• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đêm hôm đó, tỷ thí ở võ trường đã có kết quả.

Ban đầu có hơn ba trăm người ở lại, cuối cùng chỉ còn không tới một trăm người.

Người có thể trụ được ba chiêu của Hàng Uyển chỉ có một phần ba, có thể đánh ngang tay với nàng chỉ có hai người, thậm chí hoàn toàn không có người nào có thể thắng được nàng.

Một người duy nhất có thể đánh với nàng hơn một trăm chiêu mà không rơi vào thế hạ phong là một binh tốt bình thường của hộ vệ thái tử ban đầu, bây giờ cũng bị đánh cho mặt mũi bầm dập, đang ở quân doanh tiếp nhận trị liệu.

Nghe kết quả như thế khiến Sở Kỳ kinh sợ, không ngờ cô nàng này đánh nhau lại mạnh như vậy!

Ở đó có hơn ba trăm tên đàn ông, đường đường là hộ vệ thái tử mà không người nào đánh tới cuối cùng, lại chỉ có hai người có thể đánh ngang tay với nàng thôi?

Mà số người ở lại đến cuối cùng lại không đến một trăm người?

Trong lúc còn đang khiếp sợ về thực lực của Hàng Uyển, Sở Kỳ cũng có chút tức giận khó hiểu.

Sức chiến đấu của đám hộ vệ thái tử đúng là quá kém, quả là vượt qua sức tưởng tượng của hắn.

Thậm chí hắn còn hoài nghi những người này chắc là thuận tiện lượm ở trên đường rồi đóng gói về thôi!

"Hôm nay đúng là làm bổn cô nương mệt muốn chết đi được! Hơn ba trăm người đều bị bổn cô nương đánh từng người nằm bò xuống!"

Hàng Uyển đánh nhau một ngày, mệt đến mức thở không ra hơi, lúc này vừa nói vừa uống từng chén nước lớn: "Điện hạ, ngài không thấy sắc mặt của tên Uất Trì Huýnh kia đâu, giống như là ăn phải ruồi vậy đó, xem nô tỳ đánh được một nửa thì hắn ta tức đến mức xoay người đi luôn”.

"Ồ?"

Sở Kỳ phục hồi tinh thần lại, vừa cầm bút viết viết vẽ vẽ trên giấy vừa cười lạnh nói: "Xem ra, hắn ta đang không phục”.

Hàng Uyển mở trừng hai mắt, lại bưng nước lên uống một miệng to, khó hiểu nói: "Hắn ta cũng bị nô tỳ đánh bỏ chạy rồi, còn dám không phục ư?"

Động tác của Sở Kỳ khẽ dừng lại, lắc đầu nói: "Nàng nghĩ đơn giản quá rồi”.

Người này tuy là thống lĩnh hộ vệ thái tử, nhưng cũng là chức quan do đích thân hoàng đế phong cho, lúc đó Sở Kỳ nói muốn cách chức hắn ta chẳng qua là vì trấn áp đám quan binh còn lại mà thôi.

Mà hành động này, không thể nghi ngờ đã làm cho Uất Trì Huýnh mất hết mặt mũi, theo như tính cách thối nát kia của hắn ta, không quay lại mới là lạ.

Hàng Uyển "ồ" một tiếng, cái hiểu cái không gật đầu.

Sở Kỳ nhìn về phía nàng, dặn dò nói: "Hàng Uyển, nàng đi truyền tin, nói với hai người đánh ngang tay với nàng sáng mai qua đây gặp ta”.

"Cái gì? Lại để nô tỳ đi nữa sao?"

Hàng Uyển nghe vậy suýt nữa té xỉu.

Nàng vừa mới đánh hơn ba trăm người, bây giờ ngay cả bước một bước còn không muốn đi, còn muốn nàng quay về võ trường? Dứt khoát lấy mạng nàng luôn đi cho rồi.

Sở Kỳ liếc mắt nhìn nàng một cái, không thèm để ý tiếp tục chà đạp trang giấy: "Không đi cũng không sao, chẳng qua mấy ngày nữa ta sẽ xuất cung một chuyến, nếu như nàng mệt thì lúc đó cứ ở trong cung nghỉ ngơi đi”.

"Điện hạ muốn xuất cung sao? !"

Đôi mắt Hàng Uyển sáng lên, vội vàng bật dậy khỏi ghế.

Nàng thân là nha hoàn bên cạnh thái tử, quanh năm suốt tháng, số lần xuất cung có thể đếm được trên đầu ngón tay, cả ngày nếu không phải bí bách ở Đông cung trêu ghẹo đám người hầu với Thái tử thì là qua chỗ Hoàng hậu nương nương ngắm hoa, đã rảnh rỗi đến mức phát hoảng rồi.

Lúc này vừa nghe được lời của Sở Kỳ, nàng lập tức hăng hái trở lại.

"Thế nào, không phải đang mệt à? Bây giờ khỏe lại rồi?"

Sở Kỳ cảm thấy buồn cười, giấu đầu lòi đuôi, bản thái tử còn chế ngự không được một cô gái nhỏ là nàng sao?

"Không không không, làm sao bổn cô nương có thể mệt chứ? Thái tử điện hạ chờ một chút, nô tỳ đi thông báo cho hai người kia ngay!"

Nói xong, Hàng Uyển bước về phía cửa ngoài với vẻ mặt hưng phấn, trong nháy mắt đã không nhìn thấy bóng dáng đâu.

Sở Kỳ lắc đầu bất đắc dĩ, theo sau đó, hắn buông bút, bắt đầu suy tư.

Theo như lời của Hàng Uyển, hộ vệ thái tử bây giờ chỉ còn không tới một trăm người, có thể ngồi vững vị trí Bách phu trưởng lại chỉ có hai người.

Đối với toàn bộ Đông cung mà nói, số lượng này hoàn toàn không đủ!

Đầu tiên không nói bốn trăm người còn lại đi đâu mà bù vào.

Chỉ riêng vị trí Thống lĩnh này, rốt cuộc nên tìm ai thay thế Uất Trì Huýnh đã làm hắn phải tốn kha khá thời gian để cân nhắc rồi…

Dù sao việc này liên quan đến mạng nhỏ của chính mình, tuyệt đối không thể lơ là.

Nghĩ đến đây, hắn gác bút, vỗ đùi đứng dậy.

"Lý công công, đi, cùng ta đi thái y viện một chuyến!"

Lý Cẩn từ ngoài cửa tiến vào, vẻ mặt thân thiết: "Điện hạ, có phải là thân thể còn chỗ nào không ổn? Hay là muốn…”

Ông ta bỗng nhiên nhớ đến đêm qua, thái tử điện hạ không cử động được, bừng tỉnh đại ngộ, vội vàng nói: "Đúng đúng, đúng là nên đến Thái y viện một chuyến!"

Sở Kỳ vừa nhìn liền biết ông ta hiểu nhầm, tức giận mắng một tiếng lão già này, nhưng cũng lười giải thích, cứ đi Thái y viện trước đã.



Sáng sớm hôm sau.

Sở Kỳ thức dậy, đang ăn cháo mà Lý Cẩn đưa tới.

Hàng Uyển liền mang theo hai người trẻ tuổi mặc áo giáp đi đến.

Hai người này chính là hai thành viên hộ vệ thái tử đánh ngang tay với Hàng Uyển trong cuộc tỷ thí hôm qua. Trong đó có một người, trên mặt bầm tím một mảng.

Nhưng giờ phút này vẻ mặt hắn ta lại vô cùng hưng phấn, tinh thần trạng thái vô cùng tốt.

"Tham kiến thái tử điện hạ!"

Hai người quỳ một gối xuống đất, giọng nói vang to.

Sở Kỳ đang húp cháo, nghe được giọng nói liền vội nhận chiếc khăn tay Lý Cẩn đưa tới, vừa lau tay vừa bước nhanh về phía hai người kia.

"Không cần đa lễ, mau đứng lên. Chắc là chưa dùng bữa đúng không? Nào, đến đây ngồi xuống cùng nhau ăn”.

Vẻ mặt Sở Kỳ tươi cười, nâng hai người dậy, yếu ớt dẫn hai người về phía bàn cơm ngồi xuống.

Hai người vừa nghe liền ngây ngẩn cả người, một người trong đó lại hoảng sợ, chắp tay nói: "Thái tử điện hạ, trên dưới khác biệt, ta chỉ là một binh tốt, không dám ngồi chung với thái tử?"

Còn một nguyên nhân khác, thái tử điện hạ bây giờ cũng không phải là thái tử ngốc chỉ biết chơi dế mèn trước kia nữa…

Trải qua chuyện hôm qua, trong lòng bọn họ ít nhiều có chút kính sợ.

Khóe miệng Sở Kỳ khẽ cười, kéo tay hai người xuống rồi nói: "Ở chỗ của ta không nhiều quy tắc đến như vậy! Nhìn đi, ta đã chuẩn bị đồ ăn cho các ngươi rồi, sau đó ta còn việc phải dặn dò các ngươi, chúng ta vừa ăn vừa nói chuyện!"

"Chuyện này…”

"Thái tử điện hạ nói các ngươi cùng nhau ăn thì các ngươi cứ ăn, lèo nhà lèo nhèo cái gì, còn là đàn ông gì nữa?”

Hàng Uyển tức giận trừng mắt nhìn hai người, liếc mắt một cái.

Nàng vừa vào cửa liền quét mắt lên bàn ăn, phát hiện chỉ có ba bát cháo, lại không có phần của nàng!

Nhất thời tức giận, nàng oán thầm Sở Kỳ một câu qua cầu rút ván, sau đó quăng lửa giận lên người hai người này.

"Ăn thì ăn! Thái tử điện hạ coi trọng ta, đó chính là vinh hạnh của ta, ta có gì phải lằng nhằng?"

Người sưng mặt kia bị Hàng Uyển khích tướng, nhất thời hừ lạnh một tiếng, trừng mắt nhìn Hàng Uyển, liếc mắt một cái, thoải mái đi đến bàn cơm ngồi xuống.

Cuối cùng còn không quên nhếch mày khiêu khích Hàng Uyển, xém chút nữa tức giận đến mức Hàng Uyển xông lên đánh hắn ta một quyền.

Người còn lại do dự một chút, cũng chỉ dè dặt ngồi xuống.

Thấy hai người đều ngồi xuống, Sở Kỳ mỉm cười: "Hôm nay ta gọi các ngươi đến, chắc là các ngươi cũng biết lí do tại sao”.

Hai người vội vàng gật đầu.

Người sưng mặt cất cao giọng nói: "Điện hạ chỉ cần dặn dò, dù cho là lên núi đao xuống biển lửa, ta cũng không chối từ!"

Ánh mắt người còn lại cũng vô cùng kiên định, dĩ nhiên cũng có chung một suy nghĩ.

"Được!", Sở Kỳ nhìn hai người, gật đầu khen ngợi: "Ta đang chờ những lời này của các ngươi! Nhưng mà ta không cần các ngươi lên núi đao xuống biển lửa, chỉ cần các ngươi làm một chuyện”.

Dứt lời, Sở Kỳ vẫy tay một cái, Lý Cẩn hiểu ý, lập tức lấy ra hai quyển tập từ trong tay áo ra phát cho hai người.

Hai người mở ra nhìn, trên quyển tập lại đầy những hình người nhỏ chi chít.

Những người nhỏ này thần thái cử chỉ khác nhau, nhưng về mặt động tác lại vô cùng giống hàng ngũ quân đội, nhìn sơ qua tràn ngập khí thế.

Bên dưới những hình người nhỏ này còn ghi chú bằng chữ, trong đó vài chỗ ghi: đi đều, đi nghiêm, chạy bộ…

Chính là kiệt tác vẽ vời trên giấy cả ngày hôm qua của Sở Kỳ.

"Điện hạ, đây là…”

Hai người ngẩng đầu, nhìn Sở Kỳ bằng ánh mắt không tin.

Sở Kỳ uống hết ngụm cháo cuối cùng, đậy bát lên trên bàn, chỉ vào quyển tập nói: "Đây chính là việc ta muốn các ngươi làm”.


!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK