Khương Điềm ngẩn người, nhất thời không phản ứng lại kịp.
Lừa cô cái gì cơ?
Sự thật trân ghét bệnh viện, hy vọng muốn được sống, khát khao tương lai vừa rồi đâu, sao đột nhiên lại thành lừa đảo rồi?
Chàng thiếu niên nói quá nhiều, cô nhất thời không phân biệt được câu nào của anh là lừa đảo.
Thiếu niên bất lương ngồi xổm trên mặt đất mò mẫm xung quanh, tìm cái bật lửa mà mình đánh rơi trước đó, bật “tách” một tiếng, lấy tay che lửa châm thuốc.
Khi ngọn lửa bùng lên, Khương Điềm thoáng nhìn thấy sống mũi cao và đuôi lông mày của chàng thiếu niên, không rõ lắm, chỉ cảm thấy đôi mắt của anh rất thâm thúy, có lẽ cũng là người khá đẹp trai đấy chứ.
“Vừa nãy mấy lời anh nói là bịa đặt hết đấy, nhưng mà, nếu em dạo một vòng phòng ICU hay phòng chăm sóc đặc biệt*, có rất nhiều người không được sống đủ, tuổi trẻ không có gì là không vượt qua được, tiến về phía trước, đi nhanh chút, quá khứ mà em tưởng chừng như không thể vượt qua được, rồi sẽ bị em bỏ lại và chôn vùi sâu trong vực thẳm của thời gian, trở thành hóa thạch.” Giọng điệu của chàng thiếu niên đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, anh ngậm điếu thuốc đứng dậy, dựa vào lan can sân thượng, nhướng mắt nhìn cô: “Em khá bốc đồng đấy, nói nhảy là nhảy luôn?”
*Theo như sốp tìm hiểu thì ICU = phòng chăm sóc đặc biệt.
“Không có ai hi vọng em sống.” Khương Điềm bình tĩnh kể lại.
“Chậc.” Chàng thiếu niên phả một làn khói về phía cô, giọng điệu nghiêm túc, “Anh hi vọng nhé, em cũng hi vọng đi, thế là đã có hai người rồi, sau này sẽ có nhiều người hơn, cho bản thân một cơ hội, đừng có mà chưa đợi được đến cuối cùng đã tự kết thúc trước, kiên nhẫn xíu.”
Khương Điềm sửng sốt trước những lời anh nói.
“Hơn nữa, họ không hi vọng là em không sống nữa à? Nghe lời vậy sao?” Chàng thiếu niên nói.
Gió đêm thổi qua, mùi thuốc lá tràn ngập trong không khí, chàng thiếu niên ngậm thuốc lá không thể nghiêm túc quá ba giây, tự mình nói, nói xong lại cười: “Còn ngây người gì nữa, đi thôi, chỗ này lạnh c.h.ế.t đi được.”
Nói xong, chàng thiếu niên đột ngột kết thúc cuộc đối thoại, có vẻ như định rời đi.
Khương Điềm cau mày, đưa ra nghi vấn: “Vậy mùi thuốc sát trùng trên người anh là từ đâu?”
“À, chuyện này hả, vừa đánh nhau xong nên đến bệnh viện sát trùng vết thương.” Anh cười lớn, ném bật lửa cho cô, “Nhanh về nhà ngủ đi em gái, đi ngang qua hiệu thuốc thì nhớ mua thuốc phòng trừ, ở đây hứng gió một đêm, ngày mai bị cảm lạnh mất.”
“Còn anh thì sao? Anh đi đâu?” Khương Điềm phớt lờ cách xưng hô của anh, hỏi.
Chàng thiếu niên quay lưng về phía cô vẫy vẫy tay, động tác khoan khoái lưu loát, tàn thuốc giữa ngón tay lóe lên đốm lửa đỏ, thân hình cao lớn bước vào góc tối cầu thang, cười nói: “Đi thiên đường.”
Khương Điềm lúc ấy vẫn còn đang trong trạng thái khiếp sợ, trong đêm đen đang chuẩn bị t.ự s.á.t thì đột nhiên có người nhảy ra ngăn cản cô, nói một đống chuyện khiến cô đồng cảm, khi sự đồng cảm lên đến đỉnh điểm còn quên luôn ý định t.ự t.ử...
Thì người này lại cười đầy xảo trá, nói với cô, hehe, tin rồi chứ gì, anh lừa em đấy.
Xong chuyện còn nói cái gì mà muốn lên thiên đường?
Trong lòng Khương Điềm đầy phẫn nộ, chàng thiếu niên đã đi vào bóng tối, còn không thấy cả bóng đâu nữa, cô kiềm nén cả nửa ngày mới mắng được một câu: “Anh đi thiên đường cái rắm í! Đồ lừa đảo! Người như anh sẽ bị đày xuống 18 tầng địa ngục.”
Ngay cả từ “rắm” cũng là vừa mới học được từ lời ăn tiếng nói của chàng thiếu niên, lần đầu tiên áp dụng, mắng cũng không có tí uy hiếp nào.
Người đang đi xuống tầng bị mắng tâm trạng khá vui vẻ, còn hát một bài: “Khi ấy, ánh mặt trời mờ mịt, chỉ còn sót lại mấy phần sắc xuân trong đôi mắt em. Nở rộ khắp nơi là anh túc chứ không phải là hải đường, ôi thiên đường rực cháy...”
Vâng, thiên đường rực cháy, cháy c.h.ế.t anh đi! Khương Điềm tức muốn hộc m.á.u nghĩ.
Tiếng hát phía sau cuốn theo chiều gió, Khương Điềm không nghe rõ.
Ngày hôm sau, quả nhiên chàng thiếu niên lừa đảo kia đã đoán trúng phóc, cô thật sự ngã bệnh do đứng trên tầng cao hứng gió cả một đêm, tiếng hắt hơi vang trời, nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, do khứu giác bị đơ nên ngay cả công việc điều chế nước hoa cũng không thể không dừng lại.
Khi đó cô chưa phải là nhà điều chế nước hoa hàng đầu, chỉ vừa mới gia nhập đội ngũ nước hoa của một thương hiệu quốc tế, vẫn chưa làm ra một tác phẩm đầu tay nào, nói đúng ra, cô thậm chí còn không được tính là một nhà điều chế nước hoa, công việc cũng chỉ lặp đi lặp lại ở việc phân tích nguyên liệu và mô phỏng lại hương nước hoa.
Bị ốm mấy ngày, khi Khương Điềm chìm trong cơn mê man thì cuối cùng cũng hạ sốt.
Trên tầng thượng tòa nhà hôm đó, chàng thiếu niên ấy thật sự từng xuất hiện sao?
Hay là bản thân cô không có đủ dũng cảm để n.h.ả.y l.ầ.u, lâm trận lùi bước, cho nên mới tưởng tượng ra một người như vậy?
Khương Điềm vẫn còn nhớ như in bài hát mà chàng thiếu niên đó hát, cô đã tìm lời bài hát đó trên mạng rất nhiều lần nhưng không có kết quả. Lúc đầu cô nghi ngờ mình nghe nhầm, lâu ngày Khương Điềm cũng không còn nhớ rõ, không có gì có thể chứng minh được chàng thiếu niên kia thật sự tồn tại.
Có lẽ chỉ là tưởng tượng của cô.
Nhưng cái đêm không biết là thật hay giả ấy đã thêm một chút gì đó khác biệt vào cuộc sống của Khương Điềm, cô bắt đầu kỳ vọng vào cuộc sống.
Kỳ vọng đầu tiên là hy vọng bản thân có thể tạo ra một loại nước hoa giống như thiên thần sa đọa, để tưởng nhớ cái đêm không biết là thật hay giả đó cùng với chàng thiếu niên.
Một kỳ vọng thầm kín hơn là, hy vọng được gặp lại anh.
Ngày tháng vồn vã bận rộn cứ thế trôi qua, cho đến một ngày, Khương Điềm bất ngờ nghe thấy giai điệu giống như đêm đó trên xe taxi, cái người suốt ngày nói dối bỗng dưng lắc mình, biến thành ca sĩ nổi tiếng cả nước.
Cũng chính ngày hôm ấy, Khương Điềm biết tên anh, Ngụy Thuần.
Khương Điềm tay cầm ly nước nóng ngồi trên ghế cạnh cửa sổ trong cửa hàng tiện lợi 24 giờ, nhìn ra ngoài cửa sổ thỉnh thoảng có người đi qua, như là ngồi trên cỗ máy thời gian chậm rãi trở lại năm 18 tuổi ở trên tầng thượng đó, những lời Ngụy Thuần nói năm đó lướt qua trong đầu một lượt.
Cửa hàng tiện lợi đang bật bài <Đã lâu không gặp> của Eason, tiết tấu chậm rãi: “Liệu em có bỗng nhiên xuất hiện, nơi quán cà phê góc phố ấy...”
Không biết văn phòng nào của tòa nhà cuối cùng cũng tan làm, một nhóm nam nữ mặc vest, đi giày da đi ngang qua cửa sổ, người nào người nấy cũng đi vội đi vàng.
Không có ai là Ngụy Thuần.
Khương Điềm vứt cốc đồ uống đã hết vào thùng rác, trong lòng cô chưa bao giờ cảm thấy mình là fan của Ngụy Thuần, lần đầu tiên nghe thấy giọng hát thu âm dịu dàng của Ngụy Thuần trên xe taxi, ban đầu cô thấy rất ngạc nhiên, sau đó lại cười thầm.
Quen thuộc mà nghĩ, người này cũng thật biết giả vờ.
So ra thì Khương Điềm biết nhiều bí mật của Ngụy Thuần hơn fans nhiều, cô biết Ngụy Thuần không phải kiểu dịu dàng như ngọc như trên mạng suy đoán, cũng biết Ngụy Thuần là một chàng thiếu niên rất cao, biết anh cũng sẽ chửi thề sẽ hút thuốc sẽ đánh nhau, cũng biết anh toàn nói phét, không đứng đắn chút nào.
Biết anh rất thiện lương, là một thiên thần sẵn lòng cứu vớt cô thiếu nữ phản nghịch.
Tuy rằng là vị thiên thần này, lòng dạ rất đen tối.
Cửa hàng tiện lợi rất lớn, Khương Điềm xách giỏ đi giữa các kệ hàng mua một đống đồ ăn, khi đi ngang qua quầy tươi sống, nhìn thấy những quả cà chua đỏ tươi trong ngăn rau củ, cô chợt nghĩ đến vị chủ nhà sống tầng trên đã khen ngợi món mì cà chua của cô.
Mua luôn hai hộp cà chua, thanh toán.
Vốn định thỉnh thoảng nấu mì ăn với chủ nhà, nhưng từ buổi tối ngày hôm đó chủ nhà cũng không xuất hiện thêm lần nào nữa, trái lại, Lune thật ra không phải có nuôi cũng không thân với mình như lời anh nói, cửa lớn không ra cửa nhỏ không tới, ngày nào cũng quấn lấy cô đến sân cũng không thèm ra chơi, quyết chí trở thành một bé mèo nhà.
Ngày thứ ba chủ nhà rời đi, Khương Điềm nấu mì cà chua, nghĩ ngợi rồi gửi một tin nhắn cho chủ nhà:
【Tôi nấu mì cà chua, anh có muốn về ăn cùng không?】
Chủ nhà lạnh lùng ghê, không trả lời lại.
Mấy ngày nay Khương Điềm rất bận, bận lấy linh cảm lúc trước tìm được trên người chủ nhà đi điều chế tỉ lệ nước hoa, dù phối quảng hoắc với sả hoa hồng như thế nào vẫn cảm thấy mùi hương chưa được lý tưởng, hơn nữa cảm giác cũng không đúng lắm, hơi không giống tình yêu.
Có lẽ tình yêu đồng giới tương đối đặc biệt hơn.
Khi Khương Điềm bận rộn, Lune lúc nào cũng quấn lấy cô, dương cái mặt quả hồng ra.
Cái nồi Khương Điềm dùng để nấu mì cà chua còn đang ngâm trong bồn rửa, cô lao đầu vào công việc, lúc này đã là hơn 11 giờ đêm, ánh đèn ô tô vụt qua, Khương Điềm theo phản xạ nhìn về hướng cửa sổ sát sàn, vừa hay thấy chiếc Porsche đen tuyền của chủ nhà đang đậu ngoài vườn.
Nhưng người bước xuống không phải là chủ nhà, một người đàn ông cao gầy mặc vest xuống xe, mở cửa xe phía sau rồi khom lưng không biết là đang nói cái gì đó, sau đó kéo mạnh cà vạt như thể rất nhức đầu, rồi lại cúi xuống đưa tay ra đỡ chủ nhà xuống xe.
Bước chân chủ nhà lảo đảo, đứng cũng không vững.
Khương Điềm nhìn chủ nhà và người đàn ông lạ mặt đang đỡ anh qua cửa kính sát sàn, trong đầu đột nhiên lướt qua lời chủ nhà nói trước khi đi vào ba ngày trước.
“No, là đi công tác.”
Chắc không phải là chủ nhà làm thiếu gia mời rượu ở hộp đêm, sau đó bởi vì tướng tá quá xuất sắc nên bị ép đi làm vịt* đâu nhỉ? Cả người trông như bị đào rỗng thế kia cơ mà.
*Vịt: trai bao.
Khương Điềm than thở trong lòng xong lại quay ra lo lắng.
Suy cho cùng là do anh bị thất tình, nếu đi hộp đêm mua say thì càng dễ gặp rắc rối hơn.
Khương Điềm chau mày, cảnh giác nhìn người đàn ông mặc vest đang đỡ chủ nhà qua cửa sổ, không biết chủ nhà đã nói gì, người đàn ông rất tức giận, đột nhiên túm lấy cổ áo chủ nhà, hét lên một câu gì đó.
Khương Điềm đứng bật dậy, chạy ra ngoài không chút do dự. Lune dương cái đuôi lên chạy theo cô.
Lúc ngang qua phòng khách, Khương Điềm thuận tay rút một cái bánh mì baguette trong túi giấy, hùng hổ xông ra ngoài.
Sở Duật là bạn nối khố của Ngụy Thuần, thấy bộ dạng say khướt của Ngụy Thuần, trong lòng vừa buồn bực vừa tức giận, rốt cuộc đến khi nào vị tổ tông sống này mới thoát khỏi bóng đen quá khứ đây!
Tự dưng bây giờ còn nói với anh ta cái gì mà: “Là tôi sai, là tại tôi, nên anh ấy mới ra đi.”
“Đấy không phải là lỗi của cậu! Cậu vốn không sai! Chú dì cũng chỉ nhất thời xúc động mới nói những lời đó, cậu có thể đừng hành hạ bản thân như vậy nữa được không!” Sở Duật túm lấy cổ áo Ngụy Thuần, hét lớn, “Đừng có mẹ nó đi tìm đường chết nữa! Cậu nhìn cậu bây giờ sa sút thành cái dạng gì rồi? Nếu Giang Việt ở đây, sẽ bằng lòng nhìn bộ dạng thảm hại như này của cậu sao? Cậu cứ như này thì đến bạn gái cũng không tìm được đâu!”
Ngụy Thuần khẽ nhếch khóe miệng, nở một nụ cười trào phúng.
Sở Duật trong nháy mắt giận đến mức muốn đánh người, hắn nhìn ra, ý nghĩa trong nụ cười đó của Ngụy Thuần: Nhưng Giang Việt không còn nữa, không có nếu như.
Nhận ra sau lưng có tiếng bước chân, Sở Duật nghiến răng quay đầu đi, không ngờ lại nhìn thấy một người đẹp mặc áo blouse trắng với con mèo chạy từ trong sân ra, hắn sửng sốt trong giây lát, nghi ngờ mình nhầm số biệt thự, đi nhầm nhà.
Không đợi Sở Duật sửng sốt xong, một người một mèo đã đứng trước mặt hắn, bánh mì baguette thơm mùi lúa mì chĩa thẳng vào mũi hắn, người đẹp áo blouse trắng lạnh mặt nói với hắn: “Buông anh ấy ra.”
Con mèo mặt quả hồng đi theo sau cũng nhe răng, hung dữ nhưng rất đáng yêu: “Meo!”
Sở Duật kinh hãi, vội buông tay đang túm cổ áo Ngụy Thuần ra, nhìn Ngụy Thuần say đến bất tỉnh nhân sự, nghĩ thầm, cái tên này có bạn gái xinh đẹp như vậy từ lúc nào đây, còn nuôi cả mèo nữa chớ!
Ngụy Thuần không thoát ra được cái rắm, còn phải lo lắng cái rắm, không tìm được bạn gái cái rắm.
Khương Điềm lo lắng liếc nhìn chủ nhà, nhỏ giọng hỏi: “Này, anh sao rồi? Không sao chứ?”
Chủ nhà nheo mắt nhìn cô chằm chằm, như thể đang cố gắng nhận ra cô là ai, đôi mắt đen nhánh bao phủ một làn sương đậm, không nói chuyện cũng không động đậy.
Anh nhìn hồi lâu, rồi cong khóe miệng nhả mấy chữ: “Ồ, Khương Điềm Điềm.”
Tay Khương Điềm trong nháy mắt nắm chặt cái bánh mì, không nói rõ được là cảm giác gì, như thể trái tim bị Lune lấy đệm thịt nhấn một cái.
Khương Điềm nhìn chủ nhà ở đối diện, cái người mặc vest kia đột nhiên trở mặt, đẩy chủ nhà ra, lẩm bẩm: “Mình ở đây làm cái bóng đèn nghìn watt làm gì chứ, tôi cuốn xéo đây!”
Khương Điềm nhất thời không phản ứng lại kịp, thấy chủ nhà lảo đảo ngã về phía mình, cô theo phản xạ dang rộng hai tay ôm lấy eo anh.