• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trong cả Đông cung này người có thể tin tưởng được cũng chỉ còn hai người họ.

Hai tên tiểu thái giám nhìn nhau, trong mắt tràn ngập vẻ khiếp sợ, ngày trước thái tử rời giường đều phải nháo loạn một phen, không để “kỵ mã” chạy quanh hai vòng thì tuyệt đối không bỏ qua.

Nhưng hôm nay sao lại ôn nhu như vậy, thế này là khỏe rồi hay vẫn chưa khỏe lại đây?

“Hửm?”, Sở Kỳ hơi nhíu mày lại.

Hai tiểu thái giám lại sợ hãi tới mức quỳ vội xuống, trong đó có một tên vội vàng nói: “Khởi bẩm điện hạ, Lý công công đi bẩm báo tình trạng của điện hạ với bệ hạ, bây giờ vẫn chưa thấy quay về, còn Hàng Uyển cô nương đang ở hậu viện sắc thuốc cho ngài!”

Lời tiểu thái giám vừa dứt, Sở Kỳ liền nghe thấy trong phòng truyền đến tiếng bước chân nhỏ vụn, quay đầu thấy trong tầm mắt xuất hiện một cô gái xinh đẹp tuổi tầm mười sáu mười bảy.

Nàng mặc một chiếc váy dài trắng, hai chân thon dài thong thả đi từng bước nhỏ, lòng bàn tay cầm theo một chiếc bát sứ tinh xảo, đầu cúi thấp, có lẽ do cái bát quá nóng, cứ đi hai bước lại thổi tay mình một chút.

Sở Kỳ liếc mắt một cái liền nhận ra, đây chính là nha hoàn thân cận bên cạnh hắn - Hàng Uyển!

Tên tuy nho nhã nhưng trong trí nhớ của hắn, đây là một cô gái ưa bạo lực, rất mạnh mẽ.

Nàng từng học võ công với Lý Cẩn, một tay nhấc 90 cân không thành vấn đề, ngày trước thái tử ngốc lấy đại thần làm “kỵ mã” để cưỡi thì người dắt ngựa chính là nàng!

Chỉ có điều, nàng thật lòng đối tốt với thái tử ngốc, tâm tư lại đơn thuần, nên hoàng đế cũng mắt nhắm mắt mở bỏ qua mà lười trừng phạt.

“Nhìn đường kìa!”

Nhìn thấy chân Hàng Uyển sắp vấp phải bậc cửa, Sở Kỳ liền nhanh chóng nhắc nhở.

“Ồ, aaa…”

Hàng Uyển đáp lại, rồi ngẩng đầu nhìn Sở Kỳ đang tựa người trên thành giường, sắc mặt trong phút chốc bỗng cứng đờ.

Sau đó, sự ngạc nhiên của nàng bắt đầu nổi lên từ chiếc cổ trắng như tuyết, tiếp đó nhanh chóng lan ra toàn thân, rồi cuối cùng tràn lên cả khuôn mặt.

“Điện hạ, ngài tỉnh rồi!”

Nàng hét lên một tiếng, ném cái bát trong tay xuống đất, tiến thêm mấy bước liền lao về phía Sở Kỳ, lôi hắn xuống giường, sau đó ôm lấy hắn ném lên trên không trung...

Hai tên thái giám đã bị dọa cho phát ngốc, hai chân run rẩy suýt són cả ra quần.

“Mẹ ta ơi, thả ta xuống!”

Sở Kỳ cũng bị dọa cho chết khiếp, hắn cảm thấy chính mình giống như món đồ chơi của Hàng Uyển vậy.

“Đúng rồi, ngự y cũng nói hiện tại ngài không thể cử động linh tinh!”

Hàng Uyển nhớ tới lời dặn dò của thái y, khẽ lè lưỡi rồi mới đặt Sở Kỳ trở lại giường.

Khóe miệng Sở Kỳ giật giật, hận không thể đè Hàng Uyển xuống giường giáo huấn cho một trận nhớ đời.

Thấy hai thái giám còn đang quỳ trên mặt đất, Hàng Uyển lại đá một cước, cả giận nói: “Thất thần ra đấy làm gì? Điện hạ tỉnh rồi còn không mau đi báo tin cho bệ hạ cùng nương nương biết!”

Hai tiểu thái giám như được đại xá, chạy nhanh ra khỏi phòng.

“Thuốc của mình…”.

Hàng Uyển lúc này mới nhớ đến bát thuốc mình sắc, chạy nhanh đến cạnh cửa, lại nâng chén thuốc lên.

Sở Kỳ ngẩng đầu lên nhìn, thấy nước thuốc pha đặc như mực, nhất thời liền cảm thấy buồn nôn.

Liều thuốc này, chỉ sợ không có bệnh đoán chừng uống vào cũng mắc bệnh…

Cho nên hắn kiên quyết không uống.

Hàng Uyển hét lên như đứa nhỏ, nói: “Điện hạ, mau, uống thuốc đi!”

“Ta không uống!”, Sở Kỳ lập tức lắc đầu nói.

Hàng Uyển sững sờ một chút, trực tiếp giữ lấy đầu Sở Kỳ nói: “Không được, thái y nói rồi, mỗi ngày đều phải uống thuốc”.

Nàng dùng thìa khuấy nhẹ nước thuốc, sau đó thổi cho nguội, cẩn thận đưa vào miệng Sở Kỳ.

Mà Sở Kỳ có chết cũng không mở miệng ra.

“Điện hạ!”

Kết quả, Lý Cẩn vô cùng lo lắng từ bên ngoài chạy vào, Sở Kỳ giống như nhìn thấy cứu tinh, mới há miệng chuẩn bị nói chuyện, Hàng Uyển đột nhiên đút thìa thuốc vào trong miệng hắn, vị đắng chát của thuốc đông y trong nháy mắt tràn ngập khoang miệng, Sở Kỳ thiếu chút muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng.

“Hàng Uyển, làm càn…”.

Lý Cẩn giận trừng mắt liếc nhìn Hàng Uyển một cái, con nha hoàn này đã sớm không còn ra bộ dạng nha hoàn nữa rồi!

Ông ta chạy vội đến, vỗ người giúp Sở Kỳ bình ổn lại hơi thở.

Thấy Sở Kỳ thở lại bình thường rồi, Lý Cẩn mới thân thiết nói: “Điện hạ, ngài cảm thấy thế nào rồi?”

Sở Kỳ đương nhiên cũng không để ý đến mấy việc nhỏ, cầm lấy cánh tay Lý Cẩn hỏi: “Trong cung có tin tức gì không?”

Lý Cẩn co rụt đôi đồng tử lại, Sở Kỳ mười mấy năm nay đều do ông ta chăm sóc, nhất cử nhất động ông ta đều rất rõ, trước kia, thái tử căn bản không dùng ngữ khí này để nói chuyện với người khác!

Ông ta nuốt nuốt nước miếng rồi nói: “Điện hạ, ngài…”.

“Không sao, đầu ta không có vấn đề gì, ông mau nói cho ta biết, hôm qua phụ hoàng triệu kiến tả hữu tể tướng để làm gì?”

Đoán thì đoán vậy nhưng Sở Kỳ vẫn muốn biết một đáp án chính xác!

Lý Cẩn vừa mừng lại vừa lo, điện hạ ngốc nghếch hơn mười năm trời, lần này ngã một phen ngược lại bình thường rồi sao?

Nhưng ông ta biết, bây giờ không phải lúc thích hợp nói chuyện này, trấn áp sự vui mừng trong lòng, vội vàng bẩm báo: “Quần thần bức ép bệ hạ phế thái tử, chỉ có điều bệ hạ không thể hiện thái độ đồng ý rõ ràng, quyết định ba ngày sau xét duyệt, phải chờ kết quả xét duyệt…”.

Vẫn còn thời gian ba ngày! Vậy là đủ rồi.

Sở Kỳ nhanh chóng nói: “Công công, hiện giờ ông đến chỗ bãi săn hoàng tộc, cách cổng phía đông ba nghìn mét có một rừng trúc, xuyên qua khu rừng đi bộ tiếp khoảng tám trăm bước trong rừng rồi quan sát kỹ hơn”.

Nơi đó, chính là chỗ ngựa bị làm cho hoảng sợ.

Lý Cẩn đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, mặt biến sắc, chắp tay với Sở Kỳ sau đó xoay người đi ra hướng cửa.

Hàng Uyển ngây ngẩn một hồi lâu, vẫn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, mất một lúc sau mới kịp phản ứng lại, kinh ngạc hô lên: “Điện hạ, ngài không ngốc sao?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK