A Thường là quản lý của Thẩm Thanh Hữu, hắn cầm tờ giấy chỉ vào tiêu đề cho đối phương xem: “Dù cậu nói câu cuối có hay ho cũng vô dụng.”
Công ty cạnh tranh với bọn họ đã sớm mua chuộc giới truyền thông. Hiện tại trên các tờ báo lớn đều đăng phần lớn là |Tình ca không địch lại kinh điển, Thẩm Thanh Hữu không chiến mà bại!|, |Thẩm Thanh Hữu ảm đạm rời đi|.
Sắc mặt Thẩm Thanh Hữu lạnh như băng, tay cầm tờ báo nhăn nheo.
Chương trình |Khiêu chiến Thẩm Thanh Hữu| từ khi phát sóng đến giờ hắn đều là người nổi bật nhất. Chương trình chỉ cần quay thêm 2 tập nữa là kết thúc hoàn mỹ, nhưng không ngờ loại kết thúc như thế này.
“Tôi sẽ nghĩ cách đối phó.”
A Thường nhíu mày: “Nghĩ cách, nghĩ cách gì? Chuyện này cậu đừng quản nữa, tôi sẽ kêu công ty xử lý.”
Thẩm Thanh Hữu đột nhiên mỉm cười, ném tờ báo bị nhàu nát vào thùng rác bên cạnh: “Giới truyền thông viết về ‘kinh điển, truyền thống’, nếu bọn chúng không có thì sao?”
A Thường: “Nói dễ hơn làm?”
Thẩm Thanh Hữu: “Ba đứa nhóc kia chiến thắng tôi nên tôi phải đưa một phần quà chúc mừng chúng chứ. Vài ngày trước không phải có công ty nào đó mời tôi quay quảng cáo mì ăn liền sao.”
A Thường gật đầu: “Tiền công cao nhưng cố kỵ đến hình tượng của cậu nên từ chối rồi.”
Thẩm Thanh Hữu luôn luôn lấy hình tượng quý công tử tao nhã. Quảng cáo bọn họ nhận phần lớn đều là xa xỉ phẩm.
Thẩm Thanh Hữu: “Một công ty mì ăn liền mà cũng muốn mời tôi quay quảng cáo. Tôi sẽ mời ông chủ công ty này một bữa cơm, thuận tiện giúp ba đứa nhóc này một mối làm ăn.”
A Thường ngâm trong giới showbiz đã lâu, tất nhiên hiểu ý: “Ý cậu là để ba đứa nhóc này nhận quay quảng cáo đó?”
“Anh lặng lẽ tìm người quảng cảo, cho ít tiền nghĩ cách can thiệp vào nội dung quảng cáo. Tốt nhất để cho bọn chúng vừa hát |Anh Hai Đen lấy vợ| vừa quay quảng cáo.”
A Thường híp mắt lại. Đến lúc đó bọn họ chỉ cần thả ra mánh lới ‘vũ nhục kinh điển’, lăng xê một chút. Không biết chừng có không ít người sẽ vì Thẩm Thanh Hữu rời đi kêu oan, đầu mâu hiển nhiên sẽ hướng về ba tên nhóc kia.
“Ý kiến hay, tôi sẽ đi chuẩn bị ngay. Nhưng cậu có chắc chắn ba tên nhóc kia sẽ nhận công việc này?”
Thẩm Thanh Hữu: “Nhóc ranh luôn thích những thứ mới mẻ. Nhớ, phải bí mật, không được để chúng ta có liên quan.”
…
Ba người Khấu Thu chậm rãi đi bộ. Trần Nhạc Thiên đi ngược, đối mặt với hai người kia.
Cơ Chi: “Nhìn đường, đi như thế sẽ va phải người khác.”
Khấu Thu: “Yên tâm, cậu ta chỉ biết bị người khác va phải.”
Trần Nhạc Thiên: “Lưng tớ tuy không có mắt, nhưng người có mắt chắc chắn sẽ không va phải tớ.”
Vừa dứt lời, ngay chỗ rẽ xuất hiện một chiếc xe đạp đi tới. Mặc dù chủ xe lập tức phanh lại, nhưng cũng thể không ngăn cản kết cục Trần Nhạc Thiên bị đụng phải.
Trần Nhạc Thiên ngồi xổm xuống, ôm bả vai thống khổ kêu rên.
Khấu Thu: “Chổ cậu bị đụng phải là chân.”
Giả vờ cũng không ngốc đến nổi giả vờ bị thương sai chỗ.
Trần Nhạc Thiên nhắm chặt hai mắt: “Nói, đụng phải tớ là Lamborghini hay Ferrari?”
Nếu đúng thế có thể kiếm được một món tiền bồi thường không ít.
Khấu Thu: “Theo góc độ nhìn thì chính là xe đạp.”
Trần Nhạc Thiên trợn mắt quay lại. Quả nhiên là xe đạp, chủ xe ngồi trên cao nhìn xuống, hình như có chút quen mắt.
Đây không phải là Hạ Dự sao?
Vài ngày trước, Khấu Thu cùng Cơ Chi nói mình ôm tâm tư khó lường với Hạ Dự. Người nói vô tâm, người nghe hữu ý, lúc này nhìn thấy Hạ Dự cứ cảm thấy chột dạ. Trần Nhạc Thiên nhanh chóng lết cái chân bị thương lùi lại đến sau lưng hai tên đồng bọn.
Hạ Dự dựng xe đạp lên: “Lên xe.”
Trần Nhạc Thiên lắc đầu như đứa ngốc. Xe ngồi nếu ngồi lên đằng trước tư thế tựa người vào ngực chẳng phải quá mộng ảo sao.
Cơ Chi lạnh lẽo nói: “Xe đạp có chỗ ngồi phía sau.”
Trần Nhạc Thiên kinh hoàng. Tớ biểu hiện rõ ràng vậy sao?
Trong phòng y tế.
Trần Nhạc Thiên cuốn ống quần lên. Hạ Dự kiểm tra một chút, chỉ là bị thương ngoài da. Sau khi rửa vết thương, liền chuẩn bị bôi thuốc.
Trần Nhạc Thiên lúng túng nói: “Để tự em làm là được.”
Hạ Dự không nhìn hắn, thoa thuốc lên: “Đụng người bị thương, thoa thuốc vốn là trách nhiệm của tôi.”
Khấu Thu mắt nhìn Trần Nhạc Thiên. Hiển nhiên đối phương còn tiếc nuối vì không thể kiếm được một khoản bồi thường kha khá khi bị đụng xe.
Trần Nhạc Thiên tiếc nuối thở dài. Hạ Dự trầm giọng nói: “Nếu là xe bốn bánh đụng cậu tàn nữa người, tôi chẳng phải sẽ phụ trách cậu nửa đời còn lại sao?”
Trần Nhạc Thiên đứng lên, mắt to phẫn nộ trừng Hạ Dự: “Chỉ biết ngươi không có hảo tâm, nửa người dưới của ta không cần ngươi phụ trách, một bàn tay của ta là có thể!”
Khấu Thu: “Chắc là đụng phải đầu.”
Thoa thuốc xong, Trần Nhạc Thiên như gà đá ra trận, con ngựa mất cương chạy vội ra ngoài.
Về lớp không được bao lâu, liền có thông báo: Mời học sinh ban A: em Khấu Thu, em Cơ Chi, em Trần Nhạc Thiên nhanh chóng đến phòng khách, có người tìm.
Loa phát thanh liên tục lập lại hai lần.
Không đợi bọn Khấu Thu đến phòng khách. Đằng xa đã thấy một mỹ nữ tóc quăn, váy ngắn chân dài đứng trước cửa phòng khách, hấp dẫn không ít ánh mắt bạn học qua lại.
Mỹ nữ vặn vẹo thân hình như rắn nước chậm rãi đi tới chỗ bọn họ.
Trần Nhạc Thiên thầm nghĩ: gương mặt này thấy sao cũng giống như ngôi sao, sao lại chưa từng thấy qua trên TV.
Mỹ nữ từ nữa bộ ngực sữa lộ ra, rút ra ba tấm danh thiếp: “Quen biết một chút.”
Danh thiếp trong tay còn mang theo độ ấm, ba người đều có chút đỏ mặt.
Giám đốc công ty mì ăn liền Kim Thành: Tiền Quả.
Khấu Thu: “Bán hàng đa cấp?”
Tiền Quả: “… Khụ khụ, chị bán mì ăn liền.”
“Chúng tôi không mua mì ăn liền.”
Tiền Quả: “Đương nhiên không phải cho các cậu mua, mà là tới mời các cậu quay quảng cáo.”
Nhiều người nhiều miệng, bốn người đi vào phòng khách nói chuyện với nhau.
Tiền Quả vuốt tóc, phong tình vạn chủng, bắt đầu luyên thuyên: “Mì ăn liền, sản phẩm cần thiết khi đi du lịch xa. Mì ăn liền Kim Thành của chúng tôi không dùng dầu chiên qua, hương vị thơm ngon…”
Mì ăn liền Kim Thành ở trong nước quả thực rất có tiếng, nhưng so với các hãng nổi tiếng lâu năm vì không có đại sứ đại diện nên danh tiếng chưa nổi bật.
Tiền Quả đứng dậy: “Giờ nói cũng không hữu dụng. Không thì sau khi tan trường các cậu đến thăm công ty của chị. Cơm chiều chị đãi.”
Khấu Thu: “Chỉ cần không phải mì ăn liền là được.”
Bị phát hiện, Tiền Quả cười xua tay: “Sao có thể… sao có thể…”
Hiện giờ nhân viên trong công ty đều chuộng người ưa nhìn có năng lực. Ở công ty Kim Thành, người nào việc nấy, thấy bọn Khấu Thu còn vui vẻ chào hỏi.
Tiền Quả dẫn bọn họ đến phòng làm việc của mình. Tuy không lớn nhưng không gian có ánh sáng tốt, lại sạch sẽ.
“Chị có thể đưa mấy thùng mì ăn liền cho các cậu ăn thử, thấy không thành vấn đề thì ký hợp đồng.”
Nhà Cơ Chi làm kinh doanh, với mấy chuyện thương lượng rất khôn khéo: “Có thể xem trước hợp đồng không?”
“Đương nhiên.” Tiền Quả mở ngăn kéo, lấy ra một tập hồ sơ đưa cho bọn họ.
Phí quảng cáo không cao, nhưng với độ nổi tiếng cả bọn họ, xem như đã rất cao rồi.
“Giám đốc.” Cửa không khép, một nhân viên gõ gõ cánh cửa: “Đây là thiết kế quảng cáo mới vừa đưa tới.”
Tiền Quả cầm lấy, nhăn mày liễu. Nhân viên quen thuộc với cô cũng biết, đây tuyệt đối không phải là biểu tình vui vẻ gì.
‘Ba’ một tiếng, bản thiết kế bị ném lên bàn. Tiền Quả tựa vào ghế, mắt lạnh lẽo. Khó trách đột nhiên đề cử ba đứa nhóc này với mình, thấy khí chất cùng diện mạo cô cũng không quản nhiều. Hiện tại xem ra…
Tiền Quả cười lạnh một tiếng: “Thẩm Thanh Hữu cho tôi là kẻ ngốc đùa giỡn sao.”
Cô ngẩng đầu nhìn nhân viên: “Đi liên hệ với công ty quảng cáo khác.”
Nhân viên nghe lệnh rời đi.
Khấu Thu lướt nhìn bản thiết kế quảng cáo bị Tiền Quả ném lên bàn. Có mấy bản vẽ phác thảo vẽ bọn hắn mặc quần áo ngày bọn hắn tham gia |Khiêu chiến Thẩm Thanh Hữu|. Nữ chính Tiểu Cần trộm mì ăn liền Kim Thành của địa chủ cho anh Hai Đen ăn. Hai người nhìn nhau mỉm cười, hát một đoạn |Anh Hai Đen cưới vợ|.
Nói thực ra, nội dung thiết kế rất mới mẻ cùng khôi hài. Vả lại vở kịch của bọn họ nổi tiếng nên các công ty quảng cáo sẽ lựa chọn tác phẩm thành danh để thiết kế quảng cáo.
Nhưng chiêu này dưới con mắt của Tiền Quả rõ ràng không thích hợp. Cô còn trẻ mà ngồi được trên vị trí này đương nhiên có thủ đoạn, sao cô có thể không nhìn ra chủ ý của Thẩm Thanh Hữu.
Tranh đấu giữa các nghệ sĩ với nhau, không liên quan đến cô. Nhưng Kim Thành là tâm huyết của cô, làm ra mì ăn liền khỏe mạnh cùng vệ sinh chính là mục tiêu phấn đấu từ nhỏ của cô.
Có người muốn lợi dụng, cô đương nhiên sẽ không dễ dàng tha thứ.
Trần Nhạc Thiên tuy nhìn qua cẩu thả, nhưng tâm tư cũng rất nhẵn nhụi. Từ nhỏ hắn được mẹ mình giáo dục không được có lòng hại người, nhưng không thể không có tâm phòng người. Phần thiết kế quảng cáo rõ ràng là muốn đẩy ba người bọn họ lên đầu sóng ngọn gió.
Hắn trầm mặc một chút, nhìn Tiền Quả: “Nếu Thẩm Thanh Hữu mời chị ăn cơm, chứng tỏ hai người là bạn bè với nhau. Làm thế chị không sợ hắn mất mặt.”
“Bạn?” Tiền Quả bắt chéo chân, giày cao gót đi theo mủi chân nhếch cao: “Coi như quen biết thôi, vốn chị mời hắn làm đại sứ.”
Không nghĩ tới có người mắt cao hơn đầu, còn muốn tha cô xuống nước.
“Nếu các cậu đồng ý ký hợp đồng, chị sẽ tìm thiết kế quảng cáo khác thích hợp với các cậu.”
Cùng người thông minh hợp tác quả thực không tệ, nhất là Trần Nhạc Thiên tiêu tiền như nước, gần đây kinh tế lại đang khó khăn.
Ba người đơn giản nói chuyện với nhau một chút tỏ vẻ đồng ý, đưa số di động cho Tiền Quả.
Tiền Quả vốn định nói bọn họ thứ hai đến quay quảng cáo, nhưng nghĩ đến bọn họ còn muốn tham gia đại hội thể dục thể thao, nên dời đến cuối tuần.
Chờ bọn Khấu Thu đi hết, nhân viên vào nói: “Đã liên hệ với công ty quảng cáo mới.”
Tiền Quả: “Nói bọn họ nhanh chóng đưa mẫu thiết kế đến. Chúng ta sắp tung ra sản phẩm mới, cần nhanh chóng quay quảng cáo.”
Nhân nhân gật đầu, do dự một chút mới hỏi: “Chuyện lần này, giám đốc mặc kệ sao.”
Hắn xem như nhân viên lâu năm. Từ khi công ty mới thành lập, có thể nói có tình cảm sâu đậm. Nếu có người nói hắt nước bẩn, cơn giận này quả thật khó có thể nhẫn nhịn.
Tiền Quả mỉm cười: “Chẳng lẽ cậu quên, tôi thích nhất một câu chính là ‘ghi nợ tính sổ’ sao.”