Lúc xuống tầng, cô hạ thấp nhiệt độ điều hòa xuống một chút, gió điều hòa phả xuống cánh tay mát lạnh, như vậy thì khi uống trà nóng mới không bị đổ mồ hôi, khi được ôm, cô chỉ cảm thấy cái ôm của chủ nhà ấm áp, thoải mái lạ thường.
Như cảng tránh gió vậy.
Sau đó nghe thấy chủ nhà nói gì mà “khi nào em cần thì trả lại em”, tâm trí rối như tơ vò của cô còn suy nghĩ mất một lát, ngốc nghếch cảm thấy đây là một phi vụ làm ăn có hời.
Có vay có trả, rất rạch ròi.
Chủ nhà ôm chặt cô trong lòng, những cảm xúc áp lực đó của anh, Khương Điềm đều cảm nhận được hết.
Anh không nói lý do, cô cũng không hỏi nhiều.
Thậm chí còn vô cùng dịu dàng, ân cần đưa tay vỗ nhẹ lưng chủ nhà.
Sau đó ôm chặt anh.
Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Khương Điềm mềm nhũn như bông.
Cô nghĩ thầm, ngoan nào, bạn cùng nhà thương anh, người chị em tốt của anh thương anh.
Không phải chỉ là chuyện bạn trai cũ đã mất thôi sao, thôi đừng khóc nào.
Cái ôm này bị Lune xen ngang, nó kêu lên từng tiếng thảm thiết, Khương Điềm và chủ nhà vội nhìn nhau, thấy trong mắt đối phương đều là vẻ kinh ngạc.
Lune chính xác là một nhóc mèo nghịch ngợm, thỉnh thoảng đá đổ cốc nước, hất văng hộp khăn giấy cũng không phải chuyện gì quá to tát, nhưng nó chưa bao giờ gào thét đến xé g.a.n xé p.h.ổ.i thế này.
Khương Điềm chạy vọt ra sân thì thấy không biết chó Golden Retriever nhà ai lạc vào trong đây, giống loài khác biệt, chiều cao chênh lệch khiến Lune sợ đến mức lông trên người dựng hết cả lên, nhảy lên trên tường, có lẽ cảm thấy không được an toàn cho lắm, lại nhảy lên cây.
Đây chắc chắn đã là phát huy vượt xa ngày thường, nhóc mèo này bình thường cửa sổ cũng không nhảy lên được đâu.
Chú chó Golden Retriever trông khá hiền lành, đoán là muốn chơi với Lune, nhưng Lune là con mèo vừa nhát vừa hèn, nó sợ tới mức cái mặt tròn tròn kia đã biến thành chổi lông gà, đứng trên cây gào lên từng tiếng thảm thiết.
Chủ nhà vừa đi ra thì chú chó lập tức chạy đi, xem ra là chó nhà hàng xóm.
“Lune xuống đây, không sao đâu, bạn chó đi rồi.” Khương Điềm đứng dưới gốc cây, ngửa đầu an ủi Lune.
Lune bị dọa muốn đ.i.ê.n lên rồi, chỉ biết gào, không định đi xuống.
Sắc trời dần tối, Khương Điềm vội đến độ vén váy định trèo lên tường nhưng đã bị chủ nhà xách cổ ngăn cản.
“Chậc.” Chủ nhà liếc cô một cái, “Mặc váy còn đòi trèo cao, ngoan ngoãn chờ ở đây đi.”
Anh quay vào biệt thự, bước chân nhẹ nhàng, đi nhanh hơn bình thường, chắc là do vội, khi đi ngang qua vườn thì cúi đầu, dường như là đang nhìn bông hoa hồng vàng kia.
Động tác cúi đầu này khiến Khương Điềm ngẩn người.
Vì sao bóng dáng của anh lại có cảm giác quen thuộc ấy?
Có thể khiến cô nhìn một cái là nhớ mãi không quên ở một nơi hỗn loạn như OB.
Có phải mình đã từng gặp anh rồi không?
Suy nghĩ này vừa lóe lên thì Lune gào từng tiếng dài khiến Khương Điềm không rảnh để nghĩ tiếp.
Khương Điềm nhìn Lune dựng hết cả lông lên, rất đau lòng, không ngừng an ủi nó.
Bảo vệ lái xe tuần tra khu biệt thự nhìn thấy Lune, cách cổng sân nói với Khương Điềm: “Con mèo này nhỏ quá, phải lấy thang đến thôi, nó không tự xuống được đâu!”
“Ồ, được, cái thang...” Khương Điềm luống cuống tay chân.
Làm gì có thang đâu nhỉ?
Cô hoảng loạn, vô thức quay đầu lại tìm kiếm bóng dáng chủ nhà.
Thấy anh vác chiếc thang trên một bên vai đi từ trong nhà ra, trái tim Khương Điềm đang treo lơ lửng liền rơi xuống đất, cả người yên tâm hẳn ra, nói không cần nghĩ: “Lune đừng sợ, bố con đến cứu con đây.”
Hình như câu này không đúng lắm?
Nói xong, cô thấy khóe miệng chủ nhà cong cong.
Chủ nhà mở thang, dựng dựa vào tường, mặt trời đang dần khuất bóng, ráng chiều chuyển dần sang màu cam quýt, anh leo lên thang, trong tay là thịt khô mà Lune khoái nhất.
“Lune, qua đây.” Chủ nhà thăm dò, đưa tay duỗi đến trước mặt Lune, giọng nói dịu dàng nhưng lời nói ra có thể khiến mèo ta tức chết: “Ăn thịt khô không? Không ăn thì bố ăn nhé?”
Lune nhìn chủ nhà đầy cảnh giác, không gào nữa, lông cũng dần xuôi, vươn bộ vuốt đặt trên miếng thịt khô.
Chủ nhà cười, bế Lune lên, từ trên cao nhìn xuống nói chuyện với Khương Điềm: “Em nuôi mặt quả hồng này thế nào mà để nó thèm thuồng vậy?”
Khương Điềm ngẩng đầu, đứng dưới gốc cây nhìn một người một mèo đang giao lưu với nhau, ánh hoàng hôn chiếu vào người chủ nhà, mạ một tầng ánh sáng vàng quanh người anh, làm dịu đi những đường nét sắc sảo trên khuôn mặt ấy.
Khương Điềm cũng không biết mình đã nghĩ gì, lấy điện thoại ra, “tách tách”, chụp liên tiếp mấy tấm ảnh.
“Chụp lén tôi à?” Chủ nhà ôm Lune leo xuống chiếc thang, vuốt cằm hỏi, “Tôi đẹp trai vậy sao?”
Khương Điềm trừng anh, mạnh miệng: “Cũng thường thôi.”
Chủ nhà như là không tin, lấy mất điện thoại của cô rồi vác thang rời đi, Lune vẫn còn hơi sợ hãi, rúc trong lồng ngực Khương Điềm run lẩy bẩy, miếng thịt khô cũng chỉ ăn một nửa rồi không chịu ăn tiếp.
Khương Điềm lo lắng gọi điện thoại cho bác sĩ thú y, bác sĩ nói Lune cần một không gian yên tĩnh, khoảng một ngày là sẽ bình thường trở lại, cô ôm Lune về phòng ngủ của mình.
Vừa bước vào trong phòng, chủ nhà đã gọi cô: “Khương Điềm ơi.”
“Hả” Khương Điềm ngoái đầu nhìn lại.
Chủ nhà tung hứng cái điện thoại của cô: “Không cần điện thoại nữa sao?”
“Bỏ vào túi giúp tôi với.” Khương Điềm không nghĩ nhiều, hai tay cẩn thận ôm Lune, ý bảo chủ nhà bỏ điện thoại vào túi bên chiếc váy dài cho cô.
Chủ nhà khẽ nhướng mày, khóe miệng cong cong, cầm một góc điện thoại nhắm chuẩn vào túi cô, thả tay, điện thoại rơi vào trong túi.
Anh giơ cao hai tay, lùi về sau hai bước, cười nói: “Tôi không thừa cơ sàm sỡ em đâu nhé.”
- -
Bị Lune dọa nên quên mất cái ôm trong phòng ăn, mãi cho đến khi sắc trời tối mịt, mặt quả hồng nhỏ nằm trên chiếc giường lớn của Khương Điềm đã ngủ say, cô nằm trong chiếc chăn tơ tằm, mới vô thức nhớ lại cái ôm của chủ nhà.
Cứ xấu hổ như thể cô đã khoan thai đến muộn một cuộc hẹn nào đó cả mấy tiếng vậy.
Khương Điềm rúc trong ổ chăn, ngón chân cuộn chặt.
Chủ nhà ôm mình.
Ôm thật chặt.
Phát hiện này khiến Khương Điềm cảm giác như có mùi thuốc lá quanh quẩn bên chóp mũi, trái tim cũng đập “thình thịch thình thịch”.
Khương Điềm mở to mắt, hơn nửa tiếng rồi vẫn chưa ngủ được.
Ngược lại, Lune ngủ đến là ngon lành, còn ngáy khò khò.
Cô nằm trong chăn, lăn qua lộn lại, càng ngày càng thấy nóng.
Cuối cùng dứt khoát ngồi bật dậy, nhìn về phía cái điều hòa.
Điều hòa hỏng rồi hả!
Dây kết bình an buộc trên điều hòa khẽ đung đưa theo làn gió, màn hình điện tử hiện thị độ ấm trong nhà hiện tại là 26 độ.
Máy điều hòa hoạt động mạnh mẽ, không hề lười biếng, cũng không bị hỏng.
Khương Điềm nhìn màn hình hiển thị nhiệt độ màu xanh nhạt trên máy điều hòa, vuốt những sợi tóc lòa xòa trước chán, hơi cáu kỉnh.
Điều hòa không hỏng hóc gì cả.
Thế thì vấn đề là ở cô rồi.
Không phải chỉ là một cái ôm thôi sao.
Người ta không phải còn nói khi cô cần thì cũng có thể trả cô sao.
Có gì mà phải mất ngủ chứ!
Khương Điềm cứ trằn trọc, lăn qua lộn lại không mục đích trên giường như vậy, càng lăn càng tỉnh, nhắm mắt lại hoặc là cảm thấy mình vẫn còn đang trong lồng ngực chủ nhà, hoặc là sẽ hiện lên dáng vẻ anh ôm Lune đứng trên chiếc thang trong ánh chiều tà.
Ma xui quỷ khiến thế nào mà Khương Điềm lại lấy điện thoại ra, muốn xem lại bức ảnh mình chụp.
Khương Điềm mơ màng chớp chớp mắt.
Hôm nay mình gửi tin nhắn QQ cho anh à?
Khương Điềm đọc lịch sử trò chuyện mà cạn lời, là chủ nhà cầm điện thoại của cô rồi tự gửi bức ảnh hoàng hôn đó sang cho mình.
Người này tự luyến quá!
Có điều Khương Điềm không biết, khi Ngụy Thuần thấy bức ảnh này, trong nháy mắt, anh ngần người.
Ánh hoàng hôn màu cam ấm áp làm dịu đi những đường nét sắc bén trên khuôn mặt anh, nụ cười ngược sáng che giấu đi vẻ bất cần đời trong đó. Tấm ảnh này trông không giống anh tí nào.
Nhưng lại rất giống Giang Việt của mấy năm trước, cười đến là hiền hòa, dịu dàng vô cùng.
Buổi đêm ở khu biệt thự Bặc Âm cũng không yên tĩnh, Khương Điềm đeo tai nghe chống ồn chặn lại tiếng ve kêu, đến gần 12 giờ, cô mới nhờ vào bài hát <Thiên đường rực cháy> mà cảm thấy buồn ngủ đôi chút.
Đôi mắt ngái ngủ, mơ mơ màng màng, dường như cô nhìn thấy một người mặc vest bước ra khỏi sân.
Một tay đút trong túi quần, một tay kẹp điếu thuốc.
Những bước chân bước vào trong bóng tối.
Một cảm giác rất quen thuộc.
Giống như Ngụy Thuần trên sân thượng năm ấy.
Ngụy Thuần sao?
Chắc là mình đang mơ rồi.
Ý nghĩ này đến rồi đi, Khương Điềm nhắm mắt lại, mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Ngủ một giấc này cũng không được yên, cô thường mơ thấy chủ nhà nắm lấy cổ tay cô, kéo nhẹ một cái, ôm cô vào lòng, cánh tay rắn chắc bao trọn lấy eo cô.
Thậm chí còn mơ đến cái ngày ở biệt thự nhà họ Khương, cô ngồi trên thềm tường, chủ nhà cũng nắm tay cô rồi kéo nhẹ như vậy, cô lập tức nhào vào trong ngực anh.
Trong mơ, chủ nhà nói: “Khương Điềm Điềm, bỏ trốn vì tình với tôi không?”
Khoảng 4 giờ sáng, Khương Điềm không chịu được nữa, cố gắng thức dậy với đôi mắt nặng trĩu.
Ấy thế mà lúc trước cô lại cảm thấy bị ôm một xíu cũng không lỗ?
Quá lỗ là đằng khác!
Di chứng của cái ôm này cũng quá kinh khủng rồi.
Cô cảm giác bản thân ở trong mơ đã bị ôm đi ôm lại như vậy vô số lần!
Trời mới tờ mờ sáng, điện thoại đã tự tắt nguồn, tai nghe bluetooth bị rơi một cái trên gối đầu khi cô ngủ, Khương Điềm tháo nốt cái còn lại ra, đang chuẩn bị nằm xuống ngủ nướng tiếp thì ngoài cửa sổ chợt lóe lên ánh đèn xe.
Khương Điềm nheo mắt nhìn, ngẩn người, chớp chớp mắt.
Xe của chủ nhà sao?
Anh ra ngoài lúc nào vậy?
Khương Điềm vẫn còn ngái ngủ, cô mặc váy ngủ mở cửa kính sát sàn nhìn ra bên ngoài, xe chủ nhà đậu trước cổng, sau đó chủ nhà một thân vest đen mở cửa xe, bước ra.
Đây là lần đầu tiên Khương Điềm thấy chủ nhà ăn mặc nghiêm chỉnh như vậy.
Khác với chủ nhà ngày thường luôn lưu manh giang hồ, đầy tâm sự.
Vest đen, áo sơ mi bên trong cũng đen, cấm dục, mang theo cảm giác lạnh nhạt và xa cách.
Khương Điềm mặc váy ngủ đứng tại chỗ sững sờ nhìn trong chốc lát, thấy chủ nhà đóng cửa xe, đầu cũng không ngoảnh lại, bấm bấm chìa khóa xe.
Chiếc xe đằng sau tắt đèn, anh bỏ chìa khóa vào trong túi quần, chầm chậm đi vào sân.
Bước chân thật sự rất chậm, như thể đã cuốc bộ cả một đêm nên bước chân mới trĩu nặng như vậy.
Không phải buổi chiều còn hăng hái vác được cả chiếc thang nặng đó sao?
Khương Điềm không nghĩ nhiều, chân trần dẫm lên cỏ trong vườn chạy ra ngoài, gọi một tiếng: “Này.”
Trên gương mặt thờ ơ của chủ nhà hiện lên một tia kinh ngạc, sau khi thấy Khương Điềm, cả người như được tiếp thêm sức lực, khóe miệng cũng lại cong cong, phong thái biếng nhác, trêu ghẹo cô: “Sao thế, tôi không ở nhà nên em không ngủ được hửm?”
Nói xong mới thấy Khương Điềm đi chân trần, thu lại nụ cười: “Vào, vào đi dép vào, trông như người nguyên thủy thế.”
Giọng anh khàn khàn, mang theo âm mũi, giống như đã bị cảm.
Khương Điềm vội vàng xỏ đại một đôi giày, khi chạy ra thì chủ nhà đã đi đến mái hiên, bước chân vẫn chậm rãi như cũ.
Đèn trên mái hiên chắc hẳn vẫn do vị bạn trai cũ kia thiết kế, ánh sáng dịu nhẹ, rất nhạy với giọng nói, tiếng bước chân chủ nhà khẽ như vậy mà từng ánh đèn dịu nhẹ ấy vẫn từ từ bật lên.
Cũng chính lúc ánh đèn đã sáng rõ này, Khương Điềm mới nhìn thây đôi mắt đỏ lừ của anh, cô vội vàng đuổi theo anh, hỏi: “Anh đi đâu vậy?”
“Đi thăm mộ.” Có lẽ chủ nhà vẫn còn nhớ rõ Khương Điềm sợ quỷ, khi đáp lời còn có ý xấu muốn dọa cô, nhưng vừa bước qua ngưỡng cửa, cả người đứng không vững, liêu xiêu, bàn tay trắng bệch, lạnh lẽo nắm lấy khung cửa.
Thăm mộ với chả không thăm mộ, quỷ với chả không quỷ, nói sau đi.
Hiện tại vẫn còn một chuyện rất quan trọng.
Khương Điềm nhíu mày, sáp lại gần, kiễng chân, đưa tay chạm vào trán chủ nhà: “Nóng quá, có phải bị sốt rồi không?”
“Hình như hơi hơi.” Chủ nhà không quá để ý.
“Tôi đỡ anh đi.” Khương Điềm nói.
Chủ nhà đứng lại, quay qua, như cười như không nhìn Khương Điềm: “Tôi có yếu vậy đâu, sốt thôi mà còn cần em đỡ hả?”
Khương Điềm không nói gì, cứ nhìn anh như vậy.
Sau khoảng chừng là mười mấy giây, cô mới tiếp lời, giọng nói thật nhẹ nhàng, thật dịu dàng: “Anh còn thiếu tôi một cái ôm.”
“Hả?” Chủ nhà nhướng mày, bất ngờ, “Bây giờ luôn?”
Khương Điềm túm cổ áo sơ mi của chủ nhà, kéo xuống: “Đúng vậy, bây giờ luôn! Anh làm màu gì chứ, buổi chiều ôm không phải rất tự nhiên như ruồi sao, ốm rồi còn thích thể hiện!”
Chủ nhà bị cô túm cổ áo, thuận theo đó ôm lấy cô, dán trán vào cổ cô, thấp giọng cười: “Đúng là đi không nổi rồi, ở nghĩa trang lạnh lắm.”
Giọng điệu lưu manh này rất mất tự nhiên.
Như một lớp vỏ bọc, có lẽ chỉ để che giấu nỗi niềm ưu thương nào đó còn đọng lại trong lòng thôi nhỉ?
Khiến người khác vô thức lo lắng cho mình.
Trán anh nóng bỏng cả tay.
Khương Điềm cảm thấy không chỉ cổ cô, mà ngay cả trái tim cô cũng bị nóng cháy rồi.
Cô cong ngón tay, nhỏ giọng, nói: “Để tôi đỡ anh đi nghỉ ngơi, nơi này có gió thổi lạnh lắm.”
Chủ nhà được một tấc lại muốn tiến một thước.
Sốt như thể muốn buông bỏ cuộc sống này nhưng vẫn không ngoan ngoãn, một tay đặt trên vai Khương Điềm, mang theo giọng mũi đặc kịt, nói bên tai cô như một chiếc loa siêu trầm: “Đến phòng em đi, tôi yếu quá rồi, không leo cầu thang lên tầng được đâu.”