Dao giải phẫu cắm chặt vào cửa tủ, còn mang theo một nửa chiếc khăn lụa in hoa.
Thủy Sam nhìn chằm chằm mảnh