• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Uyển gắp đồ ăn nhét vào miệng, ăn mãi ăn mãi nàng mới phát hiện ra Sở Kỳ và Lý Cẩn không hề động đũa.

"Điện hạ, sao ngài không ăn?", Hàng Uyển nói với cái miệng chứa đầy đồ ăn.

"Còn ra thể thống gì! Điện hạ vẫn chưa động đũa, cô đã ăn trước rồi", Lý Cẩn trừng mắt nhìn cô, nha đầu này, càng ngày càng hư.

Hàng Uyển nhoẻn miệng cười: "Nếu không ăn, chẳng phải là rất lãng phí sao?"

Lý Cẩn bất lực lắc đầu.

Bỗng nhiên, ông ta thấy Sở Kỳ cứ nhìn xuống dưới, sau đó liền nhẹ giọng hỏi: "Điện hạ đang tìm ai vậy?"

Sở Kỳ không trả lời, nheo mắt nói: "Hiện tại, người ta có thể tin tưởng chỉ có Lý công công và Hàng Uyển. Nhưng muốn đối phó với kẻ địch trong bóng tối, còn chưa đủ, thậm chí còn không thể tự bảo vệ mình. Cho nên ta phải nhanh chóng lôi kéo một đám người để thành lập thế lực của riêng mình”.

"Điện hạ định chiêu mộ đám nhân sĩ giang hồ này sao?", Lý Cẩn nhíu nhíu mày: "Đây quả thực là một con dao tốt hiếm có, hơn nữa cũng không cần lo dính tạp chất, chỉ là..."

"Chỉ là gì?", Sở Kỳ ngẩng đầu dò hỏi.

"Chỉ là đám nhân sĩ giang hồ này đều là mấy người ngỗ ngược bướng bỉnh, e rằng bọn họ sẽ không dễ dàng tiếp nhận lời mời chào của điện hạ. Đại hoàng tử và tứ hoàng tử cũng đã từng bí mật phát người đến chiêu mộ, nhưng cuối cùng không có kết quả gì. Ngoài ra, lầu Vọng Giang này còn có một quy định luật bất thành văn, đó chính là không bàn đến quốc sự, chỉ nói chuyện tình cảm giang hồ".

Nói như vậy, Sở Kỳ đã dần dần hiểu ra.

Trong trí nhớ của Sở Kỳ, hắn chưa từng nghe qua chuyện này.

Nói vậy, chuyện đại hoàng tử và tứ hoàng tử phái người đến lầu Vọng Giang chiêu mộ hiệp sĩ giang hồ được làm rất bí mật.

Thậm chí còn làm dưới danh nghĩa của khác.

Nhưng Lý Cẩn lại biết nội tình, có thể tưởng tượng ra, ông ta luôn chú ý đến động tĩnh của lão đại và lão tứ, bí mật thu thập thông tin cho thái tử điện hạ.

Chỉ tiếc rằng, vị thái tử trước trời sinh đã là kẻ ngốc, không thể hiểu được tấm lòng của Lý Cẩn.

Đột nhiên, ánh mắt nhìn Lý Cẩn của Sở Kỳ có thêm chút khâm phục và tán thưởng.

Hắn đồng thời liếc nhìn Hàng Uyển, phát hiện ra nàng chỉ cắm đầu vào ăn, không có chút hứng thú đến những gì họ đang nói, trán Sở Kỳ đầy vạch đen.

Nha đầu này...

Hắn ngoắc ngoắc tay kêu Lý Cẩn đưa lỗ tai lại gần, sau đó thấp giọng nói kế hoạch của mình cho Lý Cẩn nghe.

Lý Cẩn nghe xong, trên mặt đột nhiên lộ ra vẻ khó tin: "Điện hạ, cách này thật sự có tác dụng sao?"

"Người giang hồ, nên dùng luật giang hồ để chiêu mộ, tin tưởng ta, cách này chắc chắn được".

Sở Kỳ nhấp một ngụm trà, tự tin cười nói.

Thấy vậy, Lý Cẩn chỉ lặng lẽ gật đầu, đồng tình với chủ kiến của hắn.

Dù sao ông ta cũng đã suy nghĩ bao nhiêu năm nhưng không thể nghĩ ra cách nào tốt hơn cách này, chi bằng để thái tử điện hạ đột nhiên đổi tính thử xem sao, ngộ nhỡ không được, cùng lắm cũng chỉ mất một chút tiền mà thôi.

Đường đường là hoàng gia, thứ không thiếu nhất chính là tiền bạc.

Sau khi thống nhất, cuối cùng Sở Kỳ và Lý Cẩn cũng bắt đầu động đũa.

Khi đến lầu Vọng Giang, nếu miệng không dính chút rượu thịt, chắc chắn sẽ khiến người đời nghi ngờ.

Ba người ăn đến tối sau đó mới rời khỏi lầu Vọng Giang, đi dạo quanh thành bằng xe ngựa.

Sau khi tiêu hóa đồ ăn, Sở Kỳ mới mỉm cười nhìn Hàng Uyển: "Hàng Uyển, mùi vị rượu và đồ ăn ban nãy ổn chứ?"

"Không tệ".

Hàng Uyển chép chép miệng, thuận miệng đáp lại một câu.

"Vậy bây giờ nàng có thể giúp ta làm một chuyện được không?", Sở Kỳ thuận thế làm tới.

Hàng Uyển kéo mặt, trừng mắt: "Nô tỳ biết ngay mà, điện hạ sẽ không tốt bụng như vậy".

Sở Kỳ cười ha hả: "Nếu làm tốt chuyện này, sau này ta sẽ thường xuyên đưa nàng đến lầu Vọng Giang ăn uống".

Nghe hắn nói như vậy, hai mắt Hàng Uyển nhất thời sáng lên, vội vàng hỏi: "Chuyện gì?"

Sở Kỳ cười thần bí, móc ra mấy cây kinh mã hương từ trong ngực, thấp giọng dặn dò nàng.

Hàng Uyển lập tức hiểu ra, nhận lấy mấy cây kinh mã hương, nhảy ra khỏi cỗ xe ngựa.

Lý Cẩn liếc nhìn Sở Kỳ, không khỏi cười khổ.

Trước đây ông ta lo thái tử điện hạ bị người khác tính kế, bây giờ ấy mà, đến lượt mấy người đó lo lắng rồi...

Sau đó, ngay đêm hôm đó, đám ngựa tốt được nuôi trong chuồng phủ đại hoàng tử và tứ hoàng tử như phát điên vậy, chúng đồng loạt lao ra khỏi chuồng.

Đám ngựa lao điên cuồng khắp phủ, dọa đám hầu gái la hét ầm ĩ, khiến cả khu vực dậy sóng.

Mãi đến nửa đêm, tiếng la hét chói tai mới dừng lại.

...

Chớp mắt đã đến ngày xét duyệt.

Cái gọi là xét duyệt, ngoại trừ văn thơ ra thì chính là hoàng gia muốn thử tài năng và kiến thức của các hoàng tử, đồng thời đưa ra một chủ đề nóng hổi, kêu bọn họ đưa ra ý kiến của mình.

Vẫn là câu đó, đối với một sinh viên văn khoa, lại còn là một nghiên cứu sinh chuyên ngành lịch sử như Sở Kỳ, chuyện này dễ như trở bàn tay, không có gì khó khăn cả.

Sáng sớm, Sở Kỳ dẫn theo Hàng Uyển đi tới địa điểm xét duyệt.

Về phần Lý Cẩn, sáng sớm ông ta đã vội vã ra ngoài theo kế hoạch đã lập ra ở tửu lâu...

Khi xuống xe ngựa, rất nhiều người đã tập trung ở địa điểm xét duyệt, nhưng đa số là quân lính hộ vệ và quan coi thi buổi xét duyệt lần này.

Đương nhiên, cũng có một số con em thế gia chạy tới, đứng ở ngoài vây xem buổi kiểm tra đánh giá các hoàng tử.

Đám con cháu nhà quyền quý này, bình thường rất giỏi kết giao, hôm nay còn là một cơ hội không thể bỏ lỡ, cứ hễ nhìn thấy một hoàng tử có quyền có thế nào, bọn họ lập tức tiến lên chủ động làm thân.

Nhưng khi thấy Sở Kỳ bước tới, bọn họ như gặp phải ôn thần vậy, người nào người nấy sợ hãi lùi xuống.

Mặt Sở Kỳ lạnh như băng, hắn thầm mắng vị thái tử trước.

Con mẹ nó, hắn phải khốn nạn đến mức nào mới có thể khiến nhiều người sợ hãi như vậy?

Hai người đang đi thì đột nhiên phát hiện đám con cháu nhà quyền thế đó bỗng nhiên ùn ùn đi về phía sau lưng bọn họ, một đoàn người chia thành hai nhóm, lẳng lặng đứng đợi dưới hai cỗ xe được trang trí sang trọng, đôi mắt trông mong háo hức.

Sở Kỳ vừa nhìn liền nhận ra, đó là xe ngựa của đại hoàng tử và tứ hoàng tử, hắn quay đầu nói với Hàng Uyển: "Nàng có cảm thấy đám người bọn họ giống mấy con chó đợi người thải phân không?"

Hàng Uyển cười lớn: "Điện hạ, để bọn họ nghe được, sợ rằng sẽ tức chết đó".

Sở Kỳ cười lạnh một tiếng: "Đi thôi, bọn họ là chó nhà người khác, chúng ta không trông chờ được!"

Nhưng mà vào lúc này, có một giọng nói nhàn nhạt vang lên sau lưng hai người Sở Kỳ.

"Thái tử điện hạ, đi vội thế, chẳng lẽ là chê bai thân phận hèn mọn của hai huynh đệ chúng ta, coi thường chúng ta sao?"

Hàng Uyển nhướng mày, lập tức đứng chắn trước mặt Sở Kỳ, trừng mắt nhìn đám người đại hoàng tử và tứ hoàng tử.

Bất cứ ai nghe được mấy lời này đều biết rằng đối phương đang cố tình gây sự.

Sở Kỳ kéo nàng lại, cười nhạt: "Đừng sợ, có ta ở đây!"

Hàng Uyển sửng sốt: "Điện hạ..."

Sở Kỳ xua xua tay: "Không sao, hôm nay, để ta tự mình đối mặt".

Sở Kỳ nhớ rõ rằng, trước đây khi gặp phải đại hoàng tử và tứ hoàng tử đều là Hàng Uyển đứng trước mặt, dang hai tay ra bảo vệ hắn, không cho đối phương có cơ hội bắt nạt một tên ngốc như hắn.

Còn bây giờ, hắn cũng nên đứng ra, tự mình đối diện với mọi thứ trước mắt rồi...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK