• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Khương Điềm ngồi trên ghế giám đốc trong phòng làm việc của OB, đánh giá cách trang trí trong phòng, có thể nhìn ra nơi này vốn dĩ có hai bàn làm việc, hiện tại một bàn để trống, không dùng đến, trên đó để một số tập tài liệu xếp chồng lên nhau, trên bàn còn đặt một quả cầu trái đất bằng gỗ rất đẹp.

Ngoài cửa vang lên tiếng động, chủ nhà bưng một khay trái cây bước vào, đặt khay lên bàn, rồi bế Khương Điềm lên ngồi trên đùi anh, còn anh ngồi vào ghế giám đốc.

Khương Điềm không từ chối cái ôm này, ngồi trên đùi chủ nhà: “Thể lực của anh không tồi.”

Vừa cứu đứa bé còn bế cô, không mệt sao?

Chủ nhà nhướng mày, nhìn như đang nuốt lại lời gì đó, cười nhẹ rồi đáp: “Hồi nhỏ từng muốn trở thành lính đặc chủng, 10 tuổi đã bắt đầu tập luyện, một tay chống đẩy 100 cái cũng rất dễ dàng.”

Trong đầu Khương Điềm nhớ lại cảnh khi chủ nhà hôn cô, rất tập trung và nghiêm túc, hôn rất dịu dàng, không giống anh xíu nào, anh chỉ liếm liếm rồi mút nhẹ, nhưng cánh tay lại để lộ bản chất của anh, ôm chặt lấy eo cô, như thể muốn khảm cô lên người mình.

Nghĩ như vậy hình như hơi sắc tình rồi!

Đầu ngón tay Khương Điềm cuộn lại, cô quay mặt đi, đảo mắt khắp nơi để che giấu sự hoảng hốt của chính mình.

Chủ nhà bóc một quả quýt, cười hỏi: “Thích gì không? Thích thì cứ lấy đi.”

Khương Điềm ngồi trên đùi anh, không nói gì.

Cô nghĩ, thích anh, cũng lấy được sao?

Vừa rồi anh ấy hôn mình nghiêm túc như vậy, là thích mình đúng không?

Giữa răng môi vẫn đọng lại cảm giác tim đập thình thịch, Khương Điềm vô thức mím môi lại.

Cô không thể vứt hết mặt mũi mà hỏi “Anh thích tôi phải không”, mà hỏi ngầm: “Anh... Vừa rồi hôn tôi, là có ý gì?”

Chủ nhà nhét quả quýt đã bóc vỏ vào trong tay cô, lại tách một múi quýt đút cho cô ăn, cười rất không đứng đắn.

Chính xác là rất không đứng đắn, bởi vì khi anh đáp lời, suýt thì khiến Khương Điềm tức c/h/ế/t.

Chủ nhà như thể đang tự hỏi trong chốc lát, sau đó cười nói: “À, vậy thì nói cho em biết.”

Khương Điềm: “?”

“Lúc ở trên phố không phải nói rồi sao,” anh cười khẽ, ấn chóp mũi Khương Điềm, trên đầu ngón tay mang theo mùi quýt thoang thoảng, “Lúc xem chỉ tay cho em không phải đã nói là,  hôn tôi một cái sẽ nói cho em biết, vận đào hoa của em đang ở đâu.”

Khi Khương Điềm hỏi, cô rất nóng lòng.

Nếu chủ nhà nói thích, thì cô sẽ nóng lòng vui vẻ.

Nếu chủ nhà nói là hôn chơi chơi thôi, thì cô sẽ nóng lòng hóa kiếp anh.

Nhưng cô không hề nghĩ tới sẽ là một đáp án như vậy, cô tức đến nỗi không thèm ăn miếng quýt, cứ phồng má trừng anh.

“... Sao lại đáng yêu vậy chứ,” Chủ nhà bật cười thành tiếng, đột nhiên cúi đầu hôn lên trán cô, “Khương Điềm, có ai từng nói em đáng yêu như vậy chưa?”

Khương Điềm không chờ được đáp án mà mình muốn, cừ trừng mắt nhìn anh như vậy.

“Hôn em còn chưa phải là thích em sao, chuyện này mà cũng hỏi nữa?” Chủ nhà bỗng nói.

Khương Điềm ngây người.

“Anh thích em, thích Khương Điềm, vô cùng thích,” chủ nhà cười rất tươi, “Nhất định phải nói vậy thì em mới phản ứng lại được sao?”

Nói xong, anh đưa tay, ngón cái và ngón trỏ bắn tim, “Không phải anh đã nói từ lâu rồi à, thích em.”

Lần trước ở OB á?

Lần anh ganh đua với Tô Vãn Châu đấy á?

Lần đó anh nói thích không phải là nói đùa sao?

Khương Điềm nuốt miếng quýt xuống, khóe miệng bỗng nhếch lên.

Quả quýt quả nhiên là quả may mắn!

Không đúng, thử lại.

Khương Điềm lắc lắc đầu, như mở cờ trong bụng.

Quả nhiên chủ nhà thích mình!

“Em có muốn chúng ta ở bên nhau không?” Chủ nhà cười, hỏi, “Anh sẽ cho em tất cả những gì mà anh có, sẽ chăm sóc cho em và khiến em hạnh phúc, ngoại trừ việc của anh trai anh cần dành chút tâm sức để làm rõ, thời gian còn lại đều dành cho em cả.”

“Anh trai anh?” Khương Điềm quay lại nhìn chủ nhà, mơ màng.

“Anh trai anh là Giang Việt, lát nữa sẽ kể cho em sau, nói về em trước đã,” Chủ nhà kéo lại mớ suy nghĩ vẩn vơ của cô, nói tiếp, “Không phải sợ tình yêu dễ dàng biến chất gì đó, ở đây em là bé cưng của anh, nhưng có một điều anh sẽ không chấp nhận...”

Chủ nhà dừng một lát, Khương Điềm thấy chủ nhà đã thu lại nụ cười, nghiêm túc nói: “Yêu đương với anh thì sẽ là chuyện cả đời, đừng nghĩ đến việc chia tay, anh sẽ không đồng ý, sao? Em chấp nhận được không?”

Khương Điềm đã giả làm đồ cặn bã nhiều năm, lần đầu tiên gặp được người mình thích, còn tỏ tình với mình, trong lúc nhất thời không biết nên nói gì, chỉ cảm thấy chua xót, còn hơi muốn khóc.

Thấy cô không nói gì, chủ nhà nhíu mày, có phần căng thẳng liếm khóe môi dưới.

Anh cân nhắc một hồi, thỏa hiệp: “Không thể chấp nhận sao? Vậy thì... Nếu không, nếu có một ngày em thích người khác, thì dẫn đến đây để anh nhìn xem, xem thằng đó tốt hơn anh chỗ nào, nếu có thể, có thể khiến em hạnh phúc hơn khi ở bên anh, thì cũng được thôi, anh không cản em, nhưng anh nghĩ sẽ không có người nào như vậy đâu.”

Một câu cuối, anh nói rất nhỏ, như là đang nói thầm.

Người nói không thể chấp nhận điều này đã thỏa hiệp rồi.

Khương Điềm thấy mũi càng chua xót hơn, trong chớp mắt, nước mắt tuôn rơi.

Chủ nhà hoàn toàn hoảng loạn: “Sao em lại khóc nữa rồi? Không muốn thành một đôi với anh sao? Không thích anh sao? Thôi được thôi được thôi được, bé ngoan không khóc, em thích gì cũng được hết, em không muốn cũng không sao, anh không ép em, em đừng khóc.”

Có lẽ là Khương Điềm khóc quá nhiều nên chủ nhà nghiến răng nghiến lợi nói: “Em thích gì cũng được hết, em muốn làm gái đểu thì anh sẽ làm vịt* cho em chăn, được không? Chỉ cần em không khóc thì sao cũng được hết.”

*Trai bao.

“Muốn...” Giọng Khương Điềm mang theo âm mũi nặng, “Em muốn chúng mình thành một đôi.”

“Gì...” Chủ nhà sửng sốt mất hai giây, chợt thở phào nhẹ nhõm, vai thả lỏng, giọng nói cao vút lên, “Em làm anh sợ c/h/ế/t đi được Khương Điềm Điềm ạ!”

Trông chủ nhà thật sự rất vui, ý cười trong mắt không gì che giấu được, anh bế Khương Điềm lên, xoay vòng vòng trong phòng làm việc, Khương Điềm hoảng sợ: “Đừng, cánh tay anh còn vết thương!”

- -

Khương Điềm ngồi trên bàn làm việc, trong lòng là hòm thuốc, cô lấy một cây tăm bông tẩm cồn, nhẹ nhàng xoa vào vết máu bên cạnh vết thương của chủ nhà, nhìn anh đầy oán trách: “Bị thương mà còn không chú ý gì cả.”

Chủ nhà tựa lưng vào ghế giám đốc, dang chân, nhướng mày, trêu chọc cô: “Ôi, vừa mới nhậm chức là đã bắt đầu quản anh rồi à?”

Khương Điềm chọc mạnh tăm bông trong tay một cái, chủ nhà vẫn còn cười được: “Ôi, giờ là bắt đầu mưu s/á/t chồng mình rồi.”

Không thể nói lại anh, Khương Điềm thay đổi chủ đề: “Giang Việt là anh trai... ruột của anh?”

“Ừ, anh trai ruột,” Chủ nhà giúp cô vứt tăm bông đã dùng đi, từ từ nói, “Tính tình Giang Việt rất tốt, như thể không biết giận là gì, thật ra trong nhà anh ấy mới là người được chiều chuộng nhất, rõ ràng có thể tung hoành ngang dọc, nhưng cứ nhất định phải ôn hòa như vậy.”

Giang Việt bị sinh non, không ở trong bụng mẹ đủ tháng nên lúc sinh ra rất bệnh tật, ốm yếu, ba mẹ Ngụy Thuần rất quý trọng Giang Việt, Giang Việt sống ở nhà họ Ngụy là cục cưng trên đầu quả tim nâng trong tay sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan.

Đại sư trên núi Ngũ Đài nói mệnh cách Giang Việt thiếu thủy thiếu mộc, còn nói đứa bé theo họ mẹ thì càng tốt, bố Ngụy mẹ Ngụy lập tức đồng ý, để anh theo họ Giang của mẹ, đặt là Giang Việt.

Gia đình Ngụy Thuần kỳ thật không muốn sinh thêm đứa nữa, lo rằng đứa thứ hai sẽ chia bớt sự chiều chuộng vốn dành cho Giang Việt, nên khi vừa mới có Ngụy Thuần thì đã định phá bỏ.

Nhưng ông cụ non Giang Việt khi đó đã có suy nghĩ của riêng mình, anh ấy nói: “Mẹ ơi, con muốn một em trai, em gái cũng được.”

Chính những lời nói này khiến bố mẹ nhà họ Ngụy cảm thấy bé Giang Việt chắc hẳn rất cô đơn, hạ quyết tâm sinh Ngụy Thuần ra, đặt một chữ “Thuần” hiền lành, hy vọng anh có thể làm bạn với Giang Việt.

Gia đình họ Ngụy chiều Giang Việt nhất, nhưng Giang Việt lại chiều Ngụy Thuần nhất, từ đầu tiên Ngụy Thuần nói được ấy vậy mà lại là: “Anh, anh trai.”

“Bố mẹ anh không chấp nhận được cái c/h/ế/t của anh ấy, họ cảm thấy anh không chăm sóc tốt cho anh trai anh,” Chủ nhà mỉm cười, nói, “Cũng cho rằng là anh dạy hư anh trai anh, thậm chí cảm thấy vì anh muốn chiếm lấy tình yêu vốn dành cho anh ấy nên đã mưu s/á/t anh ấy, nhưng anh... anh thật sự rất là rất là yêu quý Giang Việt, anh cũng thường hy vọng rằng cái c/h/ế/t của anh ấy chỉ là một cơn ác mộng.”

Khương Điềm nắm chặt bàn tay đã trở nên lạnh lẽo của chủ nhà, bỗng nói: “Em đã từng gặp anh ấy.”

“Hả?” Chủ nhà khó hiểu, ngước mắt nhìn cô.

“Em từng gặp anh ấy trên chuyến bay về Pháp năm 18 tuổi,” Khương Điềm nói, “Anh ấy thật sự là một người rất tốt rất rất tốt.”

Chủ nhà sững sờ, bỗng nhiên cười: “Người trên máy bay kia là em à?”

Anh cười rất thoải mái, tiếng cười quẩn quanh trong căn phòng, một hồi lâu sau mới nói: “Giang Việt có nói với anh, nói là anh ấy gặp được một cô gái trên máy bay, anh còn tưởng là anh ấy thích người ta, kết quả anh ấy lại nói cô gái đó rất hợp với anh, như vậy là biết được mắt nhìn người của anh trai anh không tồi đâu, nhìn thoáng qua là đã nhận ra em dâu của mình rồi.”

Khương Điềm hơi kinh ngạc, sửng sốt một lát mới bắt đầu thấy xấu hổ: “Ai nói muốn gả cho anh chứ.”

“Bây giờ không đồng ý cũng không sao, sau này anh cầu hôn em nhớ phải đồng ý đấy.” Chủ nhà cười, áp sát tai cô, mê hoặc cô, “Sao hay trăng cũng sẽ cho em hết.”

Khương Điềm trước nay chưa từng được đối xử tốt đến vậy.

Ở nhà họ Khương, bất kể cô làm tốt thế nào, bất kể cô hiểu chuyện, nghe lời thế nào, thì thứ cô muốn vẫn sẽ không phải là của cô.

Ở chỗ cô giáo, chỉ khi cô làm theo yêu cầu của cô giáo, cô mới nhận được một chút sự khích lệ.

Ở công ty, cô có thể ra điều kiện với Louis, nhưng tiền đề là cô phải có thực lực để ra điều kiện.

Luôn phải trả giá bằng nỗ lực.

Chưa từng có một ai mà cô có thể nhận được thứ gì đó mà không phải bỏ ra, kể cả là sự dung túng đến độ “sao hay trăng cũng sẽ cho em hết” như vậy.

Khương Điềm nhìn đôi mắt đen nhánh của chủ nhà, hỏi nhỏ: “Cần em làm gì không?”

Chủ nhà cười cười: “Thích anh, yêu anh.”

Chỉ như vậy là được rồi sao?

Khương Điềm hắng giọng, thử hỏi dò: “Em muốn ngôi sao.”

“Được thôi,” Chủ nhà lười biếng nói, tay cầm con d/a/o gọt hoa quả trên khay trái cây lên.

Không phải nói mình muốn gì cũng được sao!

Sao mình vừa nói muốn ngôi sao thôi mà đã định g/i/ế/t mình diệt khẩu rồi?

Thấy Khương Điềm mở to hai mắt đầy sợ hãi, chủ nhà cười.

Anh lấy quả khế trên mâm, từ từ cắt ra, lại lấy quả táo và đu đủ, gọt rất thong thả, ung dung, nói chuyện cũng kéo dài âm cuối, khiến cho thời gian buổi sáng này trở nên thật lười biếng mà cũng thật quyến rũ.

Anh nói: “Đơn giản như vậy sao, vị khế, vị táo, vị đu đủ, ba ngôi sao ba vị này tùy em chọn đấy, nếu em không thích, anh cũng có thể làm cho em vị vỏ quýt, có điều chỉ nhìn được chứ không thể ăn được.”

Quả khế bị anh cắt thành từng lát mỏng, như những ngôi sao màu xanh lục nằm trên khay.

Táo và đu đủ được cắt theo chiều ngang, khoảng cách giữa lõi táo và đu đủ cắt theo chiều ngang ấy thế mà lại ra hình ngôi sao.

Một mâm sao hương hoa quả.

Khương Điềm lấy một miếng đu đủ, nhìn xung quanh lõi rỗng hình ngôi sao, ngay cả nụ cười của chủ nhà cũng biến thành hình dáng một ngôi sao.

Những thứ bình thường và đời thường thực sự có thể biến thành những ngôi sao trong tay anh ấy.

Thần kỳ ghê.

Chủ nhà đưa tay đỡ cằm cô, hôn xuống, quấn quít đôi môi cô, hơi thở nóng bỏng hòa với hơi thở của cô, khi tách ra, mắt anh sáng ngời, mỉm cười, kéo tay cô áp lên lồng ngực mình: “Muốn trái tim anh không?”

Khương Điềm cảm nhận nhịp đập mạnh mẽ của trái tim dưới lòng bàn tay mình, đầu ngón tay cô tê dại.

Cô vừa định trả lời thì đã bị tiếng gõ cửa ngắt ngang.

“Cốc cốc cốc—”

Chủ nhà nhướng mày: “Mời vào.”

Người đẩy cửa vào là một người đàn ông trẻ tuổi mặc vest, Khương Điềm từng gặp anh ta, chính anh ta là người đã đưa chủ nhà uống quá chén về biệt thự lần trước.

Thoạt nhìn thì người này là người mà chủ nhà cực kỳ tin tưởng, anh ta vừa xuất hiện, chủ nhà đã chỉ anh ta: “Sở Duật, trừ tiền lương.”

Sở Duật cười lộ hàm răng trắng: “Thôi nào anh, quản lý nói anh dẫn một cô gái về, em đến xem thử xem, anh đã trừ lương của em rồi nên em đành buôn chuyện nhiều thêm một lát, không thể để đồng tiền bay đi một cách vô ích được.”

Người tên Sở Duật này có lẽ là người quen của chủ nhà, giọng điệu khi nói chuyện có đôi chút giống với anh.

“Ây, chào chị dâu, chúng ta lại gặp nhau rồi, em là Sở Duật, chị còn nhớ em không?” Sở Duật khoa tay múa chân, “Lần trước chị cầm bánh mì baguette chĩa vào em làm em sợ c/h/ế/t khiếp, phải nghỉ ốm mất mấy ngày liền.”

Chủ nhà như là bị anh ta chọc tức đến mức bật cười: “Xin nghỉ ốm cơ à? Sao tôi thấy cậu đi du lịch tắm bùn trắng ở Việt Nam vui lắm mà nhỉ?”

“Ây! Đó không phải là đi chữa lành sao.” Sở Duật cầm một miếng hoa quả định thồn vào miệng.

Thật ra Khương Điềm không phải người keo kiệt, nhưng mắt thấy ngôi sao của cô sắp chui vào miệng người khác, lần đầu tiên cô có cảm xúc của một cô thiếu nữ, bất giác bĩu môi.

Hành động bĩu môi của cô như thể đã mở ra cơ quan nào đó, giây tiếp theo chủ nhà liền nâng chân lên, tặng cho Sở Duật một đạp.

Sở Duật kêu “anh” một tiếng, vẻ mặt không thể tin được: “Anh làm gì thế, em chỉ ăn một miếng khế của anh mà anh làm đến mức này sao? Sao còn đá em nữa?”

“Đó là ngôi sao của cô ấy.” Chủ nhà lời ít ý nhiều.

Sở Duật nhìn thì vô tư, nhưng thật ra cũng có tí thủ đoạn.

Sở Duật ngậm miếng khế phải trả giá bằng một cú đá vào miệng, anh ta đảo mắt, đột nhiên nói: “À! Đúng rồi anh, mẹ vợ anh đang ở tầng dưới đấy, đang gọi anh xuống để nói chuyện với anh~”

Mẹ vợ?!

Khương Điềm không cần nghĩ ngợi gì, tặng cho chủ nhà một đạp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK