Lận An Hòa: “Không có.”
Lận Ngang: “Ta mỗi ngày giặt quần áo, nấu cơm. Cháu uy hiếp ta.”
Lận An Hòa: “Không có.”
Lận Ngang: “Ta khó khăn lắm mới nuôi cháu lớn đến ngần này. Cháu uy hiếp ta.”
Lận An Hòa: “Một vừa hai phải.”
Lận Ngang cười lạnh.
Hai người lâm vào trạng thái giằng co.
Khấu Thu: “Tuy không muốn ngăn cản hai người, nhưng có điện thoại kìa.”
Lận An Hòa đi qua nghe, nói vài câu đơn giản. Hắn một lần nữa trở lại, nhìn chằm chằm Lận Ngang: “Tối nay có khách đến. Đừng quên, chú có hẹn.”
Khấu Thu nghĩ đến vụ cá cược Lận Ngang nói trước đó: “Đừng nói là…”
Lận Ngang nói thẳng: “Cha cậu đến.”
Khấu Thu ý đồ muốn ngăn cản trò khôi hài này: “Tôi không biết chơi mạt chược, chỉ có hai người chơi mà thôi.”
Lận Ngang: “Có An Hòa cộng thêm cha cháu sẽ mang Tả Nhất đến.”
Khấu Thu khó có thể tin được, Tả Nhất mà lại đáp ứng loại yêu cầu nhàm chán này.
Lận An Hòa giải thích: “Ông ấy thiếu chú út một nhân tình. Trước đó chú út đi công tác chính là vì giải phẫu cho cậu ông ấy.”
“Chú.” Khấu Thu kinh ngạc. Hắn rất ít khi nghe Tả Nhất đề cập đến người nhà, chỉ nghe nói cha mẹ Tả Nhất đã không còn nữa, không ngờ lại có một ông cậu.
“Tả Thủ Biên Y Kháo.” Lận An Hòa nhắc nhở.
Đối với ông chú trung niên đã vạch trần lời nói dối, mình là chồng trước của Lận An Hòa, Khấu Thu vẫn có chút ấn tượng.
Trên bữa tiệc đón gió tẩy trần Lận An Hòa, Tả Thủ Biên Y Kháo là người duy nhất nói chuyện với hắn. Lúc này Khấu Thu mới nhận ra, những người chung quanh hắn đều có một sợi dây liên kết lại với nhau. Dựa vào huyết thống, hay đám hỏi gia tộc… Khấu gia, Lận gia, hiện giờ còn thêm cả Tả gia xâu chuỗi lại thành một sợi dây. Đều chung một mục đích chính là tiến hành hạng mục nghiên cứu, theo như hắn hiểu biết là hạng mục phản nhân loại.
Mà ngay cả Bạch Mộng Thu cũng trở về.
Khấu Thu không biết mình là nhân vật gì trong đó. Nhưng có thể khẳng định, dù hắn có đứng tại chỗ không nhúc nhích, Bạch Mộng Thu cũng sẽ không chút do dự đẩy hắn vào trận lốc xoáy này.
Ăn trưa xong, Khấu Thu đi đến trường. Dù sao tối nay còn phải đi thi.
Trong giờ cơm trưa, trong lớp chỉ có ít ỏi vài người đang đọc sách. Cơ Chi chính là một trong số đó.
“Sao cậu tới sớm thế?”
Khấu Thu vừa định nói đến ôn tập, chợt nghe đối phương nói tiếp: “Nhất định là một cơn gió nào đó thổi cậu đến.”
Khấu Thu ngồi vào chỗ, lấy sách vở ra, không nhìn hắn.
“Đúng rồi, mấy tiết trước có giáo viên đến lớp nói muốn gặp cậu.”
Khấu Thu nắm chặt lấy cuốn sách: “Ai?”
Quan sát toàn bộ quá trình phát sinh trên tiết học hôm nay, Cơ Chi cố ý nói uyển chuyển một chút: “Thầy dạy Sinh.”
Khấu Thu đỡ trán, đó không phải là Thủy Sam sao. Hắn không cảm thấy tâm hồn được an ủi cái khỉ gì hết.
“Cậu nên trực tiếp nói tôi không ở đây.”
Cơ Chi ho nhẹ hai tiếng: “Thật ra cậu có thể tự mình nói với thầy ấy.”
Khấu Thu ngẩng đầu, thấy Thủy Sam đứng trước cửa lớp, âm hiểm cười cười.
Hai người, một trước một sau đi trong hành lang. Thủy Sam: “Tôi chờ em đã lâu.”
Khấu Thu một đường đón gió rơi lệ.
Thủy Sam dừng bước lại, đôi mắt xanh biếc giống như con sông sâu không thấy đáy.
“Em từng nói, nếu tôi chết, em sẽ vì tôi rơi một giọt nước mắt.”
Khấu Thu gật đầu.
Thủy Sam: “Nhưng hiện tại chỉ là gió thổi, vì sao em lại rơi hai giọt lệ.”
Khấu Thu: “Một giọt nước mắt chỉ là cách nói hàm súc. Nếu thầy chết, tôi sẽ vì thầy lưu lại một lít nước mắt.”
Trong lòng Thủy Sam gợn sóng một chút, trong mắt sáng ngời, khói mù trên mặt rút đi vài phần.
“Thật sao?”
Khấu Thu như đinh đóng cột nói: “Thật.”
Thủy Sam nhìn qua thực vừa lòng: “Tôi tạm thời tin em một lần.”
Khấu Thu nắm chặt thời cơ: “Tôi có thể về lớp sao?”
Thủy Sam: “Theo tôi đến văn phòng trước đã, tôi có thứ muốn cho em xem.”
Nhìn cuốn sổ trước mắt, mắt Khấu Thu sáng ngời: “Đề thi tối nay?”
Thủy Sam ôn nhu nhìn hắn: “Là bài tập hôm nay, sáng em chưa lấy.”
Khấu Thu: “Thầy vì đưa nó cho tôi mà chờ đến hiện tại?”
Thủy Sam sửa sang lại chậu hoa trên bàn: “Còn có việc khác.”
Khấu Thu run lên, cầm sấp bài tập, an tĩnh rời đi.
Buổi tối đến giờ thi, Trần Nhạc Thiên thành công phát huy tư chất học bá, là người thứ nhất nộp bài sau đó thanh thản rời đi.
Trước khi đi còn không quên vươn ra ngón giữa với Khấu Thu.
Thầy giám thị chỉ cho là học sinh khiêu khích lẫn nhau, cộng thêm việc Trần Nhạc Thiên đứng trước cửa lắc lư vài cái rồi đi, nên không quản nhiều.
Là người bị ‘khiêu khích’, Khấu Thu hiển nhiên biết hàm nghĩa chân chính của thủ thế này. Liếc mắt suy nghĩ từ ‘Fuck you’, trên thực tế nó lại là tiêu chuẩn đáp án của đề thi.
Câu 1 chọn A. Câu 2 chọn B. Cứ thế đẩy xuống, khoảng cách giữa các câu tầm hai giây.
Dựa theo thủ thế này, Khấu Thu thành công hoàn thành lựa chọn đáp án.
Ước chừng qua mười mấy phút sau, Cơ Chi cũng nộp bài thi, đứng trước cửa, dựng thẳng ngón tay cái, chỉ lên chỉ xuống. Thầy giám thị chỉ cho là tụi trẻ đang khinh bỉ bạn học, liếc mắt ra hiệu, nhưng không có lên tiếng ngăn cản, ý bảo hắn nhanh chóng rời đi.
Ngón cái hướng về phía trước, chứng minh là đúng, ngón cái chỉ xuống phía dưới, là sai. Khấu Thu lần thứ hai hoàn thành đáp án.
Kể từ đó, lại thêm mấy đề thi làm xong. Khấu Thu kiểm tra một lần nữa, bình tĩnh đi đến bục giảng, nộp bài.
Không ít bạn học ban A ngẩng đầu nhìn Khấu Thu. Lúc hắn nộp bài thấy hắn viết rất nhiều, bỗng cảm thấy Alexandros. Ngay cả Khấu Thu cũng nộp bài sớm, chứng tỏ đề thi không khó.
Nhưng rõ ràng đề thi lần này rất khó, sao cậu ta lại có thể hoàn thành nhanh đến vậy.
Hay là, là mình lui bước? Tưởng tượng đến đây, không ít người đổ mồ hôi lạnh. Xong rồi, nhất định là trình độ mình thụt lùi, lần này thi rớt chắc rồi!
Trước khi thi, Khấu Thu cùng Trần Nhạc Thiên, Cơ Chi hẹn nhau gặp tại sân thể dục.
Lúc Khấu Thu tới chỉ thấy mỗi Cơ Chi ngồi trên xà đơn: “Trần Nhạc Thiên đâu?”
“Cậu không thấy cậu ta sao?” Cơ Chi buồn bực: “Tôi còn tưởng cậu ta đi tìm cậu?”
Ngoại trừ tiếng gió thổi khắp bốn phía, không thấy bóng dáng một ai.
Cơ Chi cũng ý thức có chuyện: “Lạc đường?”
Lời nói ra, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
Di động trong túi Khấu Thu đột nhiên run lên, là một dãy số lạ. Nhưng không giống như có tin nhắn đến, lần này điện thoại liên tục run lên, là đối phương gọi cho mình.
“A lô.”
“Khấu Thu.” Giọng A Mai mất đi vẻ ngọt ngào ngày thường, trở nên khàn đi: “Đến khách sạn Tân Nguyệt gặp ta, 307, chỉ một mình ngươi thôi.”
Khấu Thu nhíu mày: “Trần Nhạc Thiên…”
Hắn còn chưa nói xong, đầu dây bên kia đã tự động nói: “Hắn ở khách sạn Tân Nguyệt.”
Khấu Thu: “Để cậu ấy nghe điện thoại.”
Trong khách sạn, A Mai đem di động đưa đến bên miệng Trần Nhạc Thiên: “Nói.”
Trần Nhạc Thiên cắn chặt răng không nói lời nào.
A Mai hung hăng đạp hắn một cước, đối phương phát ra tiếng kêu rên.
Dù chỉ là âm thanh kêu đau, nhưng Khấu Thu vẫn nghe ra, đây là giọng Trần Nhạc Thiên.
“Đừng đụng vào cậu ta, tôi sẽ đến ngay.”
Khấu Thu cất di động, mới phát hiện Cơ Chi không biết khi nào đã từ trên xà đơn nhảy xuống, đứng bên cạnh hắn.
“Tôi đi với cậu.”
Khấu Thu: “Cậu đi cùng không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Cơ Chi: “Cậu đi chịu chết cũng không có bất cứ ý nghĩa nào.”
Khấu Thu: “Tôi là hồ ly tinh, không chết được.”
Cơ Chi: “Một khi đã vậy, nhiều thêm một người cũng không nhiều lắm.”
Khấu Thu tung ra đòn sát thủ: “Ba mẹ cậu chỉ có một mình cậu.”
Cơ Chi hướng đến cổng trường: “Trần Nhạc Thiên cũng thế.”
Khấu Thu thở dài, gọi taxi.
“Khách sạn Tân Nguyệt.”
Tài xế xe taxi ‘ân’ một tiếng khởi động xe, rốt cục vẫn nhịn không được thở dài, khuyên nhủ: “Người trẻ tuổi đừng nên đến nơi này nhiều.”
Khách sạn Tân Nguyệt cách Học viện Egger không xa, mất 10 phút đi xe là đến. Nơi đó nổi danh là phố tiệm net, tên cũng như ý nghĩa, tất cả đều là tiệm net. Cách phân bố khu vực cũng rất thú vị, tầng trệt là nơi đánh cờ, tầng 1 là tiệm net, tầng 2 là khách sạn. Ở đây được gọi là kiểu phục vụ ‘dây chuyền’, kiếm tiền từ những người trẻ tuổi.
Khấu Thu cũng không mở miệng giải thích, cố gắng suy nghĩ cách thoát thân.
Cứ đâm đầu xông lên chỉ có tên ngốc mới làm, chẳng những không cứu được Trần Nhạc Thiên, ngay Cơ Chi cùng mình cũng bị kéo theo.
“Làm ơn dừng ở đây.” Cơ Chi đột nhiên mở miệng nói.
Tài xế: “Khách sạn Tân Nguyệt ở phía trước.”
Cơ Chi lấy ra một tờ 50 tệ: “Không cần thối lại.” Sau đó, kéo Khấu Thu xuống xe.
Trước mặt bọn họ là một cửa hàng bách hóa. Ở đây ngư long hỗn tạp, nói là cửa hàng bách hóa, nhưng bên trong cái gì cũng có bán. Từ đồ dùng hằng ngày đến áo ngủ gợi cảm, còn có một ít kẹp tóc, dây buộc tóc.
Khấu Thu cùng Cơ Chi đi vào trong, không rõ dụng ý đối phương.
Cơ Chi đi đến tận cùng bên trong, từ trên tường chọn ra một mái tóc giả màu hoa lê, sau đó lại chọn mấy bộ quần áo.
Khấu Thu: “Cậu nghiện cosplay?”
Cơ Chi: “Chuyện này mọi người đều tự hiểu. Không có máy theo dõi, ngay cả khách sạn cũng không có camera. Nếu cô ta muốn biết hành tung của chúng ta cũng chỉ có thông qua cửa sổ quan sát người đi đường.”
Khấu Thu: “Cậu dường như rất quen thuộc nơi này.”
Cơ Chi ho khan một tiếng.
Liên tưởng đến lần trước đối phương muốn đi club thoát y mãnh nam. Khấu Thu cảm thấy mình cần phải một lần nữa phải định vị lại tên này.
Cơ Chi: “Tóm lại, đầu tiên chúng ta phải thay đổi diện mạo, làm quen địa hình, tiện thể có thể biết đường mà chạy.”
Nói xong hắn liền đi đến phòng thay đồ. Chưa đến 1 phút sau, một nữ nhân gợi cảm đi ra. Tất chân đen, váy liền áo, giày cao gót hồng cánh sen. Cơ Chi lại mua một hộp phấn trang điểm, thuần thục tô tô vẽ vẽ.
Khấu Thu: …
Cứ cảm thấy có chỗ nào đó không đúng.
“Cao thế sao đi được.”
Cơ Chi: “Đến lúc cần thiết có thể làm công cụ phòng thân.”
Dưới sự khuyên bảo của Cơ Chi, Khấu Thu cũng đi vào thay quần áo. Váy dài màu trắng, cùng với gương mặt thản nhiên ai oán, giống như một đóa hoa sen thanh thuần, dụ dỗ người đi hái.
Cơ Chi: “Cậu quên cái này.”
Khấu Thu hút một hơi thật sâu, cầm lấy bộ ngực giả.
Nơi xa hoa truỵ lạc, nam nữ kề vai sát cánh đã trở thành cảnh tượng quen mắt trên đường.
Tối nay, lại nhiều thêm một phong cảnh xinh đẹp.
Hai đại mỹ nữ, nhìn qua tuổi còn nhỏ, nhưng đều phong tình vạn chủng. Một thanh thuần ngượng ngùng, một gợi cảm mê người. Không ít thanh niên đến gần, cuối cùng đều vô công mà phản.
Mỗi khi có người đi lên trước muốn nói mấy câu, Cơ Chi liền ôm lấy thắt lưng Khấu Thu, ép chặt lấy thân thể hai người. Sau đó đối với nam nhân lấm la lấm lét, thản nhiên mỉm cười: “Anh có ý kiến gì với honey của tôi sao?”
Không ít người âm thầm thở dài. Khanh vốn là giai nhân, nhưng nề hà lại thích giai nhân.
Trong cục cảnh sát
Đêm nay, cục cảnh sát phá lệ náo nhiệt. Mặc Vấn ngồi trong phòng làm việc tăng ca, nghe thấy âm thanh ầm ĩ bên ngoài, đi ra, gọi một cảnh sát khác tới: “Giờ này rồi sao các cậu còn chưa về nhà?”
Cậu cảnh sát kia tuy còn trẻ tuổi, những đã làm ở đây được hai năm: “Cấp trên vừa mới đưa thông báo xuống.”
Mặc Vấn: “Thông báo gì?”
Cậu cảnh sát trẻ còn chưa kịp trả lời, chợt nghe có người kêu lên: “Tiểu Vương, đến giờ xuất phát rồi, lề mề cái gì nữa?”
Cậu cảnh sát trẻ vội vàng cúi chào tạm biệt Mặc Vấn.
Người mới lên tiếng thấy Mặc Vấn: “Thì ra là cảnh sát Mặc, cũng vừa lúc. Hôm nay người trong cục khẳng định không đủ.”
Mặc Vấn: “Cần tôi làm gì sao?”
Người nọ lắc đầu: “Lát nữa có khả năng bắt không ít người, giúp thẩm vấn là được.”
Bên ngoài, xe cảnh sát đã chuẩn bị tốt. Hắn không dám chậm trễ, không nói gì nhiều liền rời đi.
Mặc Vấn nhìn đồng hồ trên tường, quyết định đi vào.
Cơ Chi ôm lấy eo Khấu Thu, vào khách sạn Tân Nguyệt.
Bọn họ cũng không có trực tiếp lên phòng 307, Cơ Chi mướn phòng 305 sát vách.
Vào thang máy, Khấu Thu lấy điện thoại ra, cài đặt sau 20 phút nữa gửi tin nhắn đi, người nhận là Mặc Vấn. Khi Mặc Vấn tới cũng mất tầm mười mấy phút đồng hồ, đến lúc đó bọn họ không thể cứu được Trần Nhạc Thiên thì chỉ có thể thuyết minh bọn họ xong.
Hai người vào phòng 305, Cơ Chi liền khóa trái cửa.
Chỗ tốt của khách sạn nhỏ đó chính là giữa các phòng không có cách âm. Chỗ hỏng cũng chính là không có cách âm tốt, bên cạnh phòng 303 truyền đến âm thanh nam nữ đùa giỡn ầm ĩ.
Khấu Thu cùng Cơ Chi dán chặt tai vào tường, muốn nghe thấy âm thanh từ phòng 307. Cố gắng hồi lâu, cuối cùng cũng không có kết quả.
Bọn họ đương nhiên không nghe được âm thanh của Trần Nhạc Thiên. Đối phương đang bị trói trong WC, miệng thì bị dán băng dính.
A Mai đi đến bên cạnh hắn, kéo băng dính ra.
Trần Nhạc Thiên lặng lẽ nhích tay thừng trói tay vào chỗ gạch men gồ ghề, miệng nói chuyện phân tán lực chú ý của A Mai: “Cô là ai?”
A Mai cười nói: “Tất nhiên là A Mai của ngươi a.”
Trần Nhạc Thiên: “A Mai không có sức lực lớn đến thế, cũng không thể nào làm ra chuyện này.”
A Mai kéo tay áo lên, lộ ra vết sẹo trên cổ tay: “Đã tin chưa.”
Trần Nhạc Thiên đúng thật đã từng nhìn thấy vết sẹo này trên tay A Mai.
A Mai thưởng thức khẩu súng trên tay: “Thật ra ngươi nói ta không phải cô ta cũng đúng. Dù sao ta cũng không giống thứ nữ nhân yếu đuối chỉ biết khóc lóc cùng trốn tránh kia.” Cô nàng dùng một ngón tay nâng cằm Trần Nhạc Thiên: “Nhưng cô ta cũng rất đáng thương a.”
Nếu… tôi nói là nếu có một ngày cậu phát hiện A Mai không giống như cậu nghĩ, cậu sẽ làm thế nào?
Bữa tiệc ngày hôm đó, những lời Khấu Thu từng nói chợt hiện lên. Trần Nhạc Thiên đúng là vì những câu nói này nên mới nghi ngờ A Mai, vốn định tìm một cơ hội nào đó thăm dò. Ai ngờ vừa mới ra khỏi cửa đã bị một vật lạnh lẽo đặt ngay eo, một đường mang đến nơi này.
‘Không giống’
Hai chữ Khấu Thu dùng, quả thực quá uyển chuyển. Đâu chỉ là không giống, quả thực chính hai người sống sờ sờ thì có.
A Mai trước mắt, một tay tựa vào thành ghế, tai kia chống cằm, dáng vẻ tựa như nam nhân.
A Mai cười cười: “Yên tâm đi. Mục tiêu của ta là Khấu Thu. Chờ hắn đến, ta sẽ tha cho ngươi. Nói thế nào thì ngươi cũng là người mà nha đầu đó coi trọng.”
Trần Nhạc Thiên cắn răng: “Ngươi cùng Trần Vân là cùng một bọn.”
A Mai: “Có thể nói như vậy.”
Cổ tay Trần Nhạc Thiên đã bị mảnh gạch men sắc bén cọ đến chảy máu. Dù thế, hắn cũng không dám dừng lại, nắm chặt thời gian muốn cứa đứt dây trói: “Vì cái gì các người lại không chịu buông tha Khấu Thu. Hại cậu ấy thì mấy người có chỗ tốt gì chứ!”
“Chỗ tốt?” A Mai ngửa đầu nhìn trần nhà, thì thào tự nói: “Giết hắn, ta liền được cứu rỗi.”
Ánh mắt của cô nàng như bị sương mù quấn quanh, tinh thần dường như không ổn.
A Mai như không khống chế được bản thân. Trong đầu cô không ngừng lặp lại lời nam nhân kia nói: “Giết Khấu Thu… giết hắn… lòng của ngươi sẽ được an bình.”
Tựa như một câu ma chú, thế nào cũng không tránh thoát được.
Phòng 305
Khấu Thu nói với Cơ Chi: “Cứ như vậy cũng không phải là cách, tôi đi do thám tính hình.”
Cơ Chi cởi giày cao gót: “Nếu năm phút sau cậu không đi ra, tôi sẽ đến cứu cậu.”
Khấu Thu nhìn chằm chằm cái gót giày siêu mỏng cao 10 cm kia, thở dài: “Cậu nên tự bảo vệ mình thì hơn.”
Dù có chuyện gì, hắn vẫn còn có 9 cái đuôi có thể dùng.
A Mai nghe thấy chuông cửa vang lên, trong mắt hiện lên ý cười. Đi đến cửa, xuyên thấu qua mắt mèo, nhìn thấy bên ngoài có một nữ nhân cúi đầu mặc váy trắng đứng đó.
Nhầm phòng sao?
Uổng phí cô cao hứng một hồi.
A Mai đang chuẩn bị trở về, chợt nghe tiếng chuông lần thứ hai vang lên.
Cô mở cửa, vì phòng ngừa có trá, nghiêng người rồi mới mở cửa ra.
Ngoài cửa, nữ nhân ngẩng đầu, lộ ra một gương mặt quen thuộc.
Khấu Thu đi tới, thừa dịp đối phương kinh ngạc trong nháy mắt, kích hoạt hình thức hồ ly tinh, thả ra cái đuôi đánh bay A Mai. Thân thể cô nàng rơi mạnh xuống sàn, súng cũng văng xuống gầm giường.
Làm xong những động tác liền mạch lưu loát này, hắn thu hồi cái đuôi, suy yếu tựa vào tường. Dù chuyện gì có xảy ra nữa, thắt lưng của hắn trẹo mất rồi.
A Mai giận dữ cười: “Thì ra ngươi đúng là yêu tinh.” Như nghĩ tới điều gì, cô nàng cười trầm thấp: “Hắn nói không sai… giết ngươi… chỉ cần giết ngươi…”
Nói xong, ánh mắt lộ ra hung quang, muốn đến gầm giường nhặt súng lên.
Trong WC, Trần Nhạc Thiên chỉ có thể nghe thấy tiếng động bên ngoài, càng thêm sốt ruột. Không tiếc gì nữa, dùng sức bú sữa mẹ cố cứa đứt dây thừng.
Gây ra động tĩnh lớn, Cơ Chi hiển nhiên cũng nghe thấy, vội vàng vọt tới phòng 307.
Thời gian dừng lại một giây.
Cơ Chi giơ giày cao gót, tóc tai bù xù. Khấu Thu ôm thắt lưng tựa vào tường. A Mai lúc lắc mông hướng tới giường.
Sau đó cửa bị đá mở toang, một đám người mặc đồng phục xông tới, hét lớn: “Cảnh sát đây, tất cả đứng yên!”
Đi được một nửa, A Mai trợn mắt nhìn Khấu Thu: “Ngươi báo cảnh sát!”
Mới qua có mười mấy phút, theo lý thuyết tin nhắn chưa được gửi đến Mặc Vấn mới đúng.
Ngoài cửa, có hai cảnh sát áp giải một đôi nam nữ đi ngang qua: “Sếp, ở đây cũng có.”
Nhất thời, trong lòng Khấu Thu dâng lên dự cảm không hay.
Hẳn là… không như hắn nghĩ, đúng không.
“Sếp, trong WC còn có một người.”
Nói xong, áp giải Trần Nhạc Thiên đi ra.
Nam nhân được gọi là sếp nhìn thoáng qua mấy người Khấu Thu, cười lạnh nói: “Ha ha… tuổi nhỏ mà chơi rất high a. Chơi SM, lại nhiều người, đây là lần đầu tiên ta thấy.”
Cơ Chi bỗng cảm thấy ngũ lôi oanh đỉnh: “Chúng ta không phải bán ***.”
Khấu Thu nhìn Cơ Chi mang tất da đen, giày thì chiếc còn chiếc mất, che mặt. Thấy một màn này, ngay cả bản thân hắn cũng không tin.
“Mang về.”
Nghe hiệu lệnh, mấy người Khấu Thu bị áp giải lên xe.
Trong cục cảnh sát, Mặc Vấn nhìn một đám thanh niên nam nữ bị áp giải vào, nhíu mày: “Sao nhiều người vậy?”
“Đừng nói nữa, khu phố kia cục trưởng đã sớm muốn đánh hạ. Nhưng vẫn luôn chưa có chỉ thị, sáng nay vừa thông tri xuống. Vì ngành du lịch văn minh sang năm nên lần này cấp trên hạ lệnh phải dốc sức triệt hạ, nghiêm trị không tha.”
“Sếp.” Bên ngoài chạy vào một vị cảnh sát: “Có một người có khả năng cần bác sĩ.”
Mặc Vấn nhíu mày: “Mấy cậu đánh người?”
Người vừa mới lên tiếng nhanh chóng xua tay: “Sao có thể a, mấy đứa trẻ con, chơi high quá đó thôi. Có một người thắt lưng bị co rút, không thể động.”
“Cho hắn mấy miếng salonpas là được. Có chơi có chịu, mang vào thẩm vấn.” Nói xong, người được gọi là sếp thở dài: “Mấy đứa trẻ bây giờ a, cũng không biết do cha mẹ giáo dục thế nào.” Hắn nhìn Mặc Vấn: “Lát nữa có khả năng phiền cậu hỗ trợ một chút. Hôm nay bắt nhiều người lắm, tôi phải đi sắp xếp.”
Mặc Vấn: “Giao cho tôi là được.”
“Cảm ơn cậu.”
Hắn nhìn cảnh sát kia nói: “Trước hết mang người bị vẹo thắt lưng đến đây, thẩm vấn xong đưa người đi bệnh viện. Theo tôi thấy hẳn còn chưa trưởng thành, báo về với người nhà chưa?”
Cảnh sát: “Trong phòng 305 bên cạnh tìm được thẻ học sinh, đã liên hệ với chủ nhiệm lớp, gọi người nhà đến rồi.”
“Vậy là tốt rồi.”
Trong phòng thẩm vấn
Mặc Vấn nhìn hai ‘thiếu nữ’ cúi đầu, trầm giọng nói: “Ngẩng đầu lên.”
Nghe đến âm thanh quen thuộc, Cơ Chi chấn động mạnh một cái. Hắn khẽ chọt Khấu Thu, âm thanh sao lại nghe giống cảnh sát Mặc đến vậy.
Khấu Thu vừa vào cửa, trộm nhìn thoáng qua liền biết thân phận đối phương, lúc này tâm muốn chết đều có. Bị bắt *** đến cục cảnh sát, hắn thà ở khách sạn vật lộn với tên bắt cóc còn hơn!
Khấu Thu cùng Cơ Chi cùng thi nhau chỉnh chỉnh tóc giả về phía trước, bày ra tư thế tóc che kín mặt.
Mặc Vấn: “Ngẩng mặt lên.”
Cùng lúc đó, An Minh ngồi trong văn phòng, cả người bị vây trong trạng thái hỗn độn. Ba học sinh của mình bị bắt ***.
Ba người này chính là: Khấu Thu, Cơ Chi, Trần Nhạc Thiên.
An Minh suy nghĩ, vẫn cứ cảm thấy mình đang nằm mơ.
Không quản có phải là mộng hay không. Việc cấp bách, chính là liên hệ người nhà mang người từ cục cảnh sát ra trước.
Hắn từ danh bạ tìm thấy tên một người, thầm hít một hơi sâu, bấm gọi.
Lúc này tại Lận gia, mạt chược vừa mới lên bàn. Khấu Quý Dược, Tả Nhất, Lận An Hòa còn có Lận Ngang mỗi người mỗi hướng. Ánh mắt gim chặt các lá bài trên bàn, rất có tư thế mây gió bão bùng.
Trong không khí khẩn trương nghiêm túc, di động Khấu Quý Dược đột nhiên vang lên. Vốn định tắt đi nhưng vừa thấy, lại là người một năm không liên hệ được mấy lần, hắn nghĩ nghĩ, vẫn bấm nghe.
“Anh rể.” Giọng An Minh có chút do dự.
Lần đầu tiên Khấu Quý Dược nghe thấy giọng An Minh chần chờ không quyết: “Có chuyện gì?”
“Tiểu Thu… nó…”
Khấu Quý Dược ngẩn ra, tay nắm chặt lấy mạt chược dừng giữa không trung: “Khấu Thu làm sao?”
Những lời này vừa nói ra, ánh mắt ba người còn lại đều dừng lại điện thoại trên tay hắn.
An Minh nhanh chóng nói xong một câu: “Bị bắt đến cục cảnh sát.”
Khấu Quý Dược nhẹ nhàng thở ra, người không sao là tốt: “Bị người khi dễ, hay đánh nhau với người ta?”
Giây tiếp theo, chợt nghe An Minh nói: “Ách, nghe nói… bị bắt ***.”
Khấu Quý Dược:..
_________________