• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ba từ “đi thiên đàng” này, trong 20 năm Khương Điềm sống chỉ xuất hiện đúng hai lần:

Một lần vào năm 18 tuổi ấy, một lần là chủ nhà vừa nói.

Chẳng qua là “đi thiên đàng” của chủ nhà có lẽ là do lười, không muốn nói hoàn chỉnh “phố Thiên Đàng” nên tiện miệng nhắc “thiên đàng” thôi, sau lại đoán chừng là cô nghe không hiểu nên mới kiên nhẫn giải thích một câu.

Khương Điềm đi qua khu biệt thự Bặc Âm, chầm chậm bước đi trong màn đêm, đầu óc cô vẫn hơi mơ hồ, cô nói với chủ nhà đi dạo ở ngã tư là nói dối, cô đến ngã tư đó, là muốn đợi một người không thể đợi được.

Muốn chuyển đến khu biệt thự Bặc Âm chỉ là vì hai năm trước cô đã gặp được một chàng thiếu niên ở nơi đây, anh đã thay đổi quỹ đạo cuộc đời cô, cho cô một khởi đầu mới.

Khi đó, ngã tư này vẫn khá hoang vắng, ngay cả đèn đường cũng không có, không biết công trường gần đó đã đình công hay bỏ hoang luôn rồi, trời tối đen như mực, y như mấy phân cảnh hay xảy ra vụ giế.t n.gười trong phim điện ảnh.

Không có cửa hàng tiện lợi 24 giờ nào sáng đèn, cũng không có văn phòng chục tầng nào vẫn bật đèn lúc hơn 10 giờ đêm, chỉ có một tòa nhà đang xây dở, chất đầy gỗ và xi măng.

Với cái lá gan nhỏ sợ ma này của Khương Điềm, lẽ ra cô phải tránh cái ngã tư này đi, nhưng ngày đó cô vô cùng bế tắc.

Khương Điềm 18 tuổi đứng trên tầng thượng của tòa nhà văn phòng chưa hoàn công, nhìn về phía Đế Đô không đêm, thành phố không ngủ với những con phố dài ngựa xe như nước rợp ánh đèn neon, cô rít mạnh hơi thuốc cuối cùng, ném tàn thuốc, nhìn những đốm đỏ rơi xuống.

Khương Điềm bước lên đài bảo vệ tầng thượng, dang rộng hai tay, nghĩ thầm, cứ vậy đi, dù sao cô đi một chuyến đến thế giới này cũng chưa từng kỳ vọng quá.

Hôm đó hình như là đầu xuân, trong gió còn mang theo hơi lạnh, Khương Điềm nhắm mắt hít một hơi thật sâu, trong không khí phảng phất luồng khí ch.ết ch.óc đang tới gần.

Dường như có người trong bóng tối vươn tay ra, nói với cô...

“Yo, t.ự s.á.t à cô gái? Không có gì đâu cô cứ tự s.á.t đi, tôi lên đây hút điếu thuốc thôi.” Bỗng nhiên có tiếng trêu đùa truyền đến từ bên cạnh, ngay sau đó là tiếng bật lửa “tách” vang lên, sau đó, “tách”, “tách”, “tách”, “tách”...

“Tách” bao nhiêu tiếng mà vẫn không bật được lửa, chàng thiếu niên chửi một câu: “Má nó chứ.”

Nỗi u uất của Khương Điềm bị đứt đoạn, cô hít một hơi thật sâu.

Vốn dĩ là cô đã mất hết hy vọng chuẩn bị nhảy xuống từ tòa nhà này, từ biệt với cái thế giới quần què này rồi, không ngờ lại có người nhảy ra phá hoại bầu không khí, đứng chéo sau lưng cô bật mãi mà không bật được lửa, không bật được lửa còn chửi tục nữa chứ.

Khương Điềm chẳng hiểu ra sao, không nhịn được quay đầu lại nhìn anh.

Xem ra chàng thiếu niên có vẻ khá sợ lạnh, tuy mới đầu xuân nhưng đã có những cô gái thích cái đẹp mặc váy ngắn để lộ chân rồi, còn anh thì khoác một cái áo khoác denim dày, quấn một chiếc khăn quàng cổ màu đen thuần che hết cả nửa gương mặt.

Tòa nhà chưa thi công xong cộng thêm tối lửa tắt đèn khiến cô chỉ có thể thấy được đại khái đường nét, Khương Điềm nhìn thoáng qua, đang định quay đầu lại đi nhảy tiếp thì nghe thấy người này nói chuyện: “Này em gái, em có bật lửa không?”

Phiền quá!

“Với không tới, em đứng cao quá, như người khổng lồ ấy.” Chàng thiếu niên ngứa miệng nói.

Có lẽ là do gió đêm quá lạnh, đầu óc Khương Điềm cũng bị đông lại nên không được linh hoạt cho lắm, thành thật duỗi dài tay ra đưa bật lửa cho anh.

Khoảnh khắc tay cô vươn tới trước mặt chàng thiếu niên, anh đột nhiên nắm lấy cổ tay cô, bật lửa rơi trên đất “cạch” một tiếng, chàng thiếu niên dùng lực kéo tay về sau, Khương Điềm mất thăng bằng ngã từ trên đài bảo vệ xuống, hét lên lao vào trong lòng anh.

“A—“

Giọng của cô cũng biến đổi luôn rồi, thiếu chút nữa là vỡ cả giọng.

“Lá gan cỡ này mà cũng dám n.h.ả.y l.ầ.u cơ à?” Chàng thiếu niên chế nhạo, vừa cười vừa đỡ Khương Điềm đứng dậy, sau đó lùi lại nửa bước, tay anh vẫn nắm lấy cổ tay cô, lực không giảm đi, tựa gọng kìm sắt như sợ cô vùng ra.

Khương Điềm đột nhiên bị kéo xuống khỏi đài bảo vệ, cả người kinh hoảng, lại bị chế nhạo một câu, cô tức khắc nóng nảy, đưa tay đẩy anh ra: “Liên quan gì đến anh chứ, anh tránh ra.”

Cái con người này nhất cử nhất động đều mang theo một loại khí chất “tôi là thằng trai bất lương”, bị đẩy một cái cũng không nổi giận, thế mà lại còn bắt đầu lên lớp Khương Điềm: “Em gái nhỏ à, lớn rồi mà sao còn cư xử như thiếu nữ nổi loạn thế? Hút thuốc? Còn muốn nhảy lầu? Thi trượt à hay là thất tình? Nào đến đây, nói anh nghe nhé?”

Khương Điềm muốn rút tay ra khỏi tay anh, thử mấy lần nhưng đều thất bại, thiếu niên mặc cho cô dùng dằng, còn cô có thử thế nào cũng không vùng tay ra được, chỉ có thể trầm mặt, vô cảm nói: “Anh đừng tự cho mình là đúng.”

“Yo, đều không phải á? Vậy em giận dỗi với người nhà à?” Chàng thiếu niên bất lương cài điếu thuốc trên tai, thờ ơ nói, “Sinh mệnh rất đáng giá, tình yêu đáng giá hơn, vì tự do đánh đổi, cả hai cũng đành... Chậc, nói sai rồi, cái quần què này như kiểu khuyên người ta đi chết í nhỉ?”

“...” Khương Điềm ngơ người, bỗng dưng cảm thấy hơi buồn cười.

Chàng thiếu niên bất lương im lặng một lúc, rồi lại nói: “Anh thật ghen tị với những người rõ ràng có thể sống lâu như các em nhưng lại đâm đầu chọn tự sát, anh chỉ còn sống được có một tháng nhưng cũng không nỡ nhảy lầu, mỗi lần tới đây xem đều cảm thấy không có đủ dũng khí để nhảy xuống, em vẫn khá là dũng cảm đấy.”

Anh thở dài, khi lên tiếng lần nữa lại như một ông cụ non: “Ôi, số mệnh.”

Chỉ còn sống được một tháng?

Khương Điềm sửng sốt trong chốc lát, ý muốn nhảy xuống cá chết lưới rách với cuộc sống lặng lẽ tan đi, nhưng cô vẫn hơi nghi ngờ, hỏi một câu: “Anh bị bệnh nan y sao?”

“À, đúng vậy, không sống được bao lâu nữa, mới vừa trốn khỏi bệnh viện, không ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người anh à?” Anh nói.

Thực ra Khương Điềm đã ngửi thấy rồi, một cô gái được bô lão giới điều chế hương xưng là cô bé thiên tài sao khứu giác có thể không nhạy bén được, từ lúc cô bị kéo từ đài bảo vệ xuống đã ngửi thấy hỗn hợp mùi thuốc sát trùng của bệnh viện và mùi bột giặt rồi.

