Sở Kỳ nhíu chặt mày, trong lòng thầm cảm thấy may mắn, nếu muộn hơn một chút nữa, thực sự chỉ có thể nhặt xác Tần Lãng.
"Cao thủ cảnh giới thứ tám?", Hàng Uyển ở phía sau cũng không nhịn được kinh hô một tiếng, trong lòng cảm thán, điện hạ đoán hoàn toàn không sai, bên người Vũ Văn Hiên đúng là có cao thủ đang âm thầm bảo vệ.
"Không cần để ý đến hắn, tiếp tục!"
Vũ Văn Hiên không thèm để ý, ánh mắt hùng hổ hăm dọa.
Sắc mặt A Khôi khẽ sửng sốt, dưới chân vừa động đậy tiếp tục xông về phía Tần Lãng!
"Hàng Uyển!"
Mắt thấy lời nói của mình bị khinh thường, ánh mắt của Sở Kỳ cũng bắt đầu lạnh dần.
"Dạ!"
Hàng Uyển đáp lại một tiếng, thân thể nhanh chóng chạy về phía Tần Lãng!
"Chết tiệt!"
Mắt thấy A Khôi lập tức chạy đến trước mặt, Tần Lãng thầm mắng một tiếng, trong lòng lại sinh ta một cảm giác bất lực.
Mặc dù y là cao thủ cảnh giới thứ bảy, nhưng so với A Khôi cảnh giới thứ tám thì y lại hoàn toàn không có cơ hội trả đòn lại.
Chênh lệch một cảnh giới lại giống như cách một khung trời.
Nhưng mà thời khắc mấu chốt, trước mặt lại xuất hiện một bóng người.
Hàng Uyển nắm chặt tay, dùng hết sức lực nghênh đón A Khôi!
Lông mày của A Khôi cứng lại, nhưng tên đã lên dây cũng không thể lùi lại!
Ầm!
Một quyền một chưởng, nháy mắt va vào nhau.
Một trận gió lớn, lấy vị trí của hai người làm trung tâm, bắn ra bốn phía.
Bụp bụp bụp!
Kết thúc một đấm, dù là A Khôi hay là Hàng Uyển, trên mặt đều hiện lên vẻ hưng phấn, nhưng lời nói thốt ra lại tràn ngập tính khiêu khích.
"Chậc, cao thủ cảnh giới thứ tám chẳng qua cũng đến vậy thôi, lại đây lại đây!"
Thậm chí nói xong còn ngoắc tay với A Khôi.
Mà A Khôi lại im lặng, ánh mắt ngưng tụ lại.
Vừa rồi hắn ta đã dùng toàn bộ sức lực.
Nhưng mà lại vẫn không thăm dò được thực lực của người này như cũ.
Ít nhất cũng phải trên cảnh giới thứ tám!
"A Khôi, tại sao ngươi còn thừ người ra đó? Tiến lên đi chứ?"
Phía sau, Vũ Văn Hiên tỏ vẻ không vui.
Đúng lúc này, A Khôi lại giống như không nghe được lời của hắn ta mà còn xoay người lại mang Vũ Văn Hiên đi, trong nháy mắt biến mất ở ngã tư đường.
Nhiệm vụ của hắn ta là bảo vệ Vũ Văn Hiên, chứ không phải đảm nhiệm vai trò đánh đấm.
"Còn muốn chạy?"
Hàng Uyển nheo mắt, nàng vẫn còn chưa đánh đã nghiện đâu.
Nàng đang định đuổi đi thì lại bị Sở Kỳ xua tay ngăn lại.
"Giặc cùng đường chớ đuổi theo!"
Sở Kỳ nhìn hướng Vũ Văn Hiên rời đi, giống như có điều suy nghĩ.
Sau đó hắn mới nhìn về phía Hàng Uyển, nói với ngữ khí quan tâm: "Nàng không sao chứ?"
Hàng Uyển khẽ đứng hình, cũng không đuổi theo, nhưng trong lòng lại có chút khó chịu.
Một chưởng vừa rồi còn không tính là làm nóng người nữa.
Đó tính là gì, đường đường là cao thủ cảnh giới thứ tám lại bỏ chạy như vậy sao?
Thật chẳng thú vị gì!
"Bổn cô nương có thể bị gì…"
Hàng Uyển bĩu môi, thấy hắn quan tâm mình, trong lòng khẽ mừng thầm!
"Không có việc gì thì tốt rồi! Xem ra là ta đánh giá thấp nàng”.
Sở Kỳ cười cười, trong mắt tràn đầy vẻ vui mừng yên tâm.
Hàng Uyển ngẩng đầu, lộ ra một nụ cười đắc ý, ra vẻ nói: "Đương nhiên, nô tỳ chính là cảnh giới thứ tám bậc cao, với cảnh giới thứ tám bậc thấp của hắn ta vẫn chưa là đối thủ của nô tỳ”.
Sở Kỳ lắc đầu.
Cô nàng xinh đẹp này đúng là không biết khiêm tốn.
Cũng đúng lúc này, Tần Lãng mới tỉnh táo lại, chịu đựng cơn đau, thi lễ với Sở Kỳ: "Tại hạ Tần Lãng Vĩnh An hầu phủ, đa tạ hai vị công tử ra tay tương trợ”.
Tần Lãng hiểu rõ, nếu như không gặp được quý nhân, hiện tại chắc y đã là người chết rồi.
"Tần công tử khách sáo rồi, không cần đa lễ”.
Sở Kỳ nhẹ nhàng xua tay, trong lòng bất giác đánh giá cao Tần Lãng hơn một phần.
Nho nhã lễ độ, không kiêu ngạo không nóng nảy.
So với đám người quần áo lụa là kia, cao thượng hơn rất nhiều.
Tần Lãng cười khổ hai tiếng, lại vội vàng hỏi: "Xin hỏi hai vị công tử xưng hô như thế nào? Nhà ở đâu? Ngày khác, tiểu tử nhất định đến cửa bái phỏng!"
"Hì hì, hôm nay xem như ngươi bước xa, đây chính là Thái…”
Hàng Uyển hì hì cười, theo bản năng đang định nói hết ra.
Cũng may vào thời khắc mấu chốt, Sở Kỳ vội vàng cười nói cắt ngang lời của nàng: "Tần công tử nói đùa rồi, tại hạ Mạc Sở, người này là thuộc hạ của ta, Giang Uyển, hôm nay chúng ta mới tới kinh đô, kinh đô này đúng là náo nhiệt”.
Khi nói chuyện, còn không quên trừng mắt nhìn Hàng Uyển một cái, ý bảo nàng đừng lỡ miệng.
"Hóa ra là Mạc công tử, Giang công tử, vinh hạnh được gặp!"
Tần Lãng lại hành lễ, cẩn thận ghi nhớ tên của hai người.
Nhưng tiếp theo, giống như nghĩ đến điều gì, không nhịn được thở dài.
"Mạc công tử, người vừa rồi các người ra tay đánh bỏ chạy là con trai của hữu tướng, thế lực hữu tướng khổng lồ, lại là người có thù tất báo, chuyện hôm nay chắc chắn không dễ dàng cho qua. Ta thấy các người vẫn nên nhanh chóng rời khỏi kinh đô đi, tránh đột nhiên rước họa vào thân”.
Tần Lãng lắc đầu thở dài, lại cảm thấy bất đắc dĩ, cũng có chút áy náy.
Đối với chuyện này, Sở Kỳ lại hoàn toàn xem thường.
"Một Vũ Văn Hiên thôi mà, cũng không đáng để sợ hãi, Tần huynh yên tâm, không có việc gì đâu”.
"Chỉ là…”
Ánh mắt của Tần Lãng khẽ ngưng, còn định khuyên bảo thì Hàng Uyển ở bên cạnh đã có chút mất kiên nhẫn.
"Ai da, con người ngươi sao lại lải nhải như vậy? Không phải chỉ là một Vũ Văn Hiên thôi sao? Trước mặt điện… công tử nhà ta thì hắn ta là cái thá gì!"
Hàng Uyển chẹp miệng, bởi vì câu nói thuộc hạ của Sở Kỳ kia mà có chút mất hứng.
Thấy mình sắp lỡ miệng, nàng lại vội vàng sửa miệng, nếu không Sở Kỳ kiểu nào cũng giáo huấn nàng cho xem.
"Nếu là như vậy, là ta lo bò trắng răng”.
Tần Lãng xấu hổ cười, nói xong lại nhìn về phía Sở Kỳ.
"Vì cảm tạ Mạc công tử ra tay cứu giúp, tại hạ muốn mời Mạc công tử uống một chén, không biết Mạc công tử có sẵn lòng cho ta chút mặt mũi hay không?"
Sở Kỳ cười cười, cảm thấy Tần Lãng này không phải không thể nói chuyện được, đang định đồng ý.
Chỉ là, nhìn sắc trời đã tối, nhớ tới hắn còn một chuyện quan trọng cần làm nên lắc đầu từ chối.
"Ý tốt của Tần công tử, ta xin nhận tấm lòng, chỉ là hôm nay tại hạ còn có chuyện quan trọng cần làm, chúng ta hẹn ngày khác, huynh thấy như thế nào?"
"Cũng được”. Tần Lãng nghĩ ngợi: "Vậy thì ba ngày sau, chúng ta gặp tại Thiên Nhân Các, thế nào?"
Lời này vừa nói ra, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hàng Uyển ở bên cạnh lập tức đỏ lên.
Đang định nói chuyện thì Sở Kỳ ở bên cạnh đã mở miệng nói trước.
"Ha ha, vậy cũng được, ba ngày sau, tại Thiên Nhân Các, chúng ta không gặp không về!"
"Nhất định, nhất định!"
Tần Lãng cười ha ha, lại khom người chào, xoay người rồi đi.
"Tần Lãng này đúng là có chút thú vị”.
Sở Kỳ cười quay đầu lại, đang muốn gọi Hàng Uyển rời đi, lại phát hiện Hàng Uyển đang đỏ mặt nhìn mình, vẻ mặt có chút kỳ lạ.
"Nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có hoa sao?"
Ai ngờ Hàng Uyển lại trừng mắt: "Điện hạ… Ngài, cả tên họ Tần kia đúng là vô sỉ mà!"
Cái gì?
Sở Kỳ mơ màng: "Rốt cuộc nàng đang nói cái gì vậy? Tại sao ta lại vô sỉ?"
Vừa nghe lời này, Hàng Uyển lại tức giận.
"Các người… Các người lại hẹn nhau ở chốn trăng hoa đó, không phải vô sỉ thì là cái gì?"
Nói xong, Hàng Uyển xấu hổ quay đầu, khuôn mặt nhỏ nhắn đã muốn đỏ tới tận mang tai.
Nơi trăng hoa?
Sở Kỳ sửng sốt, sau đó mới lấy lại tinh thần.
Trời ạ, Thiên Nhân Các đó hóa ra là chốn như vậy?
Vẻ mặt Sở Kỳ có phần khốn khổ, trong lòng dở khóc dở cười.
Một nơi trăng hoa lại đặt bằng cái tên khí phách như vậy, làm sao Sở Kỳ có thể nghĩ ra?
Tần Lãng này cũng bỉ ổi quá đi? Lại hẹn một Thái tử như hắn đến nơi như vậy?
Thật là… Đúng lúc lại hợp ý ta!
Trong lòng nghĩ như vậy, Sở Kỳ khẽ ho khan một tiếng, bày ra vẻ mặt ngay thẳng thật thà trước nay chưa từng có.
"Nàng thì biết cái gì, dù chúng ta đến đó, chẳng qua chỉ là ngâm thơ làm thơ, luận bàn giang sơn thôi, làm gì bỉ ổi như nàng nghĩ chứ?"
Nói xong liền xoay người bước lên xe ngựa!
Hàng Uyển trợn mắt với hắn, giống như nghĩ đến điều gì, cả người đỏ rần: "Còn nói nô tỳ bỉ ổi? Rõ ràng là điện hạ bỉ ổi, cả ngày nghĩ tới chuyện đó…”