• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hàng Uyển trước giờ không sợ trời không sợ đất, trong lòng đột nhiên dâng lên một tia ấm áp.

Mặc dù nàng trời sinh bản tính vô tư hồn nhiên, nhưng nói thế nào nàng cũng là một cô gái.

Trên đời này, có cô gái nào lại không muốn có người bảo vệ đâu?

Mà lúc này, Sở Dung và Sở Ngọc đã đi đến trước mặt Sở Kỳ.

Ánh mắt xẹt qua tia bỡn cợt, nhưng vẫn hành lễ với hắn: “Bái kiến thái tử điện hạ!”

Hai người ngoài mặt hành lễ theo cấp bậc, nhưng trong mắt họ hoàn toàn không có một chút thành ý tôn kính nào.

“Thì ra là đại ca và tứ đệ, giữa chúng ta hà tất phải đa lễ như vậy? Mau đứng dậy đi”, Sở Kỳ đứng tại chỗ, cười lạnh khẽ nâng tay lên.

“Đa tạ thái tử điện hạ!”

Sở Dung cùng Sở Ngọc kinh ngạc nhìn nhau, sau đó liền đứng dậy.

Thái tử quả thật đã thay đổi rồi…

Sở Dung tỉ mỉ đánh giá Sở Kỳ, khoanh tay nói: “Nghe nói thái tử điện hạ trong lần cưỡi ngựa trước, bị ngã ngựa dẫn đến tình trạng nguy kịch, ta cùng tứ đệ đều muốn tới thăm hỏi từ sớm, nhưng còn chưa kịp có cơ hội, sức khỏe của thái tử điện hạ đã hồi phục hoàn toàn. Có thể thấy, thái tử điện hạ quả nhiên là người có phúc trạch phù hộ, khiến cho chuyện dữ hóa lành!”

“Đúng vậy, điện hạ đã có thể từ dữ hóa lành, cũng coi như là phúc khí của Đại Sở ta!”

Sở Ngọc lên tiếng phụ họa, tươi cười ấm áp nói.

Nếu người nào không biết, còn tưởng rằng quan hệ giữa ba người họ là huynh đệ vô cùng thân thiết.

“Dối trá!”

Bên cạnh, Hàng Uyển khẽ mở miệng lầm bầm, chỉ để bản thân mình nghe thấy.

Sở Kỳ kéo kéo tay áo nàng, nhìn về phía hai người nói: “Đa tạ đại ca và tứ đệ quan tâm, ta hoàn toàn mạnh khỏe, chỉ là ngã ngựa thôi, không có chuyện gì lớn cả, đều do mấy tên nô tài không hiểu chuyện khiến chuyện bé xé ra to”.

Sau đó, Sở Kỳ đột nhiên chuyển đề tài, chau mày nói: “Ta cũng nghe nói, mấy ngày trước trong phủ của đại ca và tứ đệ không mấy yên ổn! Nghe nói mấy con ngựa trong chuồng đều bị dọa cho phát hoảng? Sao chuyện lại thành ra huyên náo ồn ào như vậy, làm mất thể diện của hoàng cung? Đại ca và tứ đệ này, ta đột nhiên muốn biết hương kinh mã trong phủ hai người từ đâu mà có vậy?”

Bộ dạng Sở Kỳ như cười lại như không, ánh mắt quét qua hai người, cũng không quan tâm huynh đệ họ nghĩ như nào, tay vòng qua vai Hàng Uyển dẫn nàng trực tiếp rời đi.

Lại nhìn Sở Dung và Sở Ngọc, đầu tiên là ngây người, sau đó sắc mặt trở nên vô cùng khó coi.

Nhìn theo hướng Sở Kỳ rời đi, khung cảnh trước mắt họ âm u bất định.

Ngày hôm đó tại bãi săn của hoàng cung, Sở Kỳ vì sao lại ngã ngựa, chuyện này sớm đã lan truyền khắp triều, hành động vừa rồi của Sở Kỳ rõ ràng là muốn cảnh cáo bọn họ.

“Hoàng huynh, hắn ta dám nói chúng ta làm mất mặt hoàng cung sao? Hắn ta không soi lại gương đi, xem thử bản thân mình là ai, suốt bao nhiêu năm qua vẫn luôn làm mất thể diện hoàng cung đấy?”

Nhìn thấy Sở Kỳ đã rời đi, Sở Ngọc mới bước tới bên cạnh Sở Dung, thấp giọng kháng nghị, khuôn mặt tràn đầy vẻ phẫn nộ bất bình nói.

“Tứ đệ đừng vội, không phải sắp tiến hành xét duyệt rồi sao? Hắn rất nhanh sẽ bị làm cho xấu mặt, nói không chừng đến lúc đó, ngay cả phụ hoàng cũng không còn cách nào bảo vệ vị trí của hắn ở Đông cung nữa”.

Sở Dung hung tợn nghiến răng, ánh mắt lạnh như băng đáp!

Sở Ngọc bên cạnh cũng sửng sốt, nheo nheo mắt, nhanh chóng nở nụ cười, khoanh tay đáp: “Vậy đệ xin chúc mừng hoàng huynh…à không, phải là chúc mừng thái tử điện hạ tương lai!”

“Cứ đợi đi, không còn lâu nữa đâu!”

Sở Dung nở nụ cười đắc ý, khẽ vuốt ống tay áo, bước chân hướng về nội sảnh xét duyệt.

Sở Ngọc không dám trì hoãn, cũng nhanh chân bước theo sau.

“Điện hạ, thật không ngờ chiêu này của ngài lợi hại như vậy, ngài xem hai người bọn họ đều bị dọa sợ không dám lên tiếng rồi!”

Hàng Uyển vui vẻ không thôi nói.

Kể từ lần gặp mặt đại hoàng tử và tứ hoàng tử, đây là lần đầu tiên thấy nàng vui vẻ như vậy.

Chuyện bầy ngựa kinh sợ trong phủ Sở Dung và Sở Ngọc tối qua, đều do nàng đích thân gây ra. Ban đầu còn có chút lo sợ, nhưng hiện giờ, trong lòng chỉ có một cảm giác duy nhất!

Hả hê!

“Nhỡ kỹ, đây gọi là gậy ông đập lưng ông!”

Sở Kỳ không buồn quay đầu nhìn lại, ánh mắt hắn cũng sáng lên.

“Cứ chờ đi, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”

Không lâu sau, chuông đồng trong sảnh xét duyệt đùng đùng vang lên, báo hiệu cuộc thi xét duyệt chuẩn bị bắt đầu, các hoàng tử tiến vào trong nội sảnh ngồi xuống, tiếng chuông báo hiệu chuẩn bị xét duyệt vang lên.

Các hoàng tử lần lượt ngồi xuống, Sở Kỳ cũng bước vào.

Hắn đặc biệt quan sát một vòng, nơi này so với trường thi cử trong phim cổ trang không khác là mấy, ở chính giữa để trống, bốn phía xung quanh đều ngăn cách thành các gian nhỏ, mỗi hoàng tử ngồi một vị trí, dựa theo tên được viết trên các ngăn để tìm ra chỗ ngồi.

Sở Kỳ tìm thấy tên mình, ở ngay vị trí hàng đầu tiên, hai bên trái phải lần lượt là Sở Dung và Sở Ngọc.

Toàn bộ gian ngồi, chỉ có một chiếc ghế bành và một cái bàn vuông, trên bàn cũng đã chuẩn bị cùng một loại giấy bút, ngay giữa trung tâm sảnh, có mấy quan tuần tra, không ngừng đi qua đi lại.

Sở Kỳ quan sát xung quanh, thật không ngờ tại vị trí cao nhất của quan chủ khảo, hắn lại gặp hai gương mặt quen thuộc – Triệu Dung và Liễu Thư Đồng.

Lúc Sở Kỳ nhìn về phía hai người họ, ánh mắt Triệu Dung đúng lúc nhìn qua bên này, vừa nhìn thấy Sở Kỳ, ông ta liền trợn mắt lập tức hướng ánh mắt tới vị trí khác.

Sở Kỳ khẽ cười lạnh, thôi không nhìn bọn họ nữa.

Rất nhanh, tiếng chuông thông báo bắt đầu kỳ thi vang lên, nhóm khảo quan đứng khắp nơi lần lượt phát đề thi, cuộc thi xét duyệt chính thức bắt đầu.

Kiếp trước Sở Kỳ từ nhỏ đến lớn, đều đã trải qua không dưới trăm cuộc thi lớn nhỏ, lẽ dĩ nhiên không còn sợ cuộc thi xét duyệt như này.

Có điều lúc hắn chuẩn bị làm bài, tiếng thì thầm trao đổi giữa Sở Dung và Sở Ngọc bên cạnh truyền tới, khiến trong lòng Sở Kỳ không mấy vui vẻ.

“Hoàng huynh, đệ đã chuẩn bị sẵn sàng, sáng mai khi lâm triều, mọi người sẽ được thấy văn phong của hoàng huynh”, Sở Ngọc cách một bức vách, nịnh nọt Sở Dung bên cạnh.

Sở Dung cũng cười đắc ý: “Tứ đệ quá khen, nơi đây có biết bao văn nhân sỹ tử ở kinh đô, trong đó có rất nhiều người có tài năng văn chương xuất chúng, thơ văn của ta sợ rằng không lọt được vào con mắt phụ hoàng”.

“Hoàng huynh khiêm tốn rồi, luận tài văn chương, cả kinh đô có ai có thể so bì được với hoàng huynh chứ?”

Hai người tán gẫu vô cùng hoan hỉ, Sở Kỳ lén gọi Triệu Dung và Liệu Thư Đồng tới, hai người họ chỉ đành nhẫn nhịn bước tới: “Hai vị đại nhân, cuộc thi xét duyệt ngày hôm nay đã bắt đầu rồi, nhưng vẫn có người lớn tiếng bàn luận, chuyện này là thế nào?”

“Thái tử thứ tội, vi thần lập tức đi nhắc nhở”, Triệu Dung nhanh chóng lên tiếng, lập tức điều chỉnh giọng hô lớn: “Trong thời gian thi, nghiêm cấm gây ồn ào!”

Sở Dung cười lạnh, nói: “Tứ đệ, có người đang không vui kìa, chúng ta vẫn nhanh làm bài đi thôi!”

“Đúng đúng đúng”, Sở Ngọc cũng cười đáp.

Sở Kỳ trong lòng thầm trừng mắt với bọn họ, bắt đầu lật giấy làm bài thi.

Cầm tờ đề lên đọc, phát hiện cuộc thi xét duyệt hôm nay tổng cộng có hai câu, câu thứ nhất yêu cầu bọn họ dựa vào “chí” để làm một bài thơ, việc viết ra một bài thơ đối với Sở Kỳ mà nói, không phải chuyện gì khó khăn.

Nhớ lúc đó hắn chỉ thuận tiện viết ra bài “Mẫn Nông”, lập tức chấn động cả kinh đô, trong tập thơ Đường Tống, không ít sách ghi lại những bài thơ cổ về chí, lúc này đây hắn đem mượn một chút, nhất định sẽ lần nữa gây chấn động lòng người, khiến cho văn võ trong triều đều phải thay đổi thái độ đối với hắn.

“Ừm, cứ quyết vậy đi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK