Nửa tình nửa mơ, cửa bị mở ra từ bên ngoài, Khương Điềm ngước mắt nhìn xem, một người đàn ông nhìn không rõ mặt đang quỳ bên giường cô, đưa cô một đóa hồng vàng đang nở rộ.
Hoa hồng vàng!
Không thấy lãng mạn, chỉ thấy khiếp sợ.
Khương Điềm bị dọa muốn phát điên, vô cùng muốn túm lấy cổ áo người đàn ông đó hỏi hắn ta, có phải là đã hái hoa hồng trong vườn của chủ nhà không?
“Ting—“
Tiếng thông báo tin nhắn đánh thức Khương Điềm, cô thăm dò mở mắt ra một khe nhỏ để cảm nhận ánh nắng mặt trời rồi lại lập tức nhắm mắt lại, trùm chăn lên đầu.
Khương Điềm bị cơn ác mộng quấy nhiễu trốn trong bóng tối hết hồn nghĩ, may mà chỉ là mơ.
Nếu thật sự hái mất bông hoa hồng mà bạn trai cũ của chủ nhà để lại, với cái dáng vẻ si tình kia của chủ nhà, đoán chừng đầu cô sẽ bị vặt mất.
Khương Điềm cuộn chăn, vẫn còn buồn ngủ, say rượu nên hơi váng đầu, ngay cả điện thoại cũng lười đi tìm, hắng giọng hô một tiếng: “Hey, Siri.”
“Hello, bạn có dặn dò gì.” Siri trả lời bằng giọng nữ máy móc.
Khương Điềm lười biếng đá chăn ra, để lộ nửa cái đầu, mắt vẫn nhắm nghiền, mu bàn tay đặt trên trán để che nắng, nói với Siri: “Đọc tin nhắn mới nhận được.”
“Tin nhắn đến từ “Tô Vãn Châu”, em là bí mật mà tôi tự phạt ba chén rượu cũng không muốn nói ra, em là sự cố chấp không thể buông bỏ dù cho phải bất chấp gian nguy, em là người mà tôi vẫn muốn ôm lấy sau khi chạy 5000m, em là ước muốn không bao giờ đổi thay suốt cuộc đời tôi, em là giấc mơ mà tôi không bao giờ muốn tỉnh dậy, em là...”
Không biết đồ ngốc Tô Vãn Châu đi sao chép câu này ở đâu, giọng nữ robot máy móc của Siri đọc ra có cảm giác vô cùng vui mừng.
Khương Điềm cười mở mắt ra, nhìn lên trần nhà giữa những câu nói kinh tởm mà Tô Vãn Châu gửi đến.
Chiếc đèn trần màu đen hình vuông trên đỉnh đầu nhìn rất nghệ thuật, kiểu dáng đơn giản nhưng màu sắc trông khá nặng nề, tuy nhiên nhìn vẫn rất đẹp...
Khoan đã, chỗ này hình như... có phải phòng cô đâu?
Khương Điềm cúi đầu nhìn, thấy trên người đắp một chiếc chăn xám đậm.
Cô ngồi bật dậy, khi Siri lớn tiếng đọc diễn cảm đến đoạn “Em là cơn gió khiến tôi cuồng loạn nhưng không thể giữ được, em là những ngày tháng bình đạm trong tương lai còn dài của tôi”, Khương Điềm thấy chủ nhà đang ngồi trên ghế dựa hút thuốc bên cửa sổ.
Chủ nhà tựa người vào ánh nắng ban mai, tay kẹp điếu thuốc rũ ngoài cửa sổ, hơi cau mày nhìn về phía cô.
Hình như tâm trạng của người này đang không được tốt?
Một đoạn ngắn cảnh say rượu tối qua lúc này mới thoáng hiện lên trong đầu Khương Điềm, cô nhớ rõ mình xách giày cao gót lên tầng nhảy, sau đó thì sao?
Khương Điềm im lặng nhìn chung quanh phòng ngủ của chủ nhà, hai đôi giày của cô nằm lăn lóc bên mép giường, Lune không tim không phổi còn ôm một chiếc ngủ đến là ngon lành.
Tô Vãn Châu có lẽ thật sự rất rảnh, hôm nay gửi cô mấy lời mùi mẫn đặc biệt dài, một câu lại một câu, nối tiếp nhau không ngừng nghỉ, may mắn Siri là người máy có dung tích phổi vô hạn.
Khương Điềm nhìn chủ nhà.
Siri đọc to: “Em là người mà tôi muốn rút ống thở để hôn trước khi chết!”
Khương Điềm: “...”
Chủ nhà cười lạnh.
Đây có lẽ là lần Khương Điềm đến gần nhất với chữ “gái đểu” trong suốt 20 năm qua, thức dậy ở trên giường của một người đàn ông, lại nghe những lời âu yếm do một người đàn ông khác gửi tới.
Khương Điềm xấu hổ nhìn chủ nhà, lần theo âm thanh tìm được điện thoại ở đầu giường, không hề nương tay ấn mạnh nút nguồn, Siri cuối cùng cũng im lặng.
Trong phòng trở về với vẻ yên tĩnh, chủ nhà liếc nhìn điện thoại di động, cuối cùng cũng lên tiếng, chất giọng không mặn không nhạt: “Ngủ ngon không?”
“Cũng ngon,” Rượu là do cô đòi uống, uống xong còn chiếm mất giường người ta, Khương Điềm day day thái dương đau nhức, cười khan nói: “Hôm qua làm phiền anh rồi, tối qua anh... ngủ ở đâu?”
“Ghế sofa.” Anh nói.
Thực ra Khương Điềm khá tự tin về tửu lượng của mình, nhưng nhìn vẻ mặt vô cảm của chủ nhà, cô vẫn lo lắng rằng bản thân đã gây ra rắc rối gì cho người ta.
Chung quy dáng vẻ này của chủ nhà, tay kẹp điếu thuốc rủ ngoài cửa sổ, gió hút có lẽ còn nhiều hơn cả anh hút, nhìn thế nào cũng không giống như là đang vui.
Khương Điềm ngập ngừng cất tiếng: “Hôm qua tôi, không làm chuyện kì quái gì đâu đúng không?”
Chủ nhà cười khẩy, lấy gạt tàn ra, dập điếu thuốc, chậm rãi đáp lời: “Cũng không có gì, chỉ lôi kéo tôi nhảy cùng, đẩy tôi xuống giường, sờ soạng vài cái, à, còn hút điếu thuốc dở của tôi.”
Khương Điềm: “...”
Trong buổi sáng kinh hoàng này, ngoài việc giúp cô gọi canh gà để uống cho tỉnh rượu, chủ nhà không nói chuyện với cô thêm lần nào.
Nhất là khi nhìn thấy điện thoại di động của cô, ánh mắt luôn mang theo sự lạnh lùng.
Chắc là chê cô và Siri ồn ào đây mà.
Khương Điềm cũng rất thức thời, chủ động giặt chăn và ga trải giường mà cô đã dùng rồi trả lại cho chủ nhà, sau đó không làm phiền đến anh nữa.
Nói cho cùng thì, ngoài việc chăm sóc lẫn nhau sau khi uống rượu ra, xét về số ngày và mức độ hiểu biết lẫn nhau, hai người vẫn là những người xa lạ.
Tất cả những gì Khương Điềm muốn chỉ là uống rượu và tâm sự, còn vị trên tầng kia có lẽ là nghĩ đến bạn trai cũ và không muốn ở một mình nên mới đồng ý uống rượu cùng cô.
Sau cơn mưa trời lại sáng, hai người trở về với quỹ đạo cuộc sống của mình, sẽ không vì một cuộc trò chuyện hay một chầu rượu mà trở thành bạn cùng nhà tốt luôn dính lấy nhau như hình với bóng.
Ngược lại có lẽ sẽ xa cách hơn một chút so với trước đây.
Sự xa cách này là Khương Điềm đơn phương, chủ nhà vốn dĩ không thích ra khỏi nhà, suốt ngày ru rú ở trên tầng, thỉnh thoảng buổi tối mới ra ngoài làm việc, không biết khi nào mới về rồi sau đó lại ru rú ở trên tầng tiếp.
Sau lần say rượu đó, Khương Điềm rất ít khi nấu cơm, có nấu thì nấu xong cũng mang về phòng ăn, ăn xong sẽ chọn lúc chủ nhà không xuất hiện để đi rửa bát.
Trốn tránh chủ nhà không có lý do gì khác, chỉ là do xấu hổ thôi.
Khương Điềm cảm thấy bản thân không phải kiểu người mới uống tí rượu là như biến thành một người khác như vậy, còn ôm rồi sàm sỡ người ta thì thật quá đáng, thậm chí Khương Điềm còn đặc biệt gọi cho Tô Vãn Châu để hỏi khéo Tô Vãn Châu về chuyện này.
“Vãn Châu, cậu cảm thấy tôi có phải là loại người uống say rồi sẽ nhào vào lòng người khác không?” Khương Điềm hỏi.
Cậu Tô ở đầu bên kia chắc là đang chơi mạt chược, trong tiếng xào bài lách cách, cậu ta nói: “Có cái rắm, tôi quen cậu 20 năm rồi có thấy cậu lao vào vòng tay ai đâu.”
Khương Điềm vẫn không buông lỏng cảnh giác, tiếp tục vòng vo tam quốc: “Tôi có một người bạn, uống quá chén, sau đó đã sàm sỡ một người đàn ông không tính là thân... Haha, kỳ lạ lắm đúng không, cậu cảm thấy sao cô ấy lại, sao cô ấy lại làm ra chuyện như này?”
Tô Vãn Châu ở đầu kia im lặng vài giây, sau đó như không để tâm mà đáp: “Vậy có thể chỉ là thèm muốn cơ thể của người ta thôi, chắc thân hình người đàn ông đó không tồi đâu đúng không? Nếu là loại gầy như que củi thì cậu... à không, bạn của cậu chắc chắn sẽ không ra tay sàm sỡ con nhà người ta.”
Khương Điềm: “...”
Nghe cậu ta nói như vậy, Khương Điềm càng cảm thấy hỗn loạn hơn, trước mắt thường hiện lên dáng vẻ chủ nhà bán khỏa thân đứng bên cửa sổ hút thuốc trong lần gặp mặt đầu tiên.
Thôi quên đi, hỏi Tô Vãn Châu thì có ích gì chứ!
Còn có thể hy vọng miệng chó mọc được ngà voi sao!
Hai người tuy ở cùng một biệt thự thế nhưng đã mấy ngày không gặp nhau, mối liên hệ duy nhất là lần Khương Điềm trả tiền thuê nhà cho chủ nhà, không có mặt mũi nào giảm một nửa nên trực tiếp chuyển 2000 tệ.
Mấy tiếng sau chủ nhà mới trả lời cô, chỉ có một dấu chấm câu:
【.】
Xem ra có vẻ người ta không muốn nói chuyện với cô, Khương Điềm đã mấy ngày không gặp chủ nhà, nhưng Lune lại khá thân thiết với anh.
Có lẽ vì trước đó Lune thấy cô ngủ trong phòng của chủ nhà nên liền cảm thấy cả tầng trên tầng dưới đều là địa bàn của nó, có thể tùy ý đi lại.
Khương Điềm thường xuyên thấy Lune bước những bước mèo chậm rì rì đi lên tầng khi cô đang điều chế nước hoa, ngẫu nhiên cũng có thể nghe thấy tiếng chủ nhà xuống tầng mở tủ lạnh tìm đồ cho nó ăn.
Có lúc buổi tối nó không ngủ với cô, nhưng sáng hôm sau khi cô dậy, Lune đã về, nằm trên giường giương khuôn mặt quả hồng nhìn cô.
Khương Điềm có khứu giác nhạy bén, khi ôm hôn Lune đã ngửi thấy mùi nước giặt của chủ nhà trên lông nó, hương linh lan công nghiệp hòa với mùi trà xanh.
Cô gật gật đầu Lune: “Đồ mèo tồi, tầng trên tầng dưới đều ngủ hết, đêm nay định lật thẻ bài của ai?”
Sau khi Đế Đô đón một trận mưa nhỏ này, bầu trời liền giống như bị thủng một lỗ, nước trên những tầng mây như muốn trút hết xuống, đến chạng vạng mưa mới dần ngớt, không khí trong lành nhưng lại không mấy tốt với công việc của Khương Điềm.
Khương Điềm làm nước hoa theo cảm xúc, “Thiên Thần Sa Ngã” nổi tiếng nhất của cô là dựa trên cảm xúc của bản thân cô, là sự kết hợp giữa nỗi tuyệt vọng vào năm 18 tuổi ấy, trên lầu cao đón gió và Ngụy Thuần với đôi cánh đen mà cô tưởng tượng ra.
Khi ấy cô làm xong nước hoa, đã thuận tay viết một đoạn giới thiệu:
Tôi lấy súng chĩa vào nơi thái dương
Chưa vang tiếng, lông vũ đen rơi xuống
Anh ấy cướp súng, nâng cằm tôi lên.
Anh nói:
Giao em cho anh, anh sẽ yêu em.
Cảm giác này là vọng tưởng của Khương Điềm, bởi vì tên dối trá chết tiệt Ngụy Thuần kia sẽ không bao giờ nói yêu cô.
Mùi hương và đoạn giới thiệu của “Thiên Thần Sa Ngã” không phải xu hướng chính nhưng cũng đã làm cháy lên một ngọn lửa lớn trong một thời gian, sau cuộc họp báo, Louis hỏi Khương Điềm: “Khương à, sao tôi lại ngửi thấy mùi nước sát trùng của bệnh viện trong hương đầu vậy?”
Khương Điềm nghĩ đến Ngụy Thuần, mỉm cười: “Có lẽ, thiên thần cũng cần sát trùng vết thương.”
Trong số những đánh giá khen chê không đồng nhất, chỉ có đối thủ một mất một còn Anna của Khương Điềm nhìn ra được một chút manh mối.
Anna là người Pháp gốc Hoa, tốt nghiệp chính quy còn có bằng nghiên cứu sinh, cô ấy ngồi trong quán cà phê bên sông Seine, cười hỏi Khương Điềm: “Khương ơi, sao tôi cảm thấy, “Thiên Thần Sa Ngã” này của cậu lại có hương vị của thiếu nữ nổi loạn bỏ trốn với một thiếu niên lúc nửa đêm vậy nhỉ? Lại còn là trốn viện ra nữa?”
Không hoàn toàn đúng, nhưng ít nhất Anna đã cảm nhận ra được khung cảnh đêm khuya, chàng thiếu niên và bệnh viện.
Cũng chính là ảo tưởng “gặp được tri kỷ” này đã thôi thúc Khương Điềm mua một cuốn sách mà Anna chắp bút, Khương Điềm đọc xong cũng chỉ lắc lắc đầu, trong lòng nghĩ, quả nhiên hai người các cô chỉ có thể làm đối thủ không đội trời chung.
Sau này, Khương Điềm về nước cũng mang theo quyển sách kia, để làm đồ úp mì hay tấm lót nồi gì đó, độ dày và kích cỡ đều vừa vặn.
Vào những ngày trời mưa tầm tã càng khiến Khương Điềm không cảm nhận được vị ngọt ngào, cô liền lấy lọ tinh dầu đắt tiền cho vào ống nhỏ giọt làm thí nghiệm linh tinh, cúi đầu lâu, cổ cũng thấy mỏi, khi ngẩng lên thì thấy một đốm đỏ lóe lên trước cửa sổ.
Khương Điềm còn tưởng mình bị hoa mắt, lập tức chạy tới cửa sổ nhìn xem, một mẩu tàn thuốc rơi vào đám cỏ dại rồi bị mưa phùn dập tắt hẳn.
“Nhìn qua trông rất lịch sự mà, sao lại gảy tàn thuốc khắp nơi thế này.” Khương Điềm hất mái tóc dài, mở cửa sổ sát sàn ra, lấy khăn giấy nhặt tàn thuốc lên, thấy bông hồng vàng kia còn chưa nở, cô lại gần ngửi thử, mãi cho đến khi cả người ướt đẫm nước mưa mới quay về phòng.
Trên người cô là váy lụa màu xanh bạc hà, dính nước là ướt, trời cũng đã muộn, Khương Điềm tắm rửa qua rồi thay áo ngủ đi ngủ, Lune hôm nay ấy vậy mà lại không lật thẻ bài của vị trên tầng kia, khi Khương Điềm ngủ say, nó vẫn còn đang nghịch, chõ mũi ngửi ngửi 3ml hương dùng thử kia.
Sau một đêm không mộng không mị, ngày hôm sau thức dậy, Khương Điềm cầm cốc nước đến phòng bếp.
Khi đi ngang qua phòng khách, bước chân cô khựng lại, bất ngờ chạm mặt chủ nhà đang ngồi trên ghế sofa trong phòng.
Chủ nhà vẫn là dáng vẻ đó, áo sơ mi ngắn tay màu trơn phối với quần jeans, ngồi dạng chân, lười biếng dựa vào ghế sofa nghịch điện thoại, thấy cô đi đến, như cười như không chào hỏi: “Chào buổi sáng cô Khương.”
Khương Điềm bất ngờ giáp mặt chủ nhà vẫn còn có chút ngượng ngùng, đưa chiếc cốc trống không lên miệng mới nhận ra trong cốc không có nước, cô buông tay xuống, miễn cưỡng chào hỏi lại: “Chào buổi sáng.”
“Tối qua mèo của em đến tìm tôi, còn đưa tôi một thứ gì đó, chắc là của em đấy...” Chủ nhà nói.
Khương Điềm nghĩ đến nước hoa dùng thử mà cô thấy Lune nghịch trước khi cô đi ngủ, chạy nhanh, vẫy vẫy tay: “Anh cứ giữ lại đi, không cần trả lại tôi đâu.”
Dù sao cũng chỉ có 3ml, đều là những nhãn hiệu nổi tiếng cô sưu tầm thử nghiệm thực tế, giữ riêng cho mình cũng chẳng có tác dụng gì, phân tích xong thì thôi, hơn nữa những thứ Lune nghịch tối qua đều lấy từ hộp nước hoa trung tính, đàn ông cũng có thể dùng.
“Tôi giữ lại?” Chủ nhà thấp giọng cười, “Không ổn lắm đâu nhỉ?”
“Có gì mà không ổn chứ.” Khương Điềm vẫn cố kỵ chuyện xấu hổ mà mình đã làm ra sau khi say rượu ngày hôm ấy, lơ đãng nói.
Không phải chỉ là một chút nước hoa thôi sao, còn có thể có gì mà không ổn?
Cô ngước mắt lên, thấy ngón trỏ chủ nhà đang móc một thứ gì đó rất nhẹ, một sợi dây dài, màu xanh lục đậm?
Đây không phải là... nội y tơ tằm tối hôm qua bị nước mưa xối ướt đẫm treo trên ghế của cô đấy sao!
Lune, mi làm gì vậy!
Khóe miệng chủ nhà cong cong: “Em cảm thấy tôi giữ lại có thích hợp không?”