• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc Vấn (?)

Bốn người đều không nói lời nào, trường hợp nhất thời xấu hổ lên.

Ánh mắt Khấu Quý Dược dừng lại trên mặt Khấu Thu. Rõ ràng đứa nhỏ này ngũ quan đều không có biến hóa, lại cứ cảm thấy so với lần trước gặp mặt hoàn toàn không giống. Toàn bộ khuôn mặt giống như được phủ thêm một vầng sáng thánh khiết.

Hắn trầm tư nói: “Mặt của ngươi…”

Bị lời Khấu Quý Dược hấp dẫn, Khấu Bân Úc cũng đặt tiêu điểm lên người Khấu Thu. Ngó một hồi, cuống quít dời đi. Là ảo giác sao? Trong nháy mắt hắn có cảm giác như đã bị thần minh chỉ dẫn. Mà người trước mắt, chính là hy vọng cứu rỗi duy nhất của hắn.

Khấu Bân Úc xoa xoa mắt, nhảy ra hét lên với Khấu Thu: “Yêu nghiệt! Còn không mau biến về nguyên hình!”

Thực nghiệm viên hận không thể chôn mình dưới nền đất. Không phát hiện mặt Khấu Quý Dược đều đen xuống sao? Lại có hai đứa con phiền não như vậy. Một đứa làm mấy con chó động dục, còn một đứa hình như IQ không được bình thường.

Làm cha hai đứa con có vấn đề, Khấu Quý Dược có một kỹ năng hạng nhất. Đó chính là ánh mắt của hắn rất nhiệt liệt. Thế nên khi Khấu Quý Dược nghiêng đầu, ánh mắt tàn nhẫn: “Đi ra ngoài.”

Thực nghiệm viên thức thời nhanh chóng cút đi.

“Khụ khụ.” Khấu Bân Úc ho nhẹ hai tiếng, che giấu xấu hổ: “Vừa rồi, chỉ là đùa thôi.”

Khấu Thu: “Ha hả.” Tin anh, tôi là thằng ngu.

Đang lúc Khấu Bân Úc cân nhắc làm sao để cứu vớt tam đệ dưới ma trảo của cha mình. Một tiếng chuông điện thoại hợp thời vang lên.

Khấu Bân Úc nhanh chóng nghe máy, nói liên tục. Ngay từ hắn đã chuẩn bị tốt, không quản là ai, tìm hắn có chuyện gì, hắn đều sẽ nói ‘Được, chúng tôi sẽ lập tức đến ngay.’

“Được, chúng tôi sẽ lập tức đến ngay.” Khấu Bân Úc cúp máy nói với Khấu Quý Dược: “Cha, ở trường tam đệ xảy ra chuyện. Con phải đưa thằng nhóc về trường một chuyến.”

Khấu Quý Dược nhìn hắn, ánh mắt lạnh như hồ nước tháng 12.

Khấu Thu quay đầu đi, trực tiếp dùng ánh mắt ý bảo Khấu Bân Úc. Anh không biết cái cớ này rất ngu ngốc sao? Còn về trường, không bằng anh nói muốn dẫn tôi đi chinh phục thế giới càng đáng tin hơn.

Khấu Bân Úc cười khổ: “Ở trường cậu thật sự xảy ra chuyện.”

Khấu Thu thản nhiên: “Ví dụ như nói tôi không nộp bài tập đúng hạn?”

Khấu Bân Úc: “Ví dụ như nói có người chết ở trường cậu.”

Khấu Thu: “…”

“Ví dụ như nói người chết chính là người trong ban cậu.”

“ Ví dụ như nói người chết là một nữ sinh, trước khi chết hai người còn xảy ra tranh chấp.”

“ Ví dụ như nói cô ta bị phanh thây?”

“Lại ví dụ như nói cái từ phanh thây không theo nghĩa thường, mà là xương cốt cùng thịt chia thành hai đống.”

Khấu Thu: … Chúng ta vẫn nên đi cứu vớt thế giới đi.



Toàn bộ Học viện Egger bị xe cảnh sát vây chật như nêm cối. Khi Khấu Thu cùng Khấu Bân Úc tới, trước cổng trường đã có cảnh sát canh gác, không cho bất cứ kẻ nào tự tiện tiến vào hoặc rời đi.

Khấu Bân Úc: “Đứa nhỏ này là học sinh của trường.”

Cảnh sát canh gác cố chấp: “Vậy cũng không được, đã nói ai cũng không thể đi vào.”

Khấu Thu: “Anh không hiểu sao? Tôi là bạn cùng lớp với người chết. Nói cách khác tôi là người có hiềm nghi, anh xác định để tôi ở ngoài đi dạo.”

Cảnh sát rõ ràng do dự.

“Để bọn họ vào.” Một âm thanh trầm ổn truyền đến.

Khấu Thu theo âm thanh nhìn qua. Nói chuyện chính là một nam nhân tuấn mỹ cao ráo, ánh mắt thâm thúy. Tuy không có biểu tình gì, nhưng dễ dàng làm người sinh ra cảm giác ỷ lại.

“Vâng, thưa sếp.” Cảnh sát canh gác rất nghe lời hắn, nói với Khấu Thu cùng Khấu Quý Dược: “Hai người có thể vào.”

Khấu Bân Úc chớp chớp đôi mắt hoa đào, mang theo cỗ phong lưu nói: “Hiện tại cảnh sát ngay cả diện mạo cũng cần sao? Anh cảnh sát, anh tên gì?”

“Yên tĩnh.”

Khấu Bân Úc: “Không phải chỉ là một cái tên thôi sao? Sao cấm tôi nói?”

“Yên tĩnh.” 

Hắn càng không cho nói, Khấu Bân Úc ngược lại lại càng hăng hái hơn: “Anh không nói tôi cũng có cách biết.”

“Tôi họ Yên, tên Tĩnh.”

“…”

Yên Tĩnh dừng bước, chỉ chỉ phòng nghỉ với Khấu Bân Úc: “Người nhà chờ ở đây.” Nói xong, mang theo Khấu Thu vào phòng xảy ra án mạng.

“Cậu không cần sợ. Bạn học cùng giáo viên đều bên trong. Trước khi cảnh sát lấy xong lời khai, tất cả mọi người đều không thể rời đi.”

“Tôi sao phải sợ?” Khấu Thu khi nói những lời này vẻ mặt thản nhiên: “Chẳng những tôi không sợ, mà hung thủ cũng không sợ.”

Yên Tĩnh dừng bước, vẻ mặt lạnh lùng: “Cậu có biết mình vừa nói gì hay không?”

Khấu Thu ngẩng đầu nhìn hắn: “Tôi nói sai sao? Xúc động giết người có lẽ sẽ sợ hãi, nhưng giết người rồi cố ý phanh thây. Đối với hung thủ mà nói đây là một quá trình hưởng thụ. Có thể hắn đang tìm kiếm một loại kích thích, đúng không? Cảnh sát Yên Tĩnh.”

Hắn lần đầu tiên cẩn thận đánh giá thiếu niên trước mắt. Chỉ mới 17-18 tuổi mà thôi, quả thật, hắn sinh ra có bề ngoài quá tốt. Một loại xinh đẹp ôn hòa, không làm người khác cảm thấy chói mắt, mà ngược lại tâm sinh hướng tới. Nhưng một thiếu niên như vậy lại có thể không chút do dự nói ra những lời tàn khốc như thế.

Khi hắn còn du học ở Mỹ, có từng học qua cách thông qua mạch đập, biểu tình, ánh mắt một người mà phán đoán nội tâm người này. Mà thiếu niên này, ánh mắt bình tĩnh, đi lại thong dong, giống như hắn sắp đi vào không phải là hiện trường án mạng, mà lại một nơi bình thường.

Thiên tính lương bạc, không hơn gì cái này.

Khấu Thu ngẩng đầu: “Cảnh sát Yên Tĩnh, chúng ta không vào sao?”

Nam nhân đi đến bên cạnh hắn, bóng dáng cao lớn tạo thành một bóng râm: “Tôi không phải tên Yên Tĩnh.”

Khấu Thu ngây ra một lúc, không ngờ người cảnh sát nhìn qua như trầm ổn và tin cậy lại có thể nói dối.

Như biết Khấu Thu đang nghĩ gì: “Người vừa rồi rất ồn ào.”

Khấu Thu cảm thấy đây là một biện pháp rất tốt. Vừa có thể không làm phật ý đối phương, còn có thể kêu người câm miệng: “Vậy thì, ngài tên là gì?”

“Chớ có hỏi.”

Tên anh này là Mặc Vấn, đồng âm thành chớ có hỏi. Tiếng trung có nhiều từ cùng âm nhưng khác nghĩa nhé.

Khấu Thu dừng lại, anh giỡn với tôi?

Nam nhân thản nhiên nói: “Tôi họ Mặc, mặc trong giấy mực. Tên Vấn, vấn trong vấn đáp.” Nói xong, lấy ra thẻ cảnh sát ra cho hắn nhìn.

Nhìn chằm chằm thẻ cảnh sát hàng thật giá thật kia. Khấu Thu nhấp nhấp môi: “Thật ra anh nghĩ nhiều rồi. Lần sau có thể trực tiếp nói cho người khác biết tên thật, hiệu quả như nhau.”

Con đường có đi ngang qua khu WC. Khấu Thu phát hiện bên đó đang xếp một hàng dài, bên trong còn truyền ra âm thanh nôn ói. Người ở ngoài sắc mặt cũng không khá hơn chút nào, che miệng lại giống như là phòng ngừa mình tùy thời ói ra.

“Bọn họ làm sao vậy?”

Mặc Vấn hỏi ngược lại, mang theo chút thăm dò: “Cậu nghĩ sao?”

“Mang thai tập thể?”

“Đó là WC nam.”

“Đại dựng?”

Mang thai (hình như từ này chỉ đàn ông mang thai)

“…”

“Người trẻ tuổi, rất tò mò. Trước khi cảnh sát đến, tới xem hiện trường án mạng trước.”

Khấu Thu trầm tư, hiện trường án mạng lại có hiệu quả kỳ diệu như thế. Có thể gây sức ép hiệu quả hệt như mang thai.

“Tôi có thể vào xem chứ?”

Nếu là người bình thường, Mặc Vấn nhất định không cho. Nhưng đứa nhỏ bên cạnh này tâm tính khó dò, dẫn hắn đi xem hiện trường, có thể sẽ hiểu biết thêm về đối phương.

“Có thể, nhưng cậu cần phải chuẩn bị tâm lý thật tốt.”

Khấu Thu gật đầu.

Mặc Vấn mang hắn quẹo trái, mãi cho đến một phòng thí nghiệm đã lâu không sử dụng mới dừng bước lại.

Khấu Thu đi tới. Mặc Vấn chú ý đến vẻ mặt hắn.

Thấy rõ tình hình bên trong, Khấu Thu chỉ cảm thấy… một cánh cửa mới mở ra trước mặt hắn.

_________________

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK