• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Từ trong tủ quần áo lộ ra một cái đầu vàng khè, mắt to chớp chớp: “Vì cái gì ta lại vào trong tủ quần áo?”

Nói còn chưa xong, đã bị một bàn tay nhét vào. Khấu Thu nhìn chằm chằm không gian trong tủ quần áo, hẳn còn có thể nhét thêm một tên nữa, vì thế nhét cái tên đang khóc nức nở kia vào luôn.

Kể từ đó, tủ quần áo, WC, đều bị nhồi đầy. Hắn nhìn hai tên trai lơ còn dư lại, một cước đá xuống gầm giường. Đúng vào lúc này, dưới lầu truyền đến tiếng chuông cửa.

Ngoài cửa, Lận Ngang mặc áo lông dê, Lận An Hòa lại mặc áo khoác màu đen. Nhìn thoáng qua, hai người tựa như không giống như có quan hệ huyết thống. Một người nhu hòa, một kẻ sắc bén, nhưng chỉ nhìn ngũ quan sẽ phát hiện hai người có rất nhiều chỗ tương tự nhau. Đặc biệt là ánh mắt cùng chóp mũi, dường như giống nhau như đúc.

“Có thể vào không?” Lận An Hòa mở miệng.

Khấu Thu còn chưa lên tiếng, phía sau đã truyền đến một âm thanh không thể chờ đợi được: “Sao ngài lại đến đây?”

Trong mắt Khấu Nguyên lóe lên ánh sáng hưng phấn. Vừa lúc hắn mới từ nhà bếp bưng tách hồng trà nóng hổi đi lên, nhìn thấy Lận An Hòa, âm cuối hoan hô nhảy nhót.

Lận An Hòa: “Gia sư.”

“Gia sư?”

Trong lúc Khấu Nguyên nghi hoặc, Khấu Thu từ tủ để giày lấy ra hai đôi giày. Vốn phải lấy dép lê, nhưng đột nhiên nghĩ đến đôi dép lê tai thỏ nhung của mình ở Lận gia, liền lấy ra một dép massage để trước mặt Lận Ngang.

Chưa bao giờ mang kiểu dép này, Lận Ngang tò mò mang vào, đi đường một hồi liền cảm giác một trận đau đớn, dù chỉ mới đi một phút đồng hồ.

“Mang cái này không tốt cho tim.” Hắn muốn dùng y học thuyết phục Khấu Thu.

Khấu Thu mỉm cười, kiên nhẫn một lần nữa đi lấy dép.

Đối mặt với đôi dép massage khác, Lận Ngang: …

“Ngài sẽ không nên đến làm gia sư cho Khấu Thu đi?” Khấu Nguyên rốt cục kịp phản ứng, kinh hô.

Lận An Hòa gật đầu.

“Sao có thể?” Hắn không thể tin nhìn Khấu Thu cùng Lận An Hòa, dường như hiểu cái gì đó.

Khấu Thu đi ngang qua hắn lên trên lầu, quay đầu lại: “Chỉ có thể trách thành tích của anh quá tốt.”

Đây chính là phẫn nộ đến từ tình địch học tra.

Phòng Khấu Thu

Lận Ngang đứng bên cạnh thùng rác: “Một mình ngươi ăn chín ổ bánh mì?”

Khấu Thu mặt không đổi sắc lôi thùng rác chuyển qua một góc khuất: “Gần đây thân thể đang phát triển.”

Lận Ngang dường như nghĩ tới điều gì phiền muộn, đứng bên cạnh cửa sổ: “Lại nói tiếp, ta đã lâu không có cao lên, sắp 4 năm rồi.”

Lận An Hòa lạnh lẽo nói: “Có 40 năm cũng không cao nổi.”

Lận Ngang dùng ngón tay thon dài gõ gõ kính cửa: “Nhà có con nít, đừng nói bậy nói bạ.”

Người sau cầm lấy sách giáo khoa của Khấu Thu xem, mặc hắn tự lừa mình dối người.

Lận Ngang chơi một mình thấy không thú vị, bắt đầu lướt mắt nhìn bánh bao: “Đừng lo lắng, chỉ là học bổ túc thôi. Nhìn dáng vẻ ngươi y như đang kim ốc tàng Kiều vậy.”

Khấu Thu nghiêm túc nói: “Loại chuyện bại hoại đạo đức này, ta tuyệt đối không có khả năng làm ra.”

Hắn giấu không phải Kiều hoa, mà chỉ là vài tên tiểu bạch kiểm mà thôi.

Lận Ngang tri kỷ dặn dò: “Thói đời ngày sau. Ngươi phải giữ mình, đừng để bị người khác quấn lên.”

Khấu Thu: … Nói ra sớm hơn thì ta đã giữ mình rồi.

Lận An Hòa khép sách lại, nhìn Khấu Thu hơi hơi vuốt cằm, người sau hiểu ý đi qua.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK