• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tuần sau, Khương Điềm về nước cùng với bản báo cáo thử nghiệm hóa học của những tờ giấy đó.

Sân bay Đế Đô vẫn như trước, gió đêm xua tan đi cái oi bức, nhà ga T3 người tới người lui.

Khương Điềm trang điểm tinh tế, cô mặc một chiếc váy ren màu đen và đeo một chiếc túi xách mini màu xanh bạc hà, đứng chờ taxi khoảng 10 phút, cuối cùng Khương Điềm cũng lên được xe, cô ngồi vào trong xe: “Bác tài, đến khu biệt thự Bặc Âm ạ.”

Đã vài ngày không gặp Ngụy Thuần.

Điện thoại cũng tắt nguồn từng đấy ngày.

Đêm ở Đế Đô hoa lệ, gió đêm như phảng phất mang theo hơi thở của Ngụy Thuần.

Khương Điềm không nhịn được mà cười khẽ.

Bên trong biệt thự Bặc Âm đèn đuốc sáng choang, Khương Điềm đứng trước cửa, hít sâu một hơi, đi vào thôi...

Một vật thể màu đen không xác định bổ nhào vào bên chân Khương Điềm, cô sợ tới mức lùi về sau liên tục.

Vật thể này to quá, Lune có biến thành mặt quả hồng tinh cũng không khổng lồ như vậy!

“Chị dâu!”

Khương Điềm hoàn hồn, nhìn rõ người ngồi xổm dưới chân cô là Sở Duật, trong tay anh ta còn cầm thịt khô của mèo, Lune cũng ngồi cách đó không xa, vẻ mặt chán ghét, thậm chí còn có hai cái cằm.

Sở Duật vui vẻ, tru lên: “Chị dâu ơi! Mẹ của em ơi! Cuối cùng chị cũng về! Nếu chị không về thì bố em như sắp c.h.ế.t vậy! Tổ tiên sống của em, lạy chúa, những ngày tháng địa ngục của mình cuối cùng cũng kết thúc!”

Một câu này của anh ta thay đổi đủ các loại quan hệ, Khương Điềm đơ ra nửa ngày trời mới hiểu Sở Duật đang nói gì.

“... Ngụy Thuần đâu?” Khương Điềm đang đi giày cao gót cũng không nhịn được nữa, lặng lẽ kiễng chân nhìn vào bên trong biệt thự, cửa biệt thự khép hờ, không thấy rõ bên trong có người hay không.

“Chị dâu, anh Thuần đang ở phòng làm việc, em đưa chị đi nhé?” Sở Duật dè dặt hỏi một câu.

Anh ta sợ Khương Điềm về là để dọn đồ, sau đó đi thẳng, nên nhanh chóng bổ sung, “Chị đi gặp anh Thuần đi, tâm trạng của anh ấy đang rất tồi tệ!”

Sở Duật nói là đưa Khương Điềm đi nhưng cuối cùng lại ngồi ở ghế phó lái, chỉ đường cho Khương Điềm đang lái xe của Ngụy Thuần.

Sở Duật bô lô ba la giải thích: “Em vừa uống tí rượu, lái xe dễ bị bắt lắm, chị dâu, mấy ngày này chị đi đâu vậy?”

Anh ta vừa nói vừa quan sát Khương Điềm, thấy Khương Điềm không có phản ứng gì đặc biệt, Sở Duật thở hắt ra.

Ít nhất Khương Điềm không bài xích tiếng gọi “chị dâu” của anh ta, cũng không bài xích khi anh ta nhắc đến anh Thuần.

Phải chăng đây chính là...

Mối tình của anh Thuần vẫn có thể cứu được?!

Về anh Thuần, Ngụy Thuần gần đây sa sút thật sự, nhất là sau khi đi Pháp về, cà người như muốn xuống mồ luôn, sát khí quấn thân.

Lúc trước tuy chị dâu không biết tên anh ấy nhưng vẫn quyết định yêu anh, chắc chắn là thích khuôn mặt anh, bây giờ mặt anh Thuần... Không cao ngạo không ngông cuồng không kiêu căng nữa, làm sao bây giờ!

Anh Thuần đã mất đi thế mạnh của mình!

Sở Duật đột nhiên cảm thấy người nặng như đổ chì, anh ta nhanh chóng viết sẵn kịch bản trong đầu.

Khi Khương Điềm vừa lái xe ra khỏi khu biệt thự, Sở Duật mới nói: “Chị dâu, sau khi chị đi, tâm trạng anh Thuần không ổn xíu nào, không ngủ đúng giờ cũng không ăn cơm, hôm qua em còn nhìn thấy anh ấy ngơ ngác nhìn một tuýp kem đánh răng và mù tạt. Chị xem, thất tình khiến người ta biến thái hơn, anh Thuần nhà em hiện giờ đã đến mức vậy rồi, mù tạt và kem đánh răng mà anh ấy còn nhìn ra một CP, mắt anh ấy đỏ hoe, thế mà, thế mà, lại ghen ghét tình yêu của kem đánh răng và mù tạt!”

“Huhuhu, phải làm sao bây giờ!” Sở Duật che mặt, khóc đầy bi thương.

Khương Điềm: “...”

Gần đây xem phim cổ trang hơi nhiều, Sở Duật vô thức nói như giọng trên phim truyền hình.

Thấy Khương Điềm không dao động gì, Sở Duật không ngừng cố gắng: “Còn có sáng hôm qua, em tốt bụng mua sữa bò nóng và hamburger cho anh ấy, thế mà anh Thuần lại đổ một thìa muối vào, chị dâu, lần này anh Thuần biết lỗi thật rồi, anh ấy không nên lừa chị thân phận của mình, anh ấy rất đau lòng, đau lòng đến nỗi vị giác cũng trở nên biến thái!”

Khương Điềm: “...”

“Hơn nữa, nhà dột còn gặp mưa đêm, vốn dĩ sau khi chị đi anh Thuần đã suy sụp rồi mà manh mối của anh Giang Việt còn bị đứt đoạn nữa chứ,” Sở Duật nói hăng quá, tay vô tình chọc vào hai mắt của mình, tình cảm chân thành đỏ cả mắt, run rẩy nói, “Anh Thuần đi Pháp, về cái trông càng suy sụp hơn, trạng thái đó, ai nghe cũng phải khóc đấy!”

Khương Điềm kinh ngạc, đầu ngón tay vô thức siết chặt tay lái: “Ngụy Thuần đi Pháp? Bao giờ?”

“Hình như là ngay sau ngày chị đi,” Sở Duật lấy hai tờ khăn giấy xì mũi, giải thích, “Anh Thuần đi Pháp không phải đi du lịch, mà là để điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của anh Giang Việt, chị dâu đừng giận, anh Thuần để ý chị lắm, ánh mắt khi nhìn chị khác người khác hoàn toàn, khi anh Thuần nhìn chị, mắt lấp lánh, sáng như đèn pha ô tô!”

“...” Mấy ngày này Khương Điềm ngủ nghỉ không tốt, nghe Sở Duật nói mãi nên hơi đau đầu.

Còn lấp lánh, sáng như đèn pha ô tô nữa.

Chẳng lẽ mắt Ngụy Thuần “to như chuông đồng” giống cảnh sát trưởng Mèo Đen sao.

Sở Duật chưa định dừng, ngừng một lát, đột nhiên thở dài: “Dù sao anh Giang Việt cũng là người thân của anh ấy, chuyện năm đó thành ra như vậy, haiz, đột nhiên lại thành ra như vậy, anh Thuần thật ra đáng thương lắm, hồi đi học thành tích có thể không tốt lắm, không tốt như anh Giang Việt, nhưng cũng là học sinh đúng đầu, khi anh Giang Việt học đại học nói muốn làm nhạc, anh Thuần lập tức nghỉ học đi theo anh dấn thân làm nhạc.”

Bố mẹ Ngụy Thuần vẫn luôn cho rằng chuyện làm nhạc này là do anh dụ dỗ Giang Việt, rất ghét anh, mẹ Ngụy lúc ấy nói như đâm vào tim người ta: “Chính mày học dốt muốn nghỉ học đi chơi những thứ không ra gì này, dựa vào đâu mà mày dạy hư anh trai mày!”

“Thật ra anh Thuần vẫn luôn bảo vệ anh Giang Việt, không hiểu sao khi đó anh Giang Việt bỗng dưng không vui, anh ấy là một người ôn hòa, đó là lần đầu tiên cố chấp muốn làm một chuyện gì đó, như kiểu nếu không làm nhạc thì anh ấy không thể sống được, anh Thuần cũng chưa từng nghĩ kỹ, trực tiếp viết đơn thôi học, tìm một giáo viên để học guitar không kể ngày đêm.”

...

Khương Điềm đứng ngoài hành lang, trên thang máy dán “Đang bảo trì”, cô xoay người đi vào thang bộ, dẫm giày cao gót chậm rãi bước lên tầng, tầng 16 là phòng làm việc mà bọn Ngụy Thuần thuê.

Cầu thang đã lâu không có ai lau, bậc thang nào cũng phủ đầy bụi, bóng đèn trên đầu cũng đã cũ, cảm ứng được tiếng bước chân cũng chỉ “ong” một tiếng, không sáng.

Camera được lắp ở nơi có thể ghi lại được cảnh như trong phim kinh dị, nhưng Khương Điềm không sợ, ngay cả khi Sadako vỗ vai cô, cô có lẽ còn lịch sự trả lời lại: “Xin chờ một lát, tôi còn có tí việc chưa suy nghĩ xong.”

Trong đầu tràn ngập những chuyện Sở Duật nói về Ngụy Thuần.

Thời gian đâu mà sợ.

“Không lần nào anh Thuần đánh nhau là vì bản thân cả, có một lần hồi cấp ba, anh Giang Việt lên sân khấu diễn thuyết, có một thằng đã tung tin xấu về anh Giang Việt, đó là lần anh Thuần đánh hăng máu nhất, ở trong viện hơn 10 ngày mà chú dì không đến một lần nào, nói là anh ấy đáng bị như vậy, anh ấy cũng không cho em nói cho anh Giang Việt biết lí do anh ấy đánh nhau.”

Ngụy Thuần như một thần bảo vệ thầm lặng.

Khương Điềm bước trên bậc thang, lau mồ hôi trên huyệt Thái Dương đi.

“Việc mở OB cũng vậy, chú dì đều cảm thấy là anh Thuần dụ dỗ anh Giang Việt, nhưng nào có đúng, anh Giang Việt cũng rất thích OB, tên OB này cũng do anh ấy đặt, nhưng anh Thuần không giải thích, cứ để mặc chú dì hiểu lầm, dì nói chuyện hơi khó nghe, nói OB là thứ không ra gì.”

Từ cửa sổ trên cầu thang có thể nhìn thấy phố Thiên Đường cách đó không xa, con phố trông như một con rồng phát sáng trong đêm, ánh đèn neon rực rỡ, phồn hoa náo nhiệt.

Khương Điềm nhớ đến ngày hôm đó đến OB, Ngụy Thuần kéo tay cô đùa vui với Mạnh Phương và Sở Duật, mặt mày rất phấn khởi.

OB rất tốt, tốt hơn những người lạnh lùng, ích kỷ, cho là bản thân đang đứng trên đỉnh cao tam quan, đạo đức, ở đó có Mạnh Phương tươi cười, Ngụy Thuần tốt bụng và Sở Duật trượng nghĩa.

Đây mới là hơi ấm nơi nhân gian.

“Anh Thuần nói anh ấy đã cứu một cô gái n.h.ả.y lầu ở ngã tư Bặc Âm, nhưng cứ phải là lúc anh Thuần đang suy sụp vì c.á.i c.h.ế.t của anh Giang Việt, ngã tư kia bị phong tỏa, còn đưa tin có một cô gái n.h.ả.y lầu, anh Thuần cảm thấy cho dù anh gặp được cô gái kia, thì cũng không giúp được cô ấy...”

Khương Điềm chỉ chăm chăm điều chế nước hoa quanh năm, thể lực rất kém, nhưng leo 16 tầng cầu thang, cô đi giày cao gót lại chưa từng dừng chân nghỉ một lần nào, chưa gì đã lên đến nơi.

Trong đầu vẫn luôn là Ngụy Thuần.

Lồng ngực nhói lên.

Ngày hôm đó trong phòng khách, sau khi Ngụy Thuần nghe cô kể về chuyện cô được cứu năm 18 tuổi ấy, bỗng dưng nói “cảm ơn”, sau đó cúi xuống hôn lên chóp mũi cô.

Hóa ra câu cảm ơn kia, là cảm ơn cô đã tháo gỡ khúc mắc trong anh.

Khương Điềm nhớ tới, những dòng chữ trên những tờ giấy đó:
  • Hôm nay là sinh nhật 20 tuổi của A Thuần, bố mẹ lại quên chuẩn bị quà sinh nhật cho em ấy, A Thuần cười bảo không sao cả, nói muốn tôi đãi em ấy ăn một bữa ở nhà hàng năm sao, nếu có một ngày tôi không còn nữa thì A Thuần phải làm sao bây giờ, tôi nhất định phải chữa khỏi bệnh của mình, vì A Thuần.
Khương Điềm nhíu mày, mũi chua xót như muốn khóc luôn tại đây.

Ngụy Thuần đúng là một tên l.ừ.a đ.ả.o, anh luôn bày ra một mặt dịu dàng, không đứng đắn cho người khác xem.

Cảm xúc đè nén nặng nề luôn bị anh ghìm chặt dưới đáy lòng.

Khương Điềm day day mũi ngẩng đầu lên, nuốt nước mắt vào trong, cô đứng trước cửa phòng 1603, hít sâu, thở ra đầy nặng nề.

Cô nâng tay lên, ngón trỏ cuộn lại, gõ cửa phòng.

“Cốc cốc cốc.”

Trong phòng không ai lên tiếng.

Khương Điềm đứng ngoài cửa đổi cách khác, cả bàn tay gõ vào ván cửa, “đùng đùng đùng”.

Rất lâu sau, trong phòng mới vọng ra một giọng nam khàn khàn, anh nói: “Ai đấy?”

Chỉ có hai chữ, Khương Điềm vừa nghe thấy, trong nháy mắt nôn nóng, đưa tay đè lại ngực mình.

Hít sâu một hơi, mùi không khí bụi bặm trong hành lang tràn vào ngực cô, cô chậm rãi lên tiếng: “Là em.”

Bên trong bỗng truyền đến một tiếng vang lớn, không biết thứ gì bị đụng đổ, trái tim Khương Điềm nhảy vọt lên tận cổ họng, lo lắng gọi một tiếng: “Ngụy Thuần?”

Cách một cánh cửa, Khương Điềm nghe thấy những âm thanh bên trong, như một người bước đi loạng choạng rồi không ngừng va vào mọi thứ.

Tiếng bước chân dần tới gần cửa, Khương Điềm quên cả thở, tiếng bước chân bên trong lại dừng lại.

Yên tĩnh 2 giây, cửa phòng đột nhiên bị mở ra, trong phòng không bật đèn, nhưng nhờ có ánh trăng mà cô có thể thấy rõ bóng hình cao lớn của Ngụy Thuần đang đứng trước mặt mình, mang theo mùi rượu, trầm mặc nhìn cô không chớp mắt.

Khi Khương Điềm rời đi là muốn bình tĩnh lại, cố ý không nói chuyện với Ngụy Thuần.

Cô không phải là một đứa bé dễ thương lớn lên trong một gia đình đầm ấm và rất có cảm giác an toàn, những sự nhảy cảm và bất an của cô đều được giấu đi dưới vẻ ngoài ưa nhìn.

Sợ bị lừa gạt.

Cũng sợ mình luôn nhắc tới “Nam thần Ngụy Thuần” thì sẽ bị người ta coi thường, không xem trọng.

Ngụy Thuần đứng bên trong cửa, không định bước ra, Khương Điềm đứng ngoài cửa, hơi xẩu hổ nhìn bàn tay đang nắm tay nắm cửa cửa anh.

Như thể sẽ đóng lại bất cứ lúc nào.

“Anh...” Khương Điềm vừa cất lời thì đã bị Ngụy Thuần nắm lấy cổ tay kéo vào.

Cô đứng không vững, cả người lao về phía trước vài bước, nghe thấy cửa phía sau bị đóng cái “rầm”, sau đó cô bị áp lên ván cửa.

Ngụy Thuần chống tay lên cửa, cúi đầu nhìn cô, khoảng cách rất gần, lúc này Khương Điềm mới thấy rõ trong mắt anh đầy tơ máu và quầng thâm dưới mắt.

“Khương Điềm.”

Ngụy Thuần khàn giọng gọi cô một tiếng, sau đó đỡ gáy cô hôn xuống, khác với sự dịu dàng quyến luyến trước kia, không bảo cô “hé miệng ra nào”.

Anh áp sát cô, tách môi cô ra, môi răng vội vàng quấn lấy cô, nụ hôn vừa độc đoán vừa nóng bỏng, chiếm lấy răng môi Khương Điềm.

Như một cơn cuồng phong bão táp.

Không chỉ hôn, anh còn cắn cô, đầu lưỡi điên cuồng càn quét khoang miệng cô, trước đi rời đi còn cắn trên môi cô một cái.

Khương Điềm ngây người, như là sự mệt mỏi thở không ra hơi sau khi leo 16 tầng cầu thang đánh úp tới, cô đứng không vững, không thở được.

Đầu óc Khương Điềm loạn cào cào, ngón tay siết chặt cơ bắp cứng ngắc trên cánh tay Ngụy Thuần.

Thở không ra hơi, Khương Điềm không nhịn được nữa, rên lên một tiếng: “Ưm.”

Giọng của cô như đã ấn nút tạm dừng, động tác Ngụy Thuần dừng lại.

Anh như sửng sốt trong giây lát, tựa trán lên xương quai xanh của Khương Điềm, thở gấp.

Một người đàn ông trưởng thành cao 1m8, kiêu ngạo đến mức đuôi xe còn sơn hai chữ “chuyên dụng”, giọng nói trầm trầm đến mức cô cảm thấy có phần ấm ức trong đó, khàn tiếng nói: “Sao lại chia tay?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK