• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phòng ngủ to, gia cụ lại cực kỳ đơn giản. Một chiếc giường kingsize giường lớn đã chiếm hết 1/3 diện tích căn phòng. Khấu Thu mặt không đổi sắc đối diện với một giường đầy sịp.

Cơ Chi nhìn chằm chằm Khấu Thu. Thật lâu sau, đột nhiên nói: “Biểu tình hiện tại của cậu trên mạng nói là đau trứng đi.”

Khấu Thu: “Đừng hiểu lầm, đơn thuần là đau thận.” 

Cơ Chi khoanh tay, ngón ngón trỏ vô thức sờ cằm, vẻ mặt thực rối rắm, như là học sinh tiểu học đi làm đề thi cấp hai: “Cậu thấy nên mặc cái nào đây?”

Hoa hồng, da báo, lát cam, sọc đen… đủ loại màu sắc làm người hoa mắt. Khấu Thu chỉ chỉ cái chính giữa: “Cái kia rách.”

Cơ Chi nhìn nhìn, sau đó giải thích, “Không phải rách, là chữ sịp chữ ‘T’.”

Khấu Thu: “…”

Cơ Chi nhìn nhìn: “Nên quyết định thôi.” Nói xong, trịnh trọng hỏi Khấu Thu: “Nói cho tôi biết nên chọn cái nào bây giờ.”

Khấu Thu chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi căn phòng này, tiện tay chỉ một cái một màu: “Cái vàng vàng hơi đỏ đỏ kia đi.”

Cơ Chi sửa lại cho đúng: “Đó là màu đồng.”

Đuổi Cơ Chi đi, Khấu Thu mở cặp, lấy một CD ra chuẩn bị xuống lầu mở nghe. Vừa lấy ra thì một tấm thiệp màu tím rớt xuống sàn. Chính là tấm thiệp xuất hiện với khúc xương trong tủ quần áo.

Ma xui quỷ khiến, Khấu Thu lại một lần nữa mở tấm thiệp ra, đang lúc nhìn đến chỗ ‘By: người say mê ngươi’, trán bỗng giựt giựt.

“Đây không phải là chữ viết của Cẩu Chỉ Xảo sao?”

Sau lưng đột nhiên truyền đến giọng nói, làm người giật mình.

Khấu Thu quay đầu lại thấy Cơ Chi đứng đằng sau. Hắn không mặc áo, lõa lồ nữa thân trên, khác biệt với vẻ ngoài gầy yếu, nhìn cơ bắp khá là rắn chắc.

“Không phải cậu đi tắm sao?”

Cơ Chi nghiêng đầu, dùng khăn lau bọt nước trên tóc: “Xong rồi.”

“Cho nên cậu mất hơn một tiếng chọn sịp, và chỉ cần ba phút là tắm xong.”

Cơ Chi: “Không phải là tôi sợ cậu ở một mình sao. Hôm nay đặc biệt tắm nhanh hơn ngày thường ba mươi giây.”

Khấu Thu buông tha rối rắm về thời gian, chỉ vào tấm thiệp nhíu mày hỏi: “Trước đó cậu nói đây là chữ viết của Cẩu Chỉ Xảo?”

Cơ Chi gật đầu, chỉ vào vài chữ trong đó: “Đúng a, Cẩu Chỉ Xảo viết chữ có đặc điểm riêng, chữ nắn nót ngay ngắn, lối chữ Khải đoan trang. Nhưng lại không như chữ Khải quy cũ mà cách tân nét cuối hơi hướng lên trên.”

Khấu Thu cúi đầu cẩn thận nhìn một hồi. Cơ Chi nói không sai, những chữ này nhìn qua như đánh máy in ra nhưng mỗi khi gần kết thúc, nét chữ lại không bằng phẳng.

Nói như vậy, những chữ này không phải được in ra mà là viết tay sao.

Cơ Chi ghét bỏ nội dung bên trên tấm thiệp: “Sao cậu lại có thứ này.”

Khấu Thu khép tấm thiệp lại, nhét vào cặp: “Nói ra rất dài dòng.”

Cơ Chi cũng không hỏi nhiều, đi lướt qua giường. Trên bàn có một máy quay đĩa kiểu cổ, màu đen viền vàng cực kỳ đẹp. Hắn gắn một cái đĩa nhạc vào, tựa vào cửa sổ mà nghe.

Giọng nam ngân nga bài hát kiểu cũ tràn ngập khắp gian phòng, nhưng so với căn phòng trang hoàng tinh xảo cách điệu lại cực kỳ không hợp nhau.

Hắn lại nghe như si như say, đến khúc cao trào còn ngân nga theo. Giống như lúc này, ngón tay xinh đẹp vẽ một đóa hoa trên không trung, khóe môi du dương theo tiếng nhị hồ: “Thế gian nào có phú quý vĩnh viễn, cũng như nào có đóa hoa nào không tàn.”

Ánh nắng loang lổ, tiếng ca say mê lòng người.

Trong nháy mắt, Khấu Thu dường như không nhận ra Cơ Chi. Cơ Chi hiện tại như một thiếu gia quý tộc xuống dốc, tràn ngập không cam cùng phẫn uất.

Cơ Chi quay đầu lại, con ngươi đen mịt nhìn qua như trống rỗng muốn hút linh hồn giam cầm vào trong đôi mắt đó.

“Có người đến.”

Khấu Thu qua vài giây sau mới phản ứng lại. Hắn đi đến phía trước cửa sổ, theo tầm mắt xuyên thấu qua thủy tinh nhìn xuống phía dưới. Một chiếc Ferrari đỏ chói đang đứng trước cổng.

“Là Nhị ca tôi.” Khấu Thu cầm cặp lên: “Tôi đi đây, hôm nay cảm ơn cậu.”

“Cẩn thận đó.” Cơ Chi đưa hắn xuống lầu, dặn dò.

Khấu Thu ngồi trên xe Khấu Bân Úc, xuyên thấu qua kính chiếu hậu. Dưới trời chiều, Cơ Chi giống như cùng thiên địa hòa hợp thành một thể.

Khấu Bân Úc thấy hắn bình yên vô sự, nhẹ nhàng thở ra: “Cha nói mấy ngày này cậu không cần đến trường.”

“Không cần thiết.” Khấu Thu cài dây an toàn: “Không có khả năng cứ trốn ở nhà, vẫn phải có ngày đi ra ngoài.”

Một tên giết người hung tàn, thứ không thiếu nhất chính là kiên nhẫn.

Xe mới vừa rời đi, liền bị chặn bởi một chiếc xe màu đỏ có có rèm che ngăn giữa ngã tư đường.

Cửa xe mở ra, bước xuống là một mỹ nữ tóc uốn lọn. Dù đeo kính râm, vẫn có thể nhìn ra đây là nữ diễn viên đang rất nổi tiếng, tên là Kinh Tĩnh.

Làn da Kinh Tĩnh trắng như tuyết, giờ cô nàng đang lắc lư 34D ngạo nghễ hướng về bọn họ đi tới.

Biểu tình Khấu Bân Úc lộ vẻ bất đắc dĩ, hắn hạ cửa kính xe xuống, ló đầu ra: “Tĩnh Tĩnh, hôm nay anh có việc gấp, chuyện chúng ta sau này hãy nói đi.”

Kinh Tĩnh cười lạnh một tiếng: “Anh thấy tôi còn tin lời ma quỷ của anh sao?”

Khấu Bân Úc hiện vẻ không kiên nhẫn: “Lúc trước khi đến với nhau không phải anh đã nói chúng ta hảo tụ hảo tán sao.”

Kinh Tĩnh kích động: “Tôi đã làm sai cái gì? Sao anh lại nhất quyết chia tay!”

Khấu Bân Úc: “Em không sai, người sai chính là anh.”

Kinh Tĩnh nắm chặt hai tay: “Tóm lại, hôm nay anh không nói rõ lý do, tôi sẽ không để anh đi.”

Từ khi chia tay, Kinh Tĩnh mỗi ngày đều đi diễn tuồng. Khấu Bân Úc dù có thương hương tiếc ngọc đến cỡ nào, kiên nhẫn cũng dùng xong. Hắn nhìn chằm chằm đối phương, mở miệng nói: “Chúng ta đã không có khả năng cùng một chỗ được nữa.”

Kinh Tĩnh tới tới lui lui đều là ‘Vì cái gì, vì cái gì, vì cái gì’.

“Anh uống rượu, lên giường với người khác.”

Kinh Tĩnh: “Tôi không quan tâm.”

Khấu Bân Úc: “Anh mang thai với người ta.”

Kinh Tĩnh: “…”

Thấy thế, Khấu Bân Úc vừa lòng gật gật đầu, một lần nữa khởi động xe, nhanh chóng lách qua.

“Từ ngày mai trở đi, vì an toàn của cậu, anh sẽ tự mình đến đón cậu về.”

Khấu Thu nhìn hắn một cái, thản nhiên nói: “Người mang thai vẫn nên ở nhà nghỉ ngơi thì tốt hơn.”

Khấu Bân Úc: “… Anh chỉ nói giỡn thôi.”

Khấu Thu ‘ờ’ một tiếng: “Thế mang thai mấy tháng, mười tháng hả?”

Khấu Bân Úc: “…”

Xe vào nội thành, Khấu Thu lấy điện thoại nhắn tin cho Mặc Vấn: Anh xác định Cẩu Chỉ Xảo thật sự đã chết?

Nhanh chóng có tin nhắn đến: DNA không lừa người.

Khấu Thu thở dài, Cẩu Chỉ Xảo nhất định đã chết – không sai. Chẳng những là DNA, tướng mạo càng không lừa người, số mệnh Cẩu Chỉ Xảo đã tận. Một khi đã vậy, việc hắn nhận được tấm thiệp là sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK