Khấu Thu lắc lắc đầu, đá bay hình ảnh quỷ dị này.
Khấu Nhan: “Ngươi nghĩ sao?”
Khấu Thu: “Thật ra thì tôi càng nguyện ý làm công bộc nhân dân. Cái loại ăn cỏ, uống sữa cùng cống hiến đó.”
Họng súng màu đen nhắm ngay hắn: “Hệ thống có dùng tốt, cũng không thể nhanh hơn viên đạn.” Khấu Nhan hất hất tóc: “Hiện tại có muốn thay đổi câu trả lời hay không đây?”
Lợi dụng vũ khí thể hiện *** uy là tác phong mà Khấu Thu luôn phản đối, bởi vì hắn luôn khuất phục chúng.
“Nghe qua y như là tôi nói thì chị sẽ tin vậy.”
“Ta đương nhiên không tin.” Khấu Nhan nói: “Muốn thống nhất thiên hạ thì đầu tiên phải cần một hiền thần. Ta muốn ngươi dùng hệ thống cho ta một nhân tài.”
Khấu Thu ngồi tại chỗ không phản ứng.
Khấu Nhan: “Sao? Ngươi không nguyện ý?”
“Tôi thì không thành vấn đề.” Khấu Thu thả tay xuống, tựa lưng vào bàn: “Nhưng có một chuyện quan trọng tôi muốn nói trước, hệ thống có lỗ hổng.”
Khấu Nhan khẳng định: “Nó hoàn mỹ vô khuyết.”
Muốn giảng đạo lý thì cần phải giảng cho người hiểu đạo lý. Khấu Thu đơn giản ngậm miệng không nói.
|Ta yêu cầu một hình thức có thể sinh ra hiền thần.|
|Hệ thống: đã nhận được! Hình thức ‘Không yêu ô sa, chỉ yêu dân’ chính thức kích hoạt, xin kí chủ chuẩn bị sẵn sàng.|
Theo hình thức kích hoạt, trên bàn nhiều hơn một chiếc hộp nhỏ màu tím. Cùng lúc đó, bên cạnh hắn xuất hiện một nam nhân có màu da cổ đồng cau mày. Nhìn qua thì tính cách khá nhạt nhẽo cùng vô vị.
Lần đầu tiên Khấu Nhan nhìn thấy có người sống trống rỗng xuất hiện, ngón tay cầm súng kích động đến run rẩy.
Chưa thấy quá cảnh đời, Khấu Thu lắc đầu, cầm lấy cái hộp nhỏ trên bàn nghiên cứu. Màu tím này không khỏi quá đậm đi.
|Hệ thống: màu sắc căn cứ theo thuộc tính của kí chủ tạo ra, tên gay chết tiệt.|
Tử là chết, tử cũng là màu tím.
Khấu Thu: có vài chân tướng không cần phải nói ra đâu.
Lúc này hắn mới đánh giá nam nhân bên người, trên trán người nọ có một vết sẹo hình trăng non.
Khấu Thu ngẩn ra. Bao Thanh Thiên trong truyền thuyết tuy không quá trẻ, nhưng không hề béo.
“Có tài cán, không sợ cường quyền, còn trung thành và tận tâm.” Khấu Nhan kích động: “Đây chính là hiền thần mà ta hằng mong muốn.”
Nam nhân da thịt màu cổ đồng nhìn cô một cái. Biểu tình không thay đổi, nhưng ánh mắt của hắn thật sự rất có lực uy hiếp, làm người bị nhìn có loại ảo giác như bị người nhìn thấu hết thảy.
“Ngươi bảo ta phụ tá ngươi?”
Ánh mắt Khấu Nhan sáng lên: “Có thể chứ?”
Nam nhân nhìn Khấu Thu: “Là ngươi kêu ta ra, ngươi đồng ý?”
“Cứ tự nhiên.”
Lịch sử nói cho hắn biết, người nam nhân này tuyệt đối không thể giữ lại bên người.
Đúng lúc này, dưới lầu đột nhiên truyền ra tiếng hét thảm thiết. Âm thanh thê thảm đến nổi thậm chí cách một lớp thủy tinh cũng có thể cảm nhận được người nọ đau đớn đến cỡ nào. Khấu Thu cùng Khấu Nhan đồng thời nhìn xuống phía dưới. Một thiếu niên mặt không đổi sắc dùng dao găm cắt lấy tóc đuôi ngựa một nữ sinh. Có mấy người lục tục chạy tới, nhưng ngại con dao nên không dám xông tới. Khấu Nhan đang muốn đứng dậy nhìn cho rõ thì đột nhiên trước mặt có một bóng đen rơi xuống.
“Có người nhảy lầu —” Phía dưới có người che miệng kêu lên.
Khấu Nhan cùng Khấu Thu lại vào lúc này nhận được tin nhắn, số tiền trong thẻ atm bị người rút hết. Khấu Thu thì không sao, tổng cộng chỉ có mấy ngàn tệ. Nhưng Khấu Thu lại là mấy ngàn vạn.
Khấu Nhan chợt quay đầu nhìn Khấu Thu: “Đừng nói cho ta, hết thảy đều là trùng hợp.”
Khấu Thu nhíu mày, đã nhận được âm thanh gợi ý đến từ hệ thống —
“Nơi nào có Bao Chửng, nơi đó có án oan.” Hắn lặp lời hệ thống nói.
“Sao lại thế?”
Khấu Thu quơ tay. Đã nói trước rồi mà, hệ thống là một tên tràn ngập bug.
Khấu Nhan: “Dừng lại hết thảy, hoặc là đưa hắn về.”
“Hắn vừa mới nhậm chức, chưa nhậm chức xong thì không thể rời đi.” Khấu Thu trần thuật lại lời hệ thống.
Khấu Nhan: “Mất bao lâu hắn mới đi?”
Khấu Thu hỏi hệ thống.
|Hệ thống: nhậm chức trong vòng một tuần, phá án hết một tháng, phụ tá phải đủ ba mươi năm.|
Khấu Thu sờ sờ trái tim nhỏ bé, may mắn không lưu hắn lại.
Biết được chân tướng – Khấu Nhan: …
“Hiền thần thì chị cũng nhận được rồi, tôi có thể đi được chưa?” Khấu Thu hỏi.
Khấu Nhan như muốn cắn nát răng nanh: “Mơ tưởng.”
Cô nàng dùng họng nhắm ngay Khấu Thu: “Tống hắn đi hoặc là ta tiễn ngươi đi.”
“Tôi chết, giấc mộng của chị thì sao?” Khấu Thu nói.
Khấu Nhan ngẩn ra.
Ba phút tiếp theo, hai người bọn họ lục tục nhận được tin nhắn đến từ ngân hàng, thẻ atm nào cũng bị rút hết sạch tiền.
“Trước hết phải nghĩ ra cách để dừng lại cái gọi là ‘án oan’ này.”
Khấu Thu thở dài, mở cái hộp nhỏ ra.
Khấu Nhan: “Đừng nghĩ cách đùa giỡn đa dạng.”
“Đây là cách duy nhất.” Khấu Thu không nhìn cô nàng: “Hệ thống nói muốn ngăn lại án oan cùng Bao Chửng hỗ trợ lẫn nhau, chỉ có thể dùng thể chất Conan để khống chế.”
“Cái đó và hành động hiện tại của ngươi có quan hệ gì?”
“Bản sắc Conan chính là có mắt kính có thể truy tung tội phạm. Hệ thống nói chỉ cần đeo lên thì có thể có được thể chất Conan.” Khấu Thu dùng cái nhíp kẹp ra một mảnh kính sát tròng: “Chỉ là cái kính này hình như đã bị cải tiến.”
Khấu Nhan nhớ lại những tập phim hoạt hình mình từng xem, lại nhìn thứ trên tay Khấu Thu: là ai trộm đi tuổi thơ của cô?
Dưới lầu có tiếng bước chân cùng tiếng người nói truyền đến, Khấu Nhan cùng Khấu Thu nhìn nhau. Người trước kéo Bao Chửng, người sau cất đi kính sát tròng, đồng thời chạy ra ngoài, từ một lối khác chạy đi.
Trong phòng thí nghiệm còn có thi thể Trần Lâm. Lúc này có nhảy vào Hoàng Hà cũng không rửa sạch. Đương nhiên cũng không cần tẩy trắng, vốn là do Khấu Nhan làm. Nhưng hắn có dự cảm, nếu Khấu Nhan bị bắt thì sẽ không chút do dự tha hắn cùng xuống nước.
Chạy đến lầu ba, hai người mới dừng lại, thở dốc.
“Phòng thí nghiệm đã vứt đi lâu như vậy, sao lại đột nhiên có người đến?”
Khấu Thu bởi vì lượng CO2 bị hệ thống điều chỉnh, hô hấp tương đối rời rạc, ngay cả thở dốc cũng chậm hơn nửa nhịp: “Có án oan thì đương nhiên phải có nhân chứng ở hiện trường chứng kiến.”
Khấu Nhan nhìn nam nhân da thịt cổ đồng bên cạnh, đột nhiên thấy đau tim.
Cũng từng đau tim vô số lần – Khấu Thu mệt đến nổi đã tự thành thói quen.
Chợt một thân hình gầy gò như tăm chạy đến, miệng lẩm bẩm: “Không kịp rồi.” Sau khi đụng phải Khấu Nhan liền đâm thẳng vào tường, sách bài tập trong tay cũng rơi xuống, ngất đi.
Khấu Nhan nhìn về phía Khấu Thu: “Mau đeo kính sát tròng lên!”
Hiện tại không có người, Khấu Thu một lần nữa kẹp kính lên, sau đó lại thả xuống.
“Sao vậy?”
Khấu Thu nghiêm túc giải thích: “Chưa đeo qua, không dám đeo.”
Khấu Nhan: …
Không phụ sự mong đợi của mọi người, thi thể trong phòng thí nghiệm bị phát hiện. Một tiếng hét to như muốn truyền khắp cả tòa nhà. Hai người liền quyết định rời khỏi hiện trường nhanh chóng, tiếp tục chạy xuống lầu dưới. Khấu Thu vừa chạy vừa muốn đeo kính sát tròng lên.
Nghe nói hoa khôi lớp bên cạnh bị mất di động. Cặp Trần Nhạc Thiên không biết bị ai đó đổ nước ép trái cây lên. Khi Cơ Chi đi lên cầu thang thì xém chút nữa bị đám người đông đúc đẩy xuống. Có người đang kiểm tra sức khoẻ thì bị lấy mất quần áo.
Nơi Khấu Nhan cùng Khấu Thu đi qua, một mảnh gào khóc thảm thiết, tiếng oán than dậy khắp đất trời.
|Hệ thống: chờ đến khi chuyện lông gà vỏ tỏi đạt đến 1000 vụ, sẽ tự động kích hoạt án oan thiên cổ.|
|Khấu Thu: đó là cái gì?|
|Hệ thống: ngươi chỉ cần biết từ xưa đến nay quá đẹp đều không có kết cục gì tốt là được rồi.|
Khấu Thu: …