Cho nên người này nói gì là cô lập tức tin hơn phân nửa, nhất thời không biết cô không biết nói gì mới là tốt, chẳng lẽ nói “em nhảy với anh” à?

Chàng thiếu niên không để ý, buông tay đang nắm cổ tay cô ra, chống hai tay nhảy lên đài bảo vệ, ngồi trên cao cúi xuống nhìn Khương Điềm, nói: “Anh có thể nói chuyện với em một lát không?”

Gió đêm lạnh lẽo, chàng thiếu niên trông có đôi chút cô đơn, Khương Điềm luống cuống co duỗi đầu ngón tay, thấy thiếu niên chán nản, lại hỏi cô: “Có thể nói chuyện với em một lát được không?”

Khương Điềm dù có trưởng thành đến đâu thì cũng mới 18 tuổi, nhẹ dạ mà lại đơn thuần, lần đầu tiên gặp một người mắc bệnh nan y, bị anh xoay mòng mòng cũng không biết, gật đầu đầy thương cảm.

Hai người một đứng một ngồi trong gió lạnh, Khương Điềm nghe chàng thiếu niên kể về rất nhiều điều đẹp đẽ mà anh mong chờ, anh nói anh muốn leo lên đỉnh Everest, nói muốn ngắm nhìn thảo nguyên châu Phi, nói muốn đến những vùng sâu vùng xa để dạy học, và cũng muốn cầm máy quay phim đi lang bạt khắp thế giới.”

“Em không biết bệnh viện chán cỡ nào đâu, ngày nào cũng nằm trên giường bệnh, ga trải giường màu trắng áo bệnh nhân màu xanh, trên tay luôn cắm kim truyền dịch, y tá chỉ đến lúc đưa thuốc thôi, cả phòng bệnh đầy những người chờ chết, còn gắng gượng trưng ra khuôn mặt tươi cười an ủi nhau, nói cái gì mà thiết bị y tế bây giờ hiện đại như vậy, nhất định có thể chữa khỏi.”

Chàng thiếu niên ngồi trong đêm tối cười khẩy, ngôi sao ngủ say lẫn ánh trăng đều bị mây giấu đi, anh chế nhạo, “Có thể chữa hết cái rắm, nơi đó chính là ngục giam chờ chết!”

Khương Điềm chưa từng trải qua cuộc sống như vậy, từ nhỏ đến lớn cô rất ít khi bị ốm, nghe anh nói những lời này, Khương Điềm có chút đau lòng thay cho anh. Người này nhìn qua cũng không lớn hơn cô là bao, chỉ nghe giọng thôi cũng biết được bình thường anh là một người kiêu ngạo, bắt anh đếm ngày chờ chết, quả thực rất tàn nhẫn.”

Chàng thiếu niên nói một lúc rồi bỗng dưng cười: “Mấy ngày trước thấy hai ông lão trong bệnh viện chơi cờ rồi cãi nhau, một ông nói rằng nửa người mình đã chôn dưới hoàng thổ rồi nên không thể nào chơi xấu được, vậy em nói người như anh, có phải đã bị chôn dưới hoàng thổ chỉ còn sót lại một sợi tóc thôi không?”

Sự nhạy bén và thiện lương của nữ giới giúp họ dễ dàng đồng cảm với mọi người và mọi thứ xung quanh hơn, khi trong lòng mình cũng không thoải mái sẽ sinh ra sự đồng tình.

Khương Điềm lúc này cảm thấy rất khó chịu, sợ làm chàng thiếu niên mất hứng nên đơ miệng cười cho có một cái, dù sao trong bóng tối không ai có thể nhìn rõ ai.

Chàng thiếu niên nói rất nhiều rất nhiều, anh ngẩng đầu nhìn lên tầng mây trên bầu trời đêm, nhẹ giọng nói: “Nghe nói bánh sữa ở Hokkaido Nhật Bản rất ngon, người Trung Á ăn cơm đều dùng tay, thịt cá mập lên men ở Iceland có vị như cương thi, người Đức không bao giờ uống bia đá, cũng không biết những tin đồn này có phải thật hay không, thật muốn đích thân đi trải nghiệm thử.”

“Không biết trong đám tang của anh, bố mẹ anh sẽ khóc thành dạng gì nữa, chậc, anh còn sợ họ không thể sống thiếu anh nữa.” Chủ đề của chàng thiếu niên chuyển từ thịt cá mập có vị giống cương thi sang bố mẹ, giọng điệu nhẹ bẫng, như đang kể chuyện của người khác vậy.

Nhưng anh càng như vậy, Khương Điềm càng cảm thấy khó chịu hơn.

Trong khoảnh khắc đó, Khương Điềm cảm thấy lúc mình đứng trên đài bảo vệ dang rộng hai tay trông thật ngu ngốc.

Ít nhất cô vẫn khỏe mạnh, không phải chiến đấu với bệnh tật.

Thật ra ngay từ khi cô sinh ra đã không được chào đón, thậm chí khi dây rốn nối giữa cô với mẹ bị cắt, mẹ ruột vẫn gắng gượng nhìn cô một cái, sau đó nhảy khỏi giường bệnh rồi không chút do dự chạy đến bên cửa sổ như một vận động viên chạy vượt rào trăm mét, hét lên rồi xuống khỏi lầu.

Ba ruột cô hình như đã dùng súng tự sát, dù sao cô sinh ra chưa đến nửa ngày đã biến thành cô nhi rồi.

Những đứa con của quỷ dữ, những đứa trẻ đáng lẽ không nên được sinh ra, những đứa trẻ mang đến nỗi bất hạnh.

Chuyện này thảm hơn? Hay một chàng trai mắt thấy sinh mệnh đang trôi đi nhưng lại bất lực thảm hơn?

Có lẽ là người bị bệnh nan y, Khương Điềm nghĩ, dù cho cô có nhảy từ đây xuống thì cô cũng không có vướng bận gì, nhưng chàng thiếu niên bất lương kia có lẽ có rất nhiều rất nhiều điều luyến tiếc, rất nhiều rất nhiều điều không bỏ xuống được, như vậy không phải là càng đau khổ hơn sao?

“À, đúng rồi.” Chàng thiếu niên ngậm điếu thuốc chưa châm vào miệng, chủ đề chuyển từ bố mẹ anh sang phụ nữ, cười, “Còn nghe nói con gái nước Pháp và Nga là xinh đẹp nhất.”

Người câm cả nửa ngày trời – Khương Điềm cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện, cô lớn lên ở Pháp, rất có quyền lên tiếng với vấn đề này: “Con gái nước Pháp rất thanh lịch và lãng mạn, tính cách cũng tốt nữa.”

Thiếu niên như cười như không nhìn cô: “Ồ, từng đến Pháp rồi sao? Còn những nơi khác chưa từng đi thì sao? Hay là em đừng tự sát nữa, thế giới này thú vị hơn em nghĩ nhiều, chết rồi là cái gì cũng không có, anh không ngắm được, không bằng em đi nhiều nơi ngắm nhìn chút coi sao?”

Không bằng em đi nhiều nơi ngắm nhìn chút coi sao.

Giống như một loại phó thác, anh đem chuyện anh không thể hoàn thành giao phó hết cho em, xin nhờ em thay anh ngắm nhìn.

“Này,” chàng thiếu niên thấy cô không nói chuyện, gọi một tiếng, hỏi, “Còn muốn nhảy à? Hay là anh nhảy cùng nhá?”

Khương Điềm nhìn bóng dáng mơ hồ của chàng thiếu niên, chậm rãi lắc đầu.

Trong khoảnh khắc, cô cảm thấy sau lưng anh sẽ mọc ra một đôi cánh màu đen.

Giống như một Thiên Thần Sa Ngã bị trục xuất khỏi thiên đường, lang thang chốn trần gian, chỉ chờ Ngày Phán Xét đến là bị ném vào hố lửa.

Ngày đó không biết đã nói chuyện bao lâu, Khương Điềm chỉ nhớ mình sắp chết cóng, chàng thiếu niên cũng nói đến mức mệt mỏi, ngáp dài, trong giọng nói mang theo nụ cười ngái ngủ, đột nhiên hỏi cô: “Ài, lời anh nói em đã nhớ hết chưa?”

Khương Điềm khịt khịt mũi, trịnh trọng gật đầu.

Anh đột nhiên cười lớn, nhẹ nhàng nhảy xuống khỏi đài bảo vệ, lấy điếu thuốc cài trên tai xuống kẹp giữa hai ngón tay, cười sang sảng vô cùng kiêu ngạo: “Vậy em có thể quên được rồi, bởi vì tất cả những gì anh nói đều là—”

Anh bỗng nhiên ghé sát vào tai Khương Điềm, cười nói: “—Lừa em đấy.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK