại nắm chặt tay cắn răng, ánh mắt kiên định giống như rất không cam tâm.

Mà hung quanh y, có năm sáu tên thuộc hạ đổ rạp ngổn ngang xung quanh.

Mà ở trước mắt có một nam tử mặc một bộ đồ màu xám đứng ngạo nghễ, tuy rằng tay không tấc sắt nhưng vẫn đem lại cho người ta một cảm giác áp bách.

Hắn ta nhìn Tần Lãng với ánh mắt khinh thường, thậm chí còn mang theo một chút sát ý.

"Ha ha, tên họ Tần kia, vừa nãy không phải rất kiêu ngạo lắm sao? Sao giờ không nói gì nữa thế?"

Bên cạnh nam tử mặc đồ xám, Vũ Văn Hiên từ trên cao chèn ép, vô cùng đắc ý.

"Vũ Văn Hiên, ngươi thật là hèn hạ”.

Tần Lãng cắn răng, sắc mặt vô cùng khó coi.

Ban đầu người của y đã chiếm được thế thượng phong, lại không ngờ bỗng nhiên xuất hiện một nam nhân mặc đồ xám, nháy mắt xoay chuyển thế cục.

Mà ngay cả y, chưa gì đã bại trong tay hắn ta trong vòng ba chiêu.

"Thua chính là thua, nếu không phục, có giỏi thì ngươi tới đánh ta đi?"

Khóe miệng Vũ Văn Hiên nhếch lên, vô cùng đắc ý.

"Dám phá hỏng chuyện tốt của ta, hôm nay ta phải dạy dỗ lại ngươi một cách đàng hoàng”.

Nói xong liền ra hiệu với nam tử mặc đồ xám.

"A Khôi, chặt tay y cho ta, đây là kết cục của việc đắc tội ta!"

Giọng nói vừa dứt, thân thể của nam nhân tên A Khôi kia lập tức di chuyển.

Giống như ma quỷ đánh về phía Tần Lãng.

Khí thế cường đại, khiến sắc mặt Tần Lãng biến sắc, muốn lùi nhưng không lùi được!

"Dừng tay!"

Một tiếng hét lớn, khiến thân hình của A Khôi kia không kìm được mà dừng lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK