• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Thì là em! Thèm thuồng cơ thể anh thôi!”

Khi Khương Điềm nói những lời này, trong miệng thoang thoảng mùi rượu, đôi mắt lúng liếng, vẻ mặt nghiêm túc, màu phấn hồng của nụ hôn mới nãy vẫn chưa biến mất.

Ngụy Thuần sửng sốt nửa giây, quay đầu đi, liếm liếm sau răng hàm: “Sau này em đừng uống rượu nữa, uống xong trông như yêu tinh vậy.”

Lời vừa dứt, anh hôn thật mạnh lên môi Khương Điềm, dứt khoát, quen đường quen nẻo cuốn lấy đầu lưỡi cô.

Sáng hôm sau, Khương Điềm bị đám bạn k.h.ủ.n.g b.ố điện thoại tỉnh cả ngủ, câu nào cũng hỏi cô sao tối qua mới chơi được tí đã biến mất.

Khương Điềm nhìn hơi nước mờ mịt trong phòng tắm, nói thầm trong lòng còn không phải do tên ngốc Tô Vãn Châu kia à, kiểu gì cũng phải nói là cô thèm thuồng thân thể Ngụy Thuần.

Khương Điềm trong lúc ngây người vô thức bĩu môi, cảm giác nóng rát dưới bụng dưới khiến cô quăng thẳng điện thoại đi, nằm xuống giường một lần nữa.

Đúng lúc Ngụy Thuần bước từ trong phòng tắm ra, thấy Khương Điềm lười biếng rúc trong chăn, cười hỏi: “Bụng không thoải mái à?”

Tôi hôm qua Khương Điềm uống chút rượu, đã tán tỉnh linh tinh gì đó, còn nói cô thèm thuồng cơ thể anh, rồi lại rì rầm gọi anh là “anh trai”, sau đó không thành thật hôn hít tay anh, còn nhớ thương đến cạp quần anh nữa.

Lần này mà nhịn được nữa thì đúng không phải đàn ông.

Dù sao Ngụy Thuần cũng không định nhịn nữa, xe còn không thèm lái, bắt thẳng taxi đưa Khương Điềm về, hai người hôn nhau thẳng một đường vào trong nhà, đi đến phòng ngủ, váy đuôi cá của Khương Điềm và áo của Ngụy Thuần đều đã bị ném lại phòng khách, cảm xúc đang trên hồi dạt dào thì Khương Điềm bỗng cau mày.

Ngụy Thuần nhanh nhạy nhận ra, thấy cơ thể Khương Điềm cứng đờ, đôi môi lập tức rời đi, nhẹ nhàng hôn lên trán cô, trán anh đầm đìa mồ hôi nhưng vẫn an ủi: “Không sao cả bé yêu, chưa sẵn sàng thì chúng ta không làm, đừng căng thẳng, nào, không sợ.”

“Không phải.” Khương Điềm lắc đầu, vẻ mặt thất vọng, chỉ vào nhà vệ sinh: “Anh trai ơi, hình như cái đó của em đến rồi.”

Ngụy Thuần ngây người: “Cái gì?”

Khương Điềm đáng thương: “Bà dì mỗi tháng đến một lần ấy, hôm nay không được rồi.”

Giọng điệu này, nghe có vẻ còn rất tiếc nuối.

Ngụy Thuần bị giọng điệu của Khương Điềm chọc cười, hôn lên chóp mũi cô, an ủi: “Được rồi, ngày sau còn dài, vào nhà vệ sinh trước đi, anh nấu nước ấm với đường đỏ gì đó cho em.”

“Đồ lưu manh!” Khương Điềm đi về hướng nhà vệ sinh được hai bước, bỗng nhiên quay đầu lại, nói.

“Anh vẫn còn là lưu manh à?” Ngụy Thuần nhìn quần mình, người anh em vẫn đang bừng bừng khí thế, anh nhịn đến nỗi mồ hôi chảy ròng ròng trên sống mũi mà hãy còn bị mắng là lưu manh, Ngụy Thuần thấy mình oan bỏ xừ, giọng điệu nặc mùi nguy hiểm, vẫy tay với Khương Điềm: “Nào đến đây, anh cho em thấy cái gì gọi là lưu manh chân chính nhé?”

“Không đến!” Khương Điềm mím môi, vào đến nhà vệ sinh còn không quên chỉ ra vấn đề, “Vừa nãy anh nói từ “ngày*” còn gì! Đồ lưu manh!”

*Ý Ngụy Thuần trong câu “ngày sau còn dài” là “tương lai còn dài”, còn Khương Điềm hiểu thành “đến ngày vẫn “dài””.

“Ý anh là...”

Ngụy Thuần tức quá hóa cười, anh nhìn Khương Điềm không rời mắt, liếm khóe môi dưới: “Được thôi, anh lưu manh.”

Rõ ràng lời anh nói là thành ngữ chuẩn xác, ngày sau còn dài, cô xuyên tạc như vậy, ngược lại lại khiến lời anh nói dính tí gì đó không trong sáng, như kiểu anh đã nói lời gì đó rất ghê gớm.

Càng nói càng cảm thấy máu nóng cuồn cuộn, Ngụy Thuần thở dài: “Anh đi đun nước ấm cho em.”

Anh nghĩ thầm, đun nước ấm xong mà người anh em của mình còn chưa bình tĩnh lại thì chắc anh phải đi tắm nước lạnh rồi.

Kết quả, Khương Điềm còn không cho anh thời gian để bình tĩnh lại, cô nương này ngồi trong toilet làm nũng: “Anh trai ơi, băng vệ sinh của em hết rồi, anh đi mua giúp em với.”

“Được rồi.”

Lúc Ngụy Thuần đồng ý nghe còn hơi nghiến răng nghiến lợi, nhưng hành động nhanh nhẹn, lấy áo khoác bị vứt dưới sàn phòng khách khoác vào, ra ngoài.

Lúc cần gấp thì lại không lái xe về, từ nhà anh đến cửa hàng tiện lợi ở ngã tư mất cả nửa tiếng đi đường mà anh chạy đi chạy lại chưa đầy mười phút.

Cục vàng cục bạc treo trên đầu quả tim nhà anh còn đang “sột soạt” thay băng vệ sinh trong phòng tắm, Ngụy Thuần chống gối đứng trước cửa nhà vệ sinh thở dốc, may mà ngày thường anh chăm chỉ tập thể dục, nếu không chạy thế mệt c.h.ế.t mất.

Mồ hôi trên trán anh chảy dài, cách cánh cửa, giọng Khương Điềm vui vẻ cười anh: “Sao anh mua nhiều vậy?”

Còn không biết ngại mà hỏi anh, anh đã mua loại đồ này lần nào đâu nên trên kệ có những màu nào thì lấy hết màu đấy.

Cầm một bọc lớn băng vệ sinh chạy như bay trên đường đúng là ngại thật, nhưng nghĩ lại thì thấy, đây là mua cho bạn gái, anh cũng vui, còn cười rất hạnh phúc.

Trước đây, anh trai toàn nói anh nghịch ngợm, nói anh không biết cách chăm sóc người khác thì sau này còn lâu mới tìm được bạn gái.

Muốn để Giang Việt thấy cảnh này quá, Ngụy Thuần cười, nghĩ.

Bây giờ Khương Điềm đang bị đau bụng kinh, lười chỉ muốn nằm trên giường, ôm ôm ấp ấp với Ngụy Thuần một lúc mới rời giường đi đánh răng rửa mặt, ăn xong bữa sáng thì khoác áo blouse vào, ngồi trước bàn điều chế hương liệu.

Bởi vì chuyện của cô, Louis tranh cãi với tổng công ty hơi căng, Khương Điềm bừng bừng ý chí chiến đấu, muốn điều chế xong hết tất cả nước hoa đang dang dở.

Ngụy Thuần thì ngồi bên cạnh Khương Điềm, lúc đọc sách, lúc nghịch điện thoại, bàn tay ấm áp vẫn luôn đặt trên bụng dưới Khương Điềm, còn tốt hơn so với miếng dán giữ ấm.

Trong lúc cô điều chế nước hoa, thỉnh thoảng cô quay qua ngắm Ngụy Thuần, người này rất nhạy cảm với ánh mắt của cô, dường như cô vừa mới quay sang thì Ngụy Thuần cũng quay sang cô, khóe miệng cong cong nhìn về phía cô, đôi khi không đứng đắn nói vài câu đùa giỡn.

“Sao thế, chạm chỗ này không thoải mái à? Anh nên chạm lên trên hay chạm xuống dưới đây?” Người này như một tên lưu manh, khiến khoảng thời gian êm đềm này trở thành một cảnh trong sách cấm.

Khương Điềm phỉ phui lời anh nói, lại sợ anh không áp tay nữa, ấn tay anh lại: “Đặt ở đây, đừng di chuyển.”

“Được thôi, để anh bất động.” Ngụy Thuần cũng biết Khương Điềm đến tháng không thoải mái, tay không nhúc nhích, một lúc sau lại lo lắng nhìn cô, “Chờ em hết mấy ngày này thì phải đi vận động với anh, gầy quá, bụng nhỏ áp tay cả nửa ngày rồi mà vẫn còn lạnh, còn không đau được chắc.”

“Vận động gì?” Khương Điềm rút một que thử hương ra, hỏi.

Ngụy Thuần biết cô nương này mặc áo blouse trắng vào là bắt đầu thất thần, không quá để ý đến lời anh nói, anh nghịch ngợm trả lời: “Vận động trên giường.”

Thấy người ta không để ý đến mình, Ngụy Thuần quắc mắt nhìn cô, trở về với vẻ đứng đắn: “Plank và chạy bộ.”

Khương Điềm đang đắm chìm trong việc điều chế nước hoa, thấy Ngụy Thuần nói chuyện đầy miễn cưỡng mới dành ra chút sự chú ý cho anh, cô vẩy que thử hương, không ngẩng đầu lên: “Không cần đâu, em bị đau bụng là do ăn đồ lạnh, không ăn kem, không uống đồ uống lạnh là không sao cả.”

“Được thôi, vậy đừng ăn nữa.” Ngụy Thuần nói.

Khương Điềm không biết bản thân trong vô thức đã tự tước đoạt quyền lợi của bản thân.

Bận rộn đến tối mới xong, cô mở tủ lạnh, vừa lấy cây kem ốc quế ra thì một bàn tay thò ra từ phía sau cướp nó đi mất.

Khương Điềm trừng mắt nhìn anh: “Ngụy Thuần!”

“Bụng vẫn còn đau kìa, hết rồi tính tiếp.” Ngụy Thuần vứt kem ốc quế lại tủ lạnh, đóng “cạch” cửa tủ lại.

Chậc.

Bây giờ không còn gọi anh là nam thần nữa, không làm loạn đòi gả cho anh nữa.

Chọc cô tức giận là cô gọi thẳng tên anh, “Ngụy Thuần”.

Thỉnh thoảng còn nghiến răng ken két.

Không khác mấy với tiếng mèo hồi Lune đá vỡ máy tính bảng của Khương Điềm.

Rất hung dữ.

Ngụy Thuần vẫn nhớ lời mình nói, sáng nào cũng hỏi: “Khương Điềm Điềm ơi, hôm nay gả chưa?”

Khương Điềm buồn ngủ nhưng từ chối vô tình, ngày nào cũng là: “Không gả.”

Rất là nhớ nhung những ngày mình được dát vàng dát bạc lên mặt, Ngụy Thuần nghĩ.

Anh dám nghĩ lại, nhưng không dám nhắc lại, nhắc lại là Khương Điềm kiểu gì cũng bùng nổ.

Đến lúc đó lại nhảy ra thêm món nợ cũ anh lừa cô, Ngụy Thuần đã quá sợ Khương Điềm lại vừa cười tủm tỉm vừa chuẩn bị một cái sandwich vị kem đánh răng và mù tạt cho anh, sau đó chạy đến Pháp.

Hiện giờ, Khương Điềm đang không vui vì không được ăn kem, vẻ lạnh lùng, xa cách cô thể hiện bên ngoài kia bây giờ không thấy đâu cả, cô bĩu môi, sự buồn chán tỏ rõ trên mặt, trông rất đáng yêu.

Ngụy Thuần thích cảm xúc thân mật không giấu diếm gì này của Khương Điềm.

Anh ôm người vào lòng, cầm theo đàn guitar, hôn lên tai Khương Điềm: “Anh hát cho em nghe nhé?”

Hai mắt Khương Điềm sáng rực: “Được đấy!”

Hồi Ngụy Thuần còn làm ca sĩ anh chỉ phát hành đúng năm bài hát gốc, chỉnh đàn xong, anh hát cho Khương Điềm nghe hết, từ “Thiên Đường rực cháy” đến “Chào buổi sáng cô gái”.

Ánh đèn trong biệt thự ấm áp, Lune đã dẫn cô bạn gái nhỏ của nó về nhà, hai nhóc mèo rúc vào nhau, tai cũng dựng lên nghe Ngụy Thuần đàn hát.

Khương Điềm ngồi trên ghế sofa, hưng phấn ngâm nga theo Ngụy Thuần.

Cô đã từng tưởng tượng rất nhiều về cảnh Ngụy Thuần vừa đàn vừa hát, có thể là cười đầy khoa trương, có thể là dẫm lên âm sắc, có thể trong mắt sẽ mang theo vẻ cá biệt và khinh thường, có thể bất cần, có thể nhắm mắt lại giả bộ si tình.

Nhưng Ngụy Thuần không như vậy, khi anh hát, rất dịu dàng và nghiêm túc, đấy mắt lấp lánh như đom đóm mùa hè, không quá chói mắt mà lại sáng ngời khó quên.

Khương Điềm buột miệng nói thành lời: “Anh dịu dàng ghê.”

“Lời bài hát đều do Giang Việt viết, hát lên chắc chắn là dịu dàng rồi.” Ngụy Thuần cười, nói.

“Lúc anh hát, cười dịu dàng trông giống Giang Việt lắm.” Khương Điềm khoa trương, “Giống bức ảnh trong trường Trung học Trực thuộc đó, giống lắm.”

Ngụy Thuần tùy ý gảy dây đàn guitar, lại bắt đầu ngả ngớn: “Anh em ruột, không giống nhau mới lạ.”

Nghe Ngụy Thuần hát trực tiếp thế này khác hẳn với nghe bản ghi khi đeo tai nghe, dường như Khương Điềm lúc này mới ý thức được rằng bạn trai mình là ca sĩ “Ngụy Thuần”, cô ngây người trong khoảnh khắc, đột nhiên hỏi: “Anh còn muốn ca hát thêm lần nữa không?”

“Không muốn, anh bận lắm.” Ngụy Thuần không cần nghĩ, nói luôn.

“Hả?” Khương Điềm không ngờ là đáp án này, “Anh bận chỗ nào?”

Trong mắt cô, Ngụy Thuần mỗi ngày rảnh c.h.ế.t đi được, ngay cả OB cũng không phải đến hằng ngày.

Ngụy Thuần cười, nhìn Khương Điềm, gảy một tiếng vui vẻ: “Bận lắm mà, bận chơi với bạn gái, sau này càng bận hơn, bận chơi với mấy đứa nhỏ.”

Mấy đứa nhỏ?!

Khương Điềm há miệng thở hổn hển: “Ai muốn sinh con với anh chứ!”

Ngụy Thuần không giận, cứ nhìn cô vui vẻ như vậy: “Vốn dĩ đi hát cũng chỉ chơi chơi thôi, sau này chỉ hát cho mình em nghe.”

“Anh mà ra mắt công chúng một lần nữa chắc chắn sẽ rất nổi tiếng, rất nhiều người thích, rất nhiều người mê anh hát mà.” Khương Điềm chống mặt, nói.

Cô thật sự rất thích vẻ ngông cuồng trong giọng điệu của Ngụy Thuần khi anh nói chuyện, rất nhiều việc không phải không làm được, mà là không muốn làm, từng hành động khoa trương của anh có lẽ đều xuất phát từ sự tự tin vốn có.

Sở Duật từng nói, Ngụy Thuần không phải là thiên tài, hồi học hát là mời giáo viên về dạy, luyện tập không kể ngày đêm, luyện đến nỗi giọng cũng khàn đi, mắt thâm như mắt gấu trúc, không học, không cố gắng thì sao mà đi đến được ngày này chứ.

Nhưng Ngụy Thuần chưa bao giờ kể này kể nọ, lúc vui thì nhắc thêm vài câu về chuyện này, sự nỗ lực âm thầm đó trước nay đều nhắc qua hoặc không nhắc tới.

Khương Điềm thích vẻ nghịch ngợm, bất cần đó của anh.

“Đều qua cả rồi, nổi tiếng gì mà nổi tiếng.” Ngụy Thuần không mấy quan tâm đến chuyện này, đặt đàn guitar sang bên cạnh.

Bản thân anh cũng không thể!

Khương Điềm mở TV lên, cố gắng thuyết phục: “Sao lại không nổi tiếng chứ! Em nói với anh, mỗi ngày đều có chương trình âm nhạc phát bài hát của anh đấy!”

Kết quả, nhà Ngụy Thuần có hơn 200 kênh, Khương Điềm tìm cả nửa ngày vẫn không tìm được, đang chuẩn bị từ bỏ thì trên màn hình TV xuất hiện một người trông rất quen mắt.

Ngụy Thuần ngồi bên cạnh Khương Điềm, tay vẫn đang giúp cô xoa bụng dưới, thấy cô nhìn mãi một kênh không đổi, anh nhướng mày nhìn lên TV—

Người đàn ông trên TV có một đôi mắt phượng dài, đôi mắt sâu thăm thẳm, đeo một chiếc kính gọng vàng, đang nói chuyện với ống kính.

Ngụy Thuần biết người này, giám đốc Hàn của công ty giải trí Unruly, cũng là ảnh đế đương thời, tên là Hàn Bất Cơ.

Hồi Ngụy Thuần mới ra bài hát, người của Unruly liên hệ với anh, tỏ ý muốn ký hợp đồng mời anh về làm ca sĩ dưới trướng, nhưng Ngụy Thuần từ chối, lý do là anh chỉ hát chơi thôi, không định trở thành ca sĩ chuyên nghiệp.

Ngông cuồng thật sự.

Có lẽ Hàn Bất Cơ đang dẫn theo nghệ sĩ nhà mình tham gia chương trình nào đó, đằng sau là một cậu trai còn khá trẻ tuổi, khi cười để lộ cặp răng nanh nhỏ.

Ngụy Thuần nhìn chằm chặp Khương Điềm, thấy Khương Điềm cứ nhìn chằm chặp TV không nói lời nào.

“Chậc.” Ngụy Thuần bất mãn, nhéo cằm Khương Điềm, để cô quay ra nhìn anh, “Này, đang ở trước mặt bạn trai mà em trắng trợn nhìn người đàn ông khác thế à?”

“Hàn Bất Cơ là bạn em,” Khương Điềm nhanh nhảu giải thích, “Vừa rồi em...”

Câu tiếp theo Khương Điềm không nói hết, nói ra cô thấy hơi ngượng.

Đêm qua đám bạn lôi chuyện kết hôn ra ghẹo cô, nhưng cô vẫn để trong lòng chuyện đó, Hàn Bất Cơ là người bận rộn trong đám bạn, sau khi kết hôn thì càng là rồng thần bí ẩn thấy đầu không thấy đuôi.

Phản ứng đầu tiên mà Khương Điềm thấy anh ta trên TV chính là: Thiệp mời kết hôn chắc chắn phải đưa cho Hàn Bất Cơ.

Nhưng không thể nói với Ngụy Thuần chuyện này được, dù sao thì ngoài miệng cô còn chưa đồng ý kết hôn với Ngụy Thuần đâu.

Khương Điềm nói một nửa rồi lại không nói nữa, Ngụy Thuần nheo mắt: “Khương Điềm Điềm, em nhiều bạn ghê, còn toàn là đàn ông nữa.”

Khương Điềm sợ Ngụy Thuần ghen nên nhanh nhảu giải thích: “Lúc trước người nhà còn định gả em cho Hàn Bất Cơ, em không đồng ý mà.”

“Bây giờ thấy người ta đẹp trai nên hối hận rồi à?” Ngụy Thuần lạnh lùng nói.

“Không hối hận, ngắm đủ rồi, trong mắt em, anh ta còn không đẹp bằng cậu trai kia nữa kìa.” Khương Điềm sốt ruột, so sánh một câu không phù hợp cho lắm.

Ngu thế!

So với Ngụy Thuần là được mà.

Bảo là không đẹp được bằng 1% của anh trai nhà mình là được mà!

Nói cậu trai gì chứ!

Ngụy Thuần quắc mắt nhìn cậu trai trên TV, ghen lồng lộn: “Ồ, còn thích kiểu em trai nữa à.”

Sáng hôm sau, Khương Điềm thức dậy với đôi môi sưng vù, hậu quả của việc nói sai chính là bị người này ấn xuống sofa hôn mạnh một thôi một hồi, hôn đến nỗi cô không thở nổi.

Nghĩ vậy, Khương Điềm tiện tay lấy que kem ốc quế trong tủ lạnh ra, muốn hạ nhiệt độ cho bản thân, vừa cắn một miếng mới nhớ ra Ngụy Thuần không cho mình ăn kem.

Đang thất thần thì Ngụy Thuần bước từ trên tầng xuống.

Đêm qua anh mơ một giấc mơ chả ra làm sao, anh mơ thấy Khương Điềm ngồi trước TV cười ngây ngô, tâng bốc với người nổi tiếng trên TV đó:

Em trai cao ghê, em trai đẹp ghê, em trai đẹp nhất trần đời.

Em trai dễ thương ghê, em trai chưa từng nghịch ngợm.

A! Em trai đáng yêu quá, mình phải gả cho em ấy mới được!

Em trai chính là nam thần của mình!

...

Ngụy Thuần rời giường với vẻ mặt khó chịu, sờ sang bên cạnh, thế mà Khương Điềm dậy còn sớm hơn cả anh, sau khi anh rửa mặt rồi ra khỏi phòng, ngẩng đầu lên liền thấy Khương Điềm đang đứng trong phòng bếp, nhìn anh chằm chằm đầy vẻ dề phòng.

“Làm chuyện bất lương gì à mà nhìn anh như thế?” Ngụy Thuần buồn cười, hỏi.

Khương Điềm bỗng nhiên lắc lắc đầu.

Miệng cô còn đang ngậm kem, nói chuyện là bị phát hiện liền!

Thấy cô không nói gì, ánh mắt Ngụy Thuần rơi xuống khóe miệng Khương Điềm.

Đêm qua bị hôn mạnh bạo, đến giờ môi vẫn còn sưng, nhưng dường như anh vẫn thấy chưa đủ, lúc hôn xong vốn muốn hỏi Khương Điềm miệng cô có đau không, kết quả là càng sáp lại gần càng không nhịn được mà hôn cô tiếp.

Ngụy Thuần chồng tay lên bàn bếp, áp sát môi Khương Điềm, hơi thở hòa quyện vào nhau, anh hỏi nhỏ: “Bé yêu, muốn hôn idol trong quá khứ của em thêm cái nữa không?”

Kem trong miệng Khương Điềm là vị socola, xui rủi thế nào mà cô cắn một miếng to, cả miệng toàn là socola.

Sợ Ngụy Thuần phát hiện, cô cẩn thận nuốt xuống, kết quả socola nghẹn lại nơi cổ họng.

Khương Điềm không nghĩ được gì nữa, đẩy anh ra: “Ọe!”

- Muốn hôn idol trong quá khứ của em thêm cái nữa không?

- Ọe!

Ngụy Thuần: “???”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK