An Tri Ngữ lớn hơn Sở Kỳ ba tuổi, nghiễm nhiên đã trở thành một đại mỹ nữ, ngoài ra cô ta còn đọc nhiều sách từ nhỏ, tinh thông cầm kỳ thi họa, đương nhiên có thêm khí chất thanh lịch nhã nhặn, ở kinh đô không biết có bao nhiêu con cháu nhà quyền quý say mê cô ta.
Ngay cả thái tử khờ khạo lúc đó cũng biết An Tri Ngữ là đệ nhất mỹ nữ ở Sở Quốc.
Thấy An Tri Ngữ hùng hùng hổ hổ xông vào, An Như Sơn căng mặt lên trách mắng: "Cả ngày điên điên khùng khùng, lấy đâu ra dáng dấp của tiểu tư khuê các con nhà quyền quý chứ?"
An Tri Ngữ thè thè lưỡi, lúc này mới điều chỉnh lại tư thế đoan trang của người có học, cô ta hành lễ với An Như Sơn, sau đó thấp giọng nói: "Phụ thân dạy phải ạ".
Thấy An Như Sơn không tức giận nữa, cô ta lại đổi thành dáng vẻ hoạt bát dí dỏm, vội vàng hỏi: "Phụ thân, con nghe nói thái tử điện hạ đổi tính rồi? Điện hạ còn biết làm thơ, thắng cả tế tửu Quốc Tử Giám Triệu Dung và sinh viên Văn Uyên Các Liễu Thư Đồng? Phẩm chất hai người này không cao, nhưng tài năng và học vấn không thấp, không đến nỗi thua một tên ngốc chứ?"
"Bài thơ tên tiểu tử đó viết ở đây, con tự xem đi".
An Như Sơn đưa tờ giấy trong tay cho An Tri Ngữ.
An Tri Ngữ đón lấy xem qua, cái miệng nhỏ nhắn nhất thời mở lớn, khó tin nói: "Bài thơ này, thực sự do thái tử viết sao?"
An Như Sơn trầm lắng nói: "Ai có thể nói không phải? Con đã từng đọc nhiều sách như vậy, đã từng thấy bài thơ này chưa?"
An Tri Ngữ cười hì hì nói: "Sau khi thái tử điện hạ sống lại, đột nhiên trở nên thú vị rồi".
"Thú vị? Ta thấy hắn đang tự tìm đường chết, rêu rao huênh hoang như vậy, ta cá hắn sẽ không sống quá ba ngày!", An Như Sơn hừ lạnh nói.
"Cũng chưa chắc".
An Như Sơn nhíu nhíu mày: "Ngữ Nhi, con coi trọng tên tiểu tử Sở Kỳ này như vậy sao?"
"Cũng không hẳn ạ, con chỉ cảm thấy, sau lần ngã ngựa đó, ngài ấy trở nên khác thường. Có lẽ thật sự giống như lời ngài ấy nói, ngài ấy đã xuyên không ở trong giấc mơ?"
"Còn nói con không coi trọng hắn?", An Như Sơn nhìn thẳng vào An Tri Ngữ, đột nhiên mở to hai mắt: "Ngữ Nhi, con sẽ không thích tên ngốc đó rồi chứ?"
An Tri Ngữ lập tức giận dữ nói: "Phụ thân người đang nói linh tinh gì vậy, sao con có thể thích tên ngốc đó? Chẳng qua là con gái khá thích bài thơ mà ngài ấy viết thôi, con mang đi nhé!"
An Tri Ngữ bỏ lại một câu, sau đó liền cầm bài thơ vội vàng rời đi.
Vị thái tử ngốc nghếch mười mấy năm không gặp luôn là cơn ác mộng đối với An Tri Ngữ.
Cô chỉ nhớ rằng, khi còn bé Sở Kỳ là một cậu nhóc mập mạp vắt mũi chưa sạch, mỗi lần thấy cô đều thích kéo tóc cô.
Vì vậy, những năm gần đây, An Tri Ngữ thường xuyên gặp ác mộng, cô mơ thấy một con lợn béo nhầy nhụa nằm trên giường cô, ngây ngô cười với cô, lần nào An Tri Ngữ cũng sợ hãi tỉnh dậy.
Điều này cũng khiến An quốc công, người luôn cưng chiều, yêu thương An Tri Ngữ tìm mọi cách để hủy bỏ hôn ước này, chỉ khổ nỗi là ông ta chưa bao giờ tìm được cơ hội thích hợp...
Phía bên kia, trong hoàng cung Sở Quốc.
Trên tay Sở Hoàng Sở Vân Tu cũng đang cầm một bản "Mẫn nông", hơn nữa còn là bản gốc do chính Sở Kỳ viết trong khi thi đấu thơ ở phủ thái tử, chữ viết tay bên trên là bản duy nhất.
Sở Vân Tu đọc bài thơ hai lần, con ngươi mắt ngày càng sáng, miệng thầm lẩm bẩm: "Lẽ nào Sở Kỳ con ta thực sự là thánh nhân tái thế?"
"Nếu không phải là thánh nhân tái thế, vậy kiệt tác thời đại, ngòi bút rồng bay phượng múa này phải giải thích như thế nào? Nếu thằng bé đó giả vờ ngây ngốc từ nhỏ, vậy tâm cơ của nó có phần thâm sâu quá, đến cả trẫm cũng dám lừa?"
"Tuyệt đối không thể nào, một đứa trẻ ba tuổi sao có thể lừa được trẫm? Hơn nữa, lúc đó huynh đệ chúng nó rất hòa thuận, nó cũng không cần phải giả ngu nhanh như vậy... Thằng bé này, rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?"
Sở Vân Tu ngồi trong đại điện, híp mắt, nhất thời cũng không hiểu được.
Một lúc lâu sau, Hồng Tứ Phong- thái giám tổng quản đi theo hầu hạ Sở Hoàng bước vào đại điện. Ông ta bẩm báo với Sở Hoàng: "Bệ hạ".
Sở Hoàng đặt bài thơ sang một bên, vò đầu nói: "Nói đi, có chuyện gì?"
"Khởi bẩm bệ hạ, Tam Đức Tử phủ thái tử luôn đi theo hai người Triệu Dung và Liễu Thư Đồng, cho đến khi bọn họ đi hết 12 con đường ở kinh đô, cậu ta mới chịu thả bọn họ đi. Thế nhưng hai người này là văn nhân trí thức, cơ thể yếu đuối, mới đi được một nửa đã mệt đến nỗi thở không ra hơi".
Hồng Tứ Phong dừng một chút, ngập ngừng hỏi: "Bệ hạ có muốn truyền chỉ thị, miễn nửa quãng đường còn lại cho Triệu đại nhân và Liễu đại nhân không?"
Nghe thấy vậy, Sở Hoàng chỉ cười lạnh: "Không cần, nếu bọn họ đã cá cược với thái tử, đương nhiên phải chấp nhận chịu phạt".
"Đi, phái người đi nói với Tam Đức Tử đó, nếu Triệu Dung và Liễu Thư Đồng không đi hết 12 con đường, đừng nói nghỉ ngơi, ngay cả ăn cơm uống nước cũng đừng hòng nghĩ đến!"
Hồng Tứ Phong kinh hãi, vội vàng đáp: "Nô tài đi làm ngay ạ!"
Đợi Hồng Tứ Phong rời đi, Sở Hoàng liền vén tấm màn che màu vàng lên, khoanh tay nhìn bầu trời ngoài cửa sổ, khóe miệng nở nụ cười: "Trẫm không trị được các người, vậy thì để con trai trẫm trị đi..."
...
Phía bên kia.
Sở Kỳ dẫn Lý Cẩn và Hàng Uyển xuất cung, bọn họ cũng đi theo sau Triệu Dung và Liễu Thư Đồng, sau khi ngồi xe ngựa đảo vòng quanh mấy con đường, bọn họ tìm chỗ vắng lặng đổi một chiếc xe ngựa khác.
Sở Kỳ kêu phu xe trước tiếp tục đánh ngựa đi theo Triệu Dung và Liễu Thư Đồng, thu hút sự chú ý của đám người lén lút đó.
Còn mấy người Sở Kỳ lại ngồi trên một chiếc xe ngựa khác, chạy về phía lầu Vọng Giang.
Lầu Vọng Giang, một trong những tửu lâu hạng nhất ở kinh đô.
Bởi vì không có quá nhiều quy tắc ràng buộc trong tửu lâu, cho nên các hiệp sĩ giang hồ bốn phương thường hay lui tới đây.
Mấy ngày nay, Sở Kỳ cũng đã suy nghĩ rất lâu, nếu ngay cả hộ vệ của hắn cũng bị người khác cài gián điệp, vào, đương nhiên hắn không thể tùy ý chiêu mộ các tướng lĩnh quan chức khắp kinh đô.
Một là không dám tin tưởng, hai là sợ đối phương cảnh giác đề phòng.
Phóng tầm mắt ra khắp kinh đô, hắn cũng chỉ có thể yên tâm sử dụng đám nhân sĩ giang hồ nhàn rỗi này.
Còn việc làm thế nào để thu phục những người này, hắn có cách.
Đến lầu Vọng Giang, ba người xuống xe ngựa đi vào trong.
Trước khi rời khỏi phủ thái tử, mấy người đã thay thường phục, khi bước vào lầu Vọng Giang, bọn họ cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.
Hơn nữa có Lý Cẩn đi theo hầu hạ, đám giang hồ hiệp sĩ thô lỗ này cũng không dám chủ động tiến lên tự tìm phiền phức.
Sở Kỳ bo cho tiểu nhị một lượng bạc, dặn dò cậu ta tìm cho bọn họ một căn phòng yên tĩnh trên tầng hai. Sau đó, hắn kêu Hàng Uyển tự gọi món, coi như là khao nàng trước đó đã giúp hắn chuyện đấu võ với hộ vệ thái tử.
Hàng Uyển đương nhiên cũng không khách sáo, trong nháy mắt nàng đã gọi rất nhiều món ngon, cuối cùng còn gọi thêm một bình rượu.
Hành tẩu giang hồ, lấy đâu ra đạo lý không uống rượu?
Sở Kỳ nghe thấy vậy liền trợn tròn mắt.
Nha đầu này, ngoại hình khỏi phải bàn, nước da trắng hồng hào, chân lại dài.
Nhưng tính cách...nữ cường quá!
Nếu hắn không phải là thái tử, có thể áp chế được nàng hay không, đó là một vấn đề.
"Xem ra, phải mau chóng điều dưỡng thân thể, nếu không cô nàng này thật sự cho rằng mình không được..."