Ở trong này, càng điên càng có ma lực.
Biển người chật chội, thiếu nam thiếu nữ giơ hai tay lên lắc lư vặn vẹo vòng eo. Trong đó một nam nhân từ lúc bắt đầu đã nhìn chăm chú Khấu Thu, tầm mắt không hề dời đi. Hắn nhanh chóng hướng đến sân khấu dùng di động chụp mấy tấm, sau đó len lỏi trong đám người, chuẩn bị rời đi.
Mặc Vấn cũng trong dòng người nhưng dưới tình trạng này vẫn phải bắt được người cần bắt.
“Oa!”
“A!”
Tiếng huýt sáo, tiếng thét liên tiếp vang lên. Khấu Thu là người đầu tiên cởi áo ra ném xuống dưới, còn vừa ổn vừa chuẩn cùng ngoan độc nện lên đầu người chụp ảnh.
Hành động vô cùng đột ngột, người nọ cuống quít muốn lấy cái áo xuống.
Vừa mới lấy xuống, nháy mắt cánh tay của hắn bị người nắm lấy.
Âm nhạc bập bùng lên đến đỉnh điểm, tiêu điểm của khán giả một lần nữa quay lại trên đài. Mặc Vấn lặng lẽ lấy còng tay bắt người, nhanh chóng len lỏi dẫn người ra ngoài.
Kiếp sống thác loạn cuồng hoan về đêm kết thúc khi rạng sáng.
Bộ ba ngựa đen làm xiếc bán nghệ không bán thân thành công rời club.
Trần Nhạc Thiên: “Tớ nói với ba mẹ tối nay ở nhà bạn.”
Cơ Chi: “Tôi nói với ba tối nay bạn đến nhà chơi.”
Trần Nhạc Thiên gật đầu: “Vừa hay cậu có thể cho tớ ké một đêm.” Sau đó hỏi Khấu Thu: “Còn cậu?”
Khấu Thu: “Khấu gia không có cấm đi đêm.”
Bản thân Khấu Quý Dược về nhà rất trễ, có nhiều khi ở luôn ở phòng thí nghiệm. Khấu Uẩn Lương mỗi ngày đều bận việc công ty đến khuya, Khấu Bân Úc thì lại lưu luyến trên giường phụ nữ.
Hắn đang lo lắng có nên đi gặp Mặc Vấn một lúc hay không. Giãy dụa ba giây lựa chọn buông tha, không có gì có thể ảnh hưởng đến chất lượng giấc ngủ của hắn —
Mỹ nhân say ngủ, mỹ nhân say ngủ, mỹ nhân đều là từ ngủ mà ra.
Phòng thẩm vấn, 3h sáng
Mặc Vấn ngồi thẳng tắp trên ghế, nhìn người đối diện không chịu khai báo: “Ngươi định kéo dài thời gian đến khi nào.”
Người bị hắn bắt có một gương mặt vô cùng bình thường. Nếu hòa vào đám đông, chắc không nhận ra hắn ở đâu.
Từng giây từng phút trôi qua, hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười với Mặc Vấn: “Ngươi cho ta thấy hắn, ta sẽ nói hết với ngươi.”
‘Hắn’ tất nhiên là chỉ Khấu Thu.
Mặc Vấn nhìn gương mặt đối diện cười đến đắc ý, trầm giọng nói: “Không có khả năng.”
“Không cần gặp mặt, video cũng được.” Nam tử cười nói: “Chỉ cần có thể nhìn thấy mặt của hắn là được.”
Thấy Mặc Vấn không nói lời nào, nam tử tiếp tục nói: “Đây chính là một vụ buôn bán có lời.”
Khấu Thu đang ngủ ngon, chuông điện thoại di động không hợp thời vang lên, thuần thục dùng ngón chân chọt chọt, tiếng ồn mới chấm dứt.
Thực nhanh, tiếng chuông điện thoại lần thứ hai vang lên, Khấu Thu bất đắc dĩ dùng chân chọt nghe.
Trong phòng thẩm vấn, biểu tình phạm nhân vốn dĩ đang tràn đầy si mê nhìn thấy một bàn chân trắng nõn, sửng sốt.
Mặc Vấn ho khan một tiếng, nhắc nhở thiếu niên nửa mê nửa tỉnh đầu bên kia: “Đây là cuộc gọi video.”
Khấu Thu mơ hồ ‘ừm’ một tiếng, năm ngón chân nhếch một cái, xem như chào hỏi.
Mặc Vấn: “…”
Phạm nhân không thể chờ đợi được gào thét: “Ta muốn xem mặt, xem mặt!”
Mặc Vấn đơn giản trần thuật một chút tình hình, Khấu Thu dùng chân ôm di động hất một cái bay lên gối, sau đó ôm chăn cọ cọ, ánh mắt híp lại. Nhưng khi nhìn thấy người qua đường chảy nước miếng bên màn hình điện thoại, ghét bỏ nói: “Giá trị nhan sắc của nhân vật phản diện thấp như vậy, sao còn không mau chết đi.”
Nói xong, cúp điện thoại.
Phạm nhân mặt người qua đường: “…”
Mặc Vấn yên lặng cất di động: “Nếu gặp được, kế tiếp chính là cho lời khai.”
Ban A – học viện Egger
Khấu Thu nghiêng đầu, đôi mắt gấu trúc, trong mắt lộ ra chút mê mang.
Cơ Chi liếc mắt một cái liền nhìn ra hắn ngủ không ngon.
“Hôm qua cậu mấy giờ mới ngủ?”
Khấu Thu lắc lắc đầu: “Về, đi tắm liền ngủ. Nhưng đến nửa đêm lại bị đánh thức rồi mất ngủ luôn.”
Cơ Chi trêu ghẹo: “Trên sách viết người vô tư tới vô tâm luôn có chất lượng giấc ngủ tốt nhất, xem ra điều này không đúng rồi.”
Khấu Thu nghiêm trang chững chạc nói: “Cậu không thể vì tôi đẹp nên bắt nạt tôi được.”
Cơ Chi dừng bút: “… Đừng quên tôi còn đang giúp cậu chép bài tập đây này.”
Khấu Thu nhanh chóng thốt: “Cậu thật tốt.”
Trần Văn Tĩnh đi đến an ủi: “Sắp tới sẽ có vài ngày để nghỉ ngơi. Hôm nay hai tiết cuối dùng để thông báo đại hội, cuối tuần tổ chức đại hội thể dục thể thao.”
Khấu Thu nháy mắt được buff full máu.
“Thu đến, hàng năm gió lay lắt thổi, chúng ta lại đón chào…” Trên sân khấu, hiệu trưởng mập mạp mở màn đại hội.
Trần Nhạc Thiên kinh ngạc: “Không thể tưởng tượng được, bây giờ là mùa thu.”
Khấu Thu: “Theo tôi biết thì tất cả hiệu trưởng đều thích dùng câu này để mở màn.”
Cho dù không thì chính là thích dùng thành ngữ bốn chữ.
“Hôm nay chúng ta may mắn mời tới phó thị trưởng Mã xx, phó bí thư Lâm xx, phó chủ nhiệm…”
Mỗi cái tên vang lên, dưới đài vỗ tay nhiệt liệt.
Cơ Chi vỗ tay xong, nhíu mày: “Không ngờ học viện năm nay lại có thể mời được nhiều tai to mặt lớn đến.”
Hơn phân nửa là dùng để dời đi tầm mắt, tiêu trừ ảnh hưởng bất lợi từ đợt giết người trong trường lần trước.
Khấu Thu nhìn thoáng qua, cảm thấy không thú vị sâu sắc tổng kết: “Đều là phó.”
Kỳ thi giữa kỳ kết thúc, trường học lựa chọn khen ngợi những học sinh có thành tích tốt trong kỳ thi lần này cùng với kỳ thi học sinh giỏi vừa qua. Kèm theo lời khen còn có học bổng kèm theo, tạo nên tác dụng khích lệ không tồi.
Trần Nhạc Thiên là một trong mười học sinh có thành tích tốt, từ trên sân khấu đi xuống miệng cười không ngớt.
“Tuy bị mẹ tớ cắt thẻ tín dụng nhưng số tiền học bổng này cũng đủ chơi sả láng một thời gian.”
Có tiền, Trần Nhạc Thiên liền tinh thần tỏa sáng một chút, y như hồi quang phản chiếu.
Không nói hai lời đi mời Khấu Thu, Cơ Chi đi ăn cơm. Vốn định mời cả Trần Văn Tĩnh, nhưng nhà cô nàng quản quá nghiêm, đành phải từ chối.
Trần Nhạc Thiên nhớ tới ân cứu mạng, còn đến mời Hạ Dự.
Đối với cái này, Khấu Thu cùng Cơ Chi không có ý kiến.
Phòng y tế trước sau như một vẫn vô cùng an tĩnh. Trần Nhạc Thiên ngửi ngửi chung quanh, quyết đoán cho ra kết luận: “Thẩm Thanh Hữu lại tới.”
Hạ Dự nhướng mày, khứu giác so với chó huấn luyện trong quân đội còn lợi hại hơn.
Trần Nhạc Thiên ghét bỏ nói: “Nước hoa mùi rau thơm cũng chỉ có mỗi Thẩm Thanh Hữu dùng.”
Hạ Dự bật cười. Nếu để Thẩm Thanh Hữu biết loại nước hoa hắn thích nhất lại bị đánh giá thành mùi rau thơm không biết có cảm tưởng gì.
Trần Nhạc Thiên vỗ vỗ túi áo: “Thật ra hôm nay em đến mời thầy đi ăn cơm, thuận tiện trả luôn tiền nợ thuốc bôi ngoài da lần trước.”
Hạ Dự cuối cùng vẫn không đi cùng bọn họ. Không phải là không muốn đi, mà là Thẩm Thanh Hữu quay lại.
Trần Nhạc Thiên gặm chân gà, hung tợn nói: “Đúng là không đáng tin. Đã hứa nếu chúng ta thắng sẽ không đến gặp Hạ Dự nữa.”
Cơ Chi nhìn Trần Nhạc Thiên lảm nhảm không ngừng hơn 30 phút, dùng cánh tay lặng lẽ chọt Khấu Thu, nhỏ giọng nói: “Khuyên cậu ấy đi.”
Khấu Thu vươn móng vuốt gãi đầu: “Ngoan, thế giới người lớn, con nít đừng vô góp vui.”
Trần Nhạc Thiên trợn tròn mắt: “Tớ chính là không ưa cái loại người đã chia tay rồi mà còn mặt dày mày dạn không đi.”
Khấu Thu trong lúc hắn lòng đầy căm phẫn, lấy đi cái đùi gà cuối cùng: “Hạ Dự sẽ không giúp anh ta.”
Trần Nhạc Thiên dừng lại oán giận: “Thật?”
Khấu Thu gật đầu.
Một người nam nhân như thế làm sao có thể sẽ chịu bị người bài bố.
“Ngược lại cậu.” Khấu Thu tao nhã gặm miếng thịt gà cuối cùng: “Cậu không thấy là cậu để bụng Hạ Dự quá mức sao?”
Trần Nhạc Thiên: “Tớ là bảo hộ kẻ yếu.”
Cơ Chi: “Cậu nói chính là người từng cầm súng bắn trọng thương Trần Vân?”
Trần Nhạc Thiên: “… Kẻ yếu trên tình cảm.”
Cơ Chi: “Tôi đúng thật nhìn không ra.”
Tình trạng hiện nay giống như là Thẩm Thanh Hữu quấn lấy Hạ Dự không tha.
Khấu Thu nhất châm kiến huyết: “Cậu ta chính là đơn thuần mưu đồ gây quấy rối người ta.”
Trần Nhạc Thiên sợ run một chút, bật người phản bác: “Người tớ thích rõ ràng chính là A Mai lớp bên cạnh.”
Cơ Chi buồn bực: “Vì sao không phải là trên phương diện giết người cướp của?”
Khấu Thu: “Bởi vì đối phương là nam.”
Cơ Chi gật đầu, thầm nghĩ quả nhiên là thích nam nhân.
Trần Nhạc Thiên: “…” Đừng nói nữa, nói thêm nữa hắn sẽ hoài nghi tính hướng của mình.
Nói đến đề tài hot nhất hiện này chính là đám hỏi giữa hai nhà Khấu gia cùng Lận gia. Nhưng ngoài dự liệu của mọi người, người đám hỏi trước hết lại không phải là Lận An Hòa cùng con gái Khấu gia, mà là một đôi nam nữ trẻ tuổi chi thứ của hai nhà.
Hai người thuộc loại tự do yêu đương, người nhà cả hai tất nhiên vô cùng vừa lòng hôn sự này.
Buổi tối, Khấu Thu về nhà. Khác với thường ngày, hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy người ngồi đối diện với Khấu Quý Dược chính là Lận Ngang cùng Lận An Hòa.
Khấu Thu đổi giầy đi tới, lễ phép chào một tiếng.
Khấu Quý Dược ý bảo Khấu Thu ngồi xuống: “Ngươi về vừa kịp lúc. Chị họ ngươi gần đây sắp lấy chồng, hôn lễ cần ngươi tham gia.”
Lận Ngang ăn mặc chỉnh tề, trên âu phục không tìm ra một vết nhăn, biểu tình khôi phục như lạnh lùng ngày đầu mới gặp. Hắn đem hộp quà đẩy qua: “Đây là quần áo đã chuẩn bị sẵn cho ngươi.”
Khấu Thu mở ra, nhìn lễ phục phù rể bên trong, nhíu mày: “Tôi không quen biết nhà trai, làm phù rể không hợp đi.”
Lận Ngang: “Đương nhiên sẽ không để ngươi làm phù rể.”
Khấu Thu yên lòng.
“Ngươi phải làm flower boy.”
Ở nước ngoài, khi làm lễ cưới thường đi trước cô dâu chú rể là một cặp bé xinh trai, bé đẹp gái. Bé trai sẽ cầm gối nhẫn, nên được gọi là Ring boy. Bé gái sẽ cầm một bó hoa hoặc một lẳng hoa tươi và tung lên, nên được gọi là Flower girl. Cũng có khi cả bé trai và bé gái cùng tung cánh hoa lên thì người ta gọi là Flower boy và Flower girl.
“… Phiền toái lặp lại một lần.”
Vừa rồi giống có cái chữ gì đó kỳ quái bay vào tai hắn.
Lận Ngang ngồi ngay ngắn, biểu tình cũng thực đứng đắn: “Flower boy.”
Bên cạnh Lận An Hòa so với ai khác đều hiểu rõ Lận Ngang hơn, hiện tại trong lòng Lận Ngang đang tính toán mấy chuyện kỳ quái.
Trên thực tế, cũng như hắn sở liệu. Lận Ngang lúc này trong đầu đang não bổ Khấu Thu mặc tây trang, tay cầm lẳng hoa và tung hoa đầy trời, ngay cả tay hắn cũng hơi chút run rẩy.
Ba mươi phút sau, Khấu Thu mỉm cười tiễn Lận Ngang, thuận tiện làm một biểu tình kỳ quái với Lận An Hòa. Xác định người đi rồi, mới quay lại hỏi Khấu Quý Dược: “Nói cho tôi biết, cha sẽ ngăn cản ổng.”
Khấu Quý Dược: “… Ta tận lực.”