• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiếc xe thể thao màu đỏ cuốn hút của Tô Vãn Châu “rừm” tiếng khởi động, Khương Điềm ngồi trong xe, ngón tay đặt trên chiếc kính râm to trên sống mũi, hơi khó hiểu: “Tô Vãn Châu này, hôm nay ra ngoài cậu uống nhầm thuốc à?”

Không thể trách Khương Điềm nghi ngờ, quen biết cậu Tô mười mấy năm, thân thì thân nhưng rất ít khi xuất hiện thứ gọi là quan tâm, săn sóc.

Phần lớn thời gian người này mở miệng nói chuyện đều khiến người khác đau đầu, như đứa trẻ ranh, thuộc loại miệng chó không mọc được ngà voi, Khương Điềm lại không phải loại đóa hoa nhỏ yếu ớt, trên cơ bản, mỗi lần gặp đều phải đá xéo nhau vài câu.

Năm nay khi cô về nước, cậu Tô đến đón, vừa thấy mặt là hai người lập tức lao vào đấu khẩu.

Tô Vãn Châu ghét bỏ, nói: “Một nhà điều chế nước hoa như cậu sao lại dùng một loại nước hoa vạn năm không đổi vậy, xịt một tí hương thảo để đánh lừa bản thân, keo kiệt quá!”

Khương Điểm vứt xe đẩy hành lí lại cho cậu ta, không chịu yếu thế: “Một phú nhị đại như cậu thì sao phải xịt nước tẩy bồn cầu thế? Không mua nổi nước hoa thì để tôi tặng cho.”

Hai người vừa là bạn thân cũng là bạn xấu, sự quan tâm dành cho nhau chỉ gói gọn trong:

Tô Vãn Châu lo là đời này Khương Điềm sẽ không lấy được chồng.

Khương Điềm lo là Tô Vãn Châu sẽ tinh cạn, người nhập quan.

Căn cứ vào tình huống này, vừa nãy cậu Tô vừa giúp cô mở cửa xe, vừa đeo kính râm cho cô đã khiến cô sợ ngây người, Khương Điềm âm thầm suy nghĩ, rốt cuộc là Tô Vãn Châu đã uống nhầm thuốc hay đầu bị cửa kẹp.

Có lẽ là do quá lăng nhăng, ông trời cuối cùng cũng không nhìn nổi hành vi của con rết tinh này nữa nên đã dứt khoát thu phục nó.

Uống rượu trắng ngâm cẩu kỷ cũng vô ích, Khương Điềm nghĩ.

Tô Vãn Châu ra vẻ lơ đãng, quét mắt nhìn gương chiếu hậu của xe, cửa sổ tầng hai của biệt thự, bóng dáng người nào đó đã biến mất tăm.

Tô Vãn Châu vui vẻ nhếch miệng, cười.

Trong bụng đầy ý nghĩ xấu xa, cậu ta nghĩ thầm, haha, cho anh tức c.h.ế.t đi.

Khương Điềm nhìn Tô Vãn Châu cười lộ hai hàm răng trắng, lặng lẽ thắt chặt dây an toàn.

Đầu óc cậu Tô hôm nay không ổn.

Dễ xảy ra chuyện lắm.

Đúng lúc đi ngang qua ngã tư khu biệt thự Bặc Âm, Khương Điềm nhìn tòa nhà đã được xây thành tòa nhà cao tầng, nhớ đến bóng dáng Ngụy Thuần, cô cười cười, nói lập lờ với Tô Vãn Châu: “Đi chậm thôi, tôi không muốn lên thiên đường luôn đâu.”

Tô Vãn Châu liếc mắt nhìn cô: “Tâm trạng lại tốt lên rồi? Không khóc nhè như hôm qua nữa à?”

“Đã nói là không khóc rồi mà!” Khương Điềm mạnh miệng, tóc mái trên trán bị thổi bay, “Bị chủ nhà lây bệnh cho nên hơi cảm cúm thôi, nói chuyện sẽ có giọng mũi, đang yên đang lành tôi khóc làm gì?”

Bị chủ nhà lây bệnh cho nên hơi cảm cúm?

Tô Vãn Châu siết tấm da cừu trên vô lăng.

“Đang yên đang lành sao?” Tô Vãn Châu gặp đèn đỏ, dừng xe chỗ ngã tư, nói thẳng, “Em gái Điềm, đang yên đang lành thì cậu sẽ không ra ngoài chơi với bọn tôi vào ban ngày ban mặt đâu, Cao Sâm tổ chức hoạt động leo núi nhàm chán mà cậu cũng chưa từng tham gia lấy một lần, đừng nói với tôi cậu tay chân nhỏ nhắn thế này mà đột nhiên lại thích leo núi.”

Vừa nãy sau khi Khương Điềm nhắc đến hai chữ “chủ nhà”, tinh thần như bị rút cạn, nghe thấy Tô Vãn Châu nói một tràng dài, cô cũng chỉ hỏi lại một câu cho có: “Không được chắc?”

“Được, được chứ,” Hết đèn đỏ, Tô Vãn Châu khởi động xe lần nữa, đi theo dòng xe phía trước, “Nhưng nếu muốn leo núi thật thì cậu sẽ không đi giày cao gót.”

Khương Điềm trầm mặc.

Xe đi được chưa đầy 5 mét thì lại gặp đèn đỏ, Tô Vãn Châu dừng xe lại lần nữa, xếp hàng trong dòng xe ùn tắc dài dằng dặc.

Giờ cao điểm ở Đế Đô rất đáng sợ, mặc kệ cậu Tô lái xe thể thao đắt tiền thế nào, cũng phải ngoan ngoãn chịu kẹt ở đây.

Trong lúc kẹt xe, Khương Điềm vẫn luôn yên lặng, Tô Vãn Châu cũng không nói chuyện, thu lại dáng vẻ cợt nhà, im lặng hút thuốc.

“Tô Vãn Châu, hình như tôi gặp được người mà mình thích rồi.” Khương Điềm nói.

Tô Vãn Châu ngẩn người, tàn thuốc rơi trên quần.

Đèn đỏ lại chuyển xanh, xe phía sau bắt đầu bóp còi giục, Tô Vãn Châu hít sâu một hơi, khởi động xe, đáp lời: “Biết rồi, không phải là chủ nhà kia của cậu sao.”

“Sao cậu biết?” Khương Điềm nghe thấy hai chữ “chủ nhà”, đầu ngón tay cuộn lại.

“Tôi đủ hiểu cậu đấy, em gái Điềm.” Tô Vãn Châu thở dài, “Lần đầu tiên cậu đến tháng, lần đầu tiên cậu đạt giải thưởng nước hoa, lần đầu tiên về biệt thự cũ nhà họ Khương, lần đầu tiên bỏ lỡ chuyến bay, lần đầu tiên đến hộp đêm rồi bị đàn ông tiếp cận... Tôi đều biết cả.”

“Tôi lớn lên cùng cậu mà em gái Điềm.” Tô Vãn Châu bất đắc dĩ cười cười, như là thầm thì, “Còn có gì mà tôi không biết chứ.”

Thật ra cũng có.

Điều duy nhất tôi không biết đó chính là, hóa ra cậu sẽ thật sự thích người nào đó.

Thích đến mức khi nhắc đến người ấy, cậu cũng căng thẳng như một cô gái nhỏ, khác hoàn toàn khi cậu nói cậu sẽ yêu một đống người.

Tôi cứ tưởng cậu sẽ như vậy cho đến khi già đi, chúng ta đều sẽ không kết hôn, cuối cùng tạm chấp nhận cuộc sống bên nhau.

Có lẽ cậu chướng mắt tôi, bởi thấy tôi lăng nhăng, nhưng chắc chắn tôi sẽ đối xử với cậu thật tốt.

Tô Vãn Châu âm thầm nói hết đoạn này trong lòng, sau đó lại cười: “Nhìn dáng vẻ mặt ủ mày chau của cậu, tuy rằng tôi không biết hết chuyện của nhà họ Khương nhưng cũng đoán được phần nào, nếu cậu bởi vì cảm thấy tình yêu của cậu không đáng tin cậy, thì cũng không sao, nhà tôi cũng có tiền, năm ngoái tài sản đã vượt qua nhà họ Khương rồi, bố mẹ tôi vẫn rất ân ái mặn nồng, lớn tuổi rồi còn đút nhau ăn cơm, khiến người ta nổi hết cả da gà da vịt.”

“Sợ cái rắm.” Tô Vãn Châu kéo cổ áo, “Thích thì tới đi, ngủ với anh ta, cậu hèn thế này thì làm nên cơm cháo gì chứ!”

Ánh mặt trời chói chang, Tô Vãn Châu chuyển chiếc xe thể thao thành dạng mui trần, làn gió mùa hè ấm áp thổi vào mặt.

Khương Điềm quay đầu qua nhìn Tô Vãn Châu, cậu Tô đã từ thằng nhóc nhút nhát không dám giật đồ chơi của cô, hay khóc nhè, hay cười toe toét, giờ đã lớn thành một người đàn ông, đôi mắt hoa đào không biết đã câu hồn biết bao cô gái...

Tô Vãn Châu chú ý đến tầm mắt của cô, quay qua nhìn cô: “Nhìn gì thế? Cậu Tô đẹp trai vãi đúng không? Tuy rằng không chân thành lắm, nhưng với cậu thì chắc chắn có, tôi nói mà cậu không tin sao?”

“Tôi tin mà.” Khương Điềm đón gió, mỉm cười, nói.

Cô biết, cho dù cô chọn thế nào, Tô Vãn Châu đều sẽ ở bên, giúp đỡ cô.

“Vãn Châu, hình như trước giờ tôi chưa nói cảm ơn cậu lần nào, nhưng tôi thật sự cảm ơn cậu đã lớn lên với tôi, con đường này nhờ có cậu mà tôi mới không cảm thấy cô đơn,” Khương Điềm tháo kính râm xuống, nghiêm túc nhìn cậu ta, nói, “Cậu là người bạn thân duy nhất của tôi.”

Thời thiếu niên khi ấy, chúng ta là bạn bè.

Làm bạn bè nhiều năm, chúng ta là bạn thân.

Như vậy là đủ rồi, Tô Vãn Châu nghĩ.

Có một số người không phải là bỏ lỡ, mà là đã gặp được từ quá sớm, thời thiếu niên không hiểu rung động là gì, chờ khi cô đến tuổi biết thế nào là thầm mến thì cô cũng đã không còn coi cậu ta là người khác nữa, sẽ không rung động với cậu ta.

Nhưng cũng không tiếc nuối, ít nhất đã làm bạn với nhau qua mười mấy năm cuộc đời.

Tô Vãn Châu “ừ” một tiếng: “Cậu cũng là bạn thân của tôi.”

“Tô Vãn Châu, sao mắt cậu đỏ vậy? Cậu khóc à?”

“Quần què gì vậy, tôi đây là bị mặt trời chói mù con mắt, trả kính râm đây nhanh.”

“Không phải tại cậu nhất quyết để tôi đeo sao? Trả này trả này!”

“Shh, cậu mạnh thêm tí nữa là mù con mắt tôi rồi, nói cậu biết, cậu cứ thế này mà quay lại thì chủ nhà sẽ ghét cậu, cho cậu khóc đủ!”

“Câm ngay! Ai cần cậu lo! Không được nhắc đến anh ấy!”

...

Núi Hòa Nhật vào ngày hè không có người tới, mùa thu mới có thể thu hút được nhiều du khách, cây phong trên khắp núi đẹp nhất khi chuyển màu đỏ, từng tầng từng tầng đều được nhuộm màu.

Một đám nhị thế tổ mặc kệ lá có đỏ hay không, nhàn rỗi sinh nông nổi, không chờ được đến mùa thu, nhất quyết đến đây vào giữa hè.

Khương Điềm có thói quen gạt bỏ những chuyện mình không hiểu sang một bên, nếu không phải là vì vừa thấy chủ nhà là tim cô đã đập thình thịch, cô sẽ không bao giờ đến đây tham gia hoạt động leo núi quỷ quái gì đó nóng c.h.ế.t người không đền mạng này ở núi Hòa Sơn.

Vẫn là đi giày cao gót tới.

Cũng may là bậc đá bằng phẳng, Khương Điềm đi theo nhóm được được một phần ba quãng đường thì đến lối vào cáp treo.

Tô Vãn Châu quay đầu lại, hếch cằm về phía cửa soát vé: “Em gái Điềm, cáp treo này.”

“Em gái Điềm đi giày cao gót thế có được không?” Cao Sâm liếc mắt nhìn, gọi một chàng trai sáng sủa, đẹp trai đến, “Cậu ngồi chung cáp treo với em trai tôi, thằng nhóc này hai ngày trước vừa mới bị bệnh, yếu ớt thật sự.”

Em trai Cao Sâm tên Cao Xán, vừa mới thành niên, thi đại học xong là được bay nhảy, không có bài tập về nhà phải làm.

Khương Điềm ngồi cùng cáp treo với Cao Xán lên núi, Cao Xán không giống anh cậu, mặt mày ngoan ngoãn, đoán rằng học hành cũng khá khẩm, đang lẩm bẩm gì đó với Wechat trong điện thoại.

Cái tên tiếp theo Khương Điềm rất quen thuộc, Giang Việt?

Giang Việt không phải là bạn trai cũ của chủ nhà sao?

Nghĩ như vậy, Khương Điềm càng buồn bực hơn.

Cô nghĩ mình đã thích chủ nhà mất rồi.

Nhưng chủ nhà nhà người ta là gay.

Rung động vô ích.

Khương Điềm thở dài, chủ động bắt chuyện với Cao Xán: “Trường các em có người tên Giang Việt sao?”

“Đúng ạ, Giang Việt là ông thần học hành ở Trường Trung học Trực thuộc đó chị, trâu bò lắm, tốt nghiệp mười năm rồi mà ảnh của anh ấy vẫn còn được treo trên tường, anh ấy cũng rất đẹp trai.” Cao Xán bật chế độ tám chuyện, “Chắc chị Khương Điềm không biết, anh ấy đạt điểm tuyệt đối cả ba môn trong kỳ thi thử, là một người sói.”

Tốt nghiệp mười năm rồi?

Khương Điềm ngây ngẩn.

“Năm nay hội cựu học sinh trường Trung học Trực thuộc tề tựu, mọi người đều nghển cổ chờ đợi, hi vọng ông thần học này có thể về trường, nhưng kết quả là anh ấy không đến, mọi người đều rất thất vọng.” Đôi mắt Cao Xán trong trèo, đầy khát khao, “Em đoán anh ấy đang sống rất tốt, bận quá mới không về được.”

Khương Điềm nắm chặt tay vịn của cáp treo, một lúc lâu sau mới tìm lại được giọng nói của mình: “Trường Trung học Trực thuộc có ảnh chụp của anh ấy?”

“Có ạ.” Cao Xán nói xong, đột nhiên cười hóng hớt, “Chị Khương Điềm, chị muốn đi xem sao? Ngày mai bọn em định về trường chơi, chị đi cùng chúng em không? Em kể là em ngồi cùng một cáp treo với một chị gái vô cùng xinh đẹp, bọn nó đều không tin.”

Khương Điềm gật đầu: “Được.”

Cô muốn thấy Giang Việt, có phải là Giang Việt kia của chủ nhà hay không.

Ngày hôm sau, Cao Xán lái xe đến cửa biệt thự theo định vị mà Khương Điềm gửi, Khương Điềm đeo một chiếc túi nhỏ chạy tới, ngồi lên xe.

Không để ý đến cửa sổ tầng hai, có người mặt đã đen như đáy nồi.

Sợ ăn mặc trưởng thành quá sẽ không được cho vào trường, Khương Điềm cố ý mặc quần jeans và áo ngắn tay, tóc buộc đuôi ngựa, kết quả khi đến cổng trường thì thấy, các thiếu nam thiếu nữ trang điểm trưởng thành hơn cô nhiều.

Cao Xán vô cùng kiêu ngạo giới thiệu với mọi người: “Đây là chị gái xinh đẹp mà tớ đã bảo vệ vào ngày leo núi hôm qua.”

Khương Điềm cười cười.

Còn bảo vệ nữa, rõ ràng là khi ngồi cáp treo đến nơi là lập tức nôn ọe, chóng mặt.

Trường Trung học Trực thuộc vẫn như lần trước tới, nhưng không có sự giới thiệu chảnh chọe của chủ nhà, toàn bộ trường học như càng nghiêm trang hơn, nhưng cũng không khiến người khác vui vẻ như lần trước.

Bức tường vinh danh cách cửa vào không xa, Cao Xán chỉ lên trên và nói: “Đây này chị, đây là Giang Việt, ông thần học trường bọn em.”

Khương Điềm hít sâu một hơi, theo ngón tay Cao Xán nhìn qua, một bức ảnh chụp nền xanh, trong bức ảnh, một chàng trai trẻ đang mỉm cười dịu dàng, mặt mày hòa nhã.

Chính là anh ấy.

Trong nháy mắt khi Khương Điềm nhìn thấy tấm ảnh của chàng thiếu niên ôn hòa này, cô lập tức biết đây chính là Giang Việt trong lời kể của chủ nhà.

Nhìn một lượt, Khương Điềm cũng không rõ trong lòng là cảm giác gì.

Không quá dễ chịu.

Hơn nữa, thế mà lại mơ hồ cảm thấy Giang Việt và chủ nhà trông giống giống nhau?

Đây là tướng phu thê trong truyền thuyết sao!?

“Sinh nhật vui vẻ nhé Giang Việt, tuy rằng có lẽ đã muộn.” Khương Điềm nhìn đôi mắt của Giang Việt, nói thầm trong lòng, “Người ấy là người đầu tiên, chúc mừng sinh nhật anh, người ấy trở về còn bị ốm liên miên, nếu có thể, hãy để chúng tôi được biết lý do vì sao anh lại t/ự s/á/t, người ấy một mình gánh trên lưng chuyện này, u uất mãi không thôi, quá mệt mỏi.”

Thiếu niên trong ảnh vẫn cười, cười dịu dàng như thể đang nói anh sẽ đồng ý tất cả.

Khương Điềm đứng nhìn một lát, nói thầm: “Tôi xem như là anh đã đồng ý rồi nhé?”

Khương Điềm xoay người bước đi, bước chân đột nhiên dừng lại, bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn thẳng tên phía dưới ảnh chụp, khiếp sợ.

Việt, Việt trong Mộc Việt.

“Việt là gì? Là tên một loại thực vật sao?”

“Ý là bóng cây.”

Cô đã từng gặp Giang Việt, cô đã từng gặp Giang Việt!

Người nọ mặc một chiếc áo len màu trắng gạo, kiểu tóc và trang phục đã mất đi dáng vẻ học sinh. Vẫn nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng trông hơi mệt mỏi.

Anh ấy ngồi cạnh cô, lễ phép mà khách sáo hỏi: “Xin hỏi, trà này là trà gì vậy? Hương vị đặc biệt quá.”

- -

Khương Điềm đi chơi cả một ngày với bọn Cao Xán, còn đi cả công viên giải trí, Khương Điềm từ nhỏ đã quen chơi với đám con trai, cũng không ra vẻ gì, nhìn thấy trò mạo hiểm gì cũng chơi, tàu lượn siêu tốc, tháp rơi tự do, thảm bay đến rồng bay gì gì đó, toàn bộ công viên giải trí, duy chỉ có nhà ma là cô không dám vào.

Khi về biệt thự thì trời đã tối, Khương Điềm từ ghế phụ bước xuống, cười chào tạm biệt với Cao Xán.

Ba thằng nhóc phía sau hạ cửa sổ xe xuống: “Chị Khương Điềm, rảnh thì đi chơi với tụi em nhé!”

Nói xong, mấy đứa như là đã thấy gì, cùng nhìn về phía sau Khương Điềm, sau đó cúi xuống.

“Có phải chị Khương Điềm có bạn trai rồi không!” Một cậu trai trong số đó cười haha, hỏi cô.

Nếu là đám bạn xấu kia hỏi, Khương Điềm chắc chắn sẽ nói linh tinh: “Có rồi, có rất nhiều đấy, hôm nay lật thẻ bài của ai còn chưa nghĩ xong đâu.”

Nhưng mấy đứa nhóc này vừa mới thi đại học xong, nghe bọn trẻ nói chuyện thì cảm giác học hành cũng không đến nỗi nên quyết định không dạy hư con nhà người ta.

“Không có.” Khương Điềm cười nói.

Cô quên mất rằng bọn thanh thiếu niên bất kể học có thành thế nào thì đều sẽ nghịch ngợm, chỉ thấy chúng làm mặt quỷ với nhau hơi buồn cười, mấy nam sinh xua tay: “Bọn em đi đây, chào chị Khương Điềm!”

Nói xong, xe “vèo” một cái chạy đi luôn.

Khương Điềm cười, nhìn theo bọn Cao Xán lái xe ra khỏi khu biệt thự.

“Chơi rất vui nhỉ.” Giọng chủ nhà bất ngờ vang lên sau lưng.

Khương Điềm hoảng sợ, quay phắt đầu lại.

Ánh đèn ôn hòa chiếu sáng đường nét góc cạnh trên khuôn mặt của chủ nhà, nhìn qua thì không rõ cảm xúc gì.

Khương Điềm trốn chủ nhà một tuần, bất thình lình gặp phải chủ nhà, ánh mắt cô không chịu sự không chế, tham lam quét một vòng trên mặt anh, lại nhạy cảm cảm thấy tâm trạng người này đang cực kỳ không tốt, cô há miệng thở, không biết nên nói gì.

Chủ nhà cũng không nói chuyện, hai người cứ đứng trong sân vườn cỏ dại mọc um tùm đầy quỷ dị như thế, cả hai cùng trầm mặc.

Không biết qua bao lâu, chủ nhà động đậy, anh nâng tay lên, đưa tay qua, ngón trỏ câu lấy chiếc túi Khương Điềm đeo trên vai, thở dài: “Khương Điềm Điềm, sao em trốn tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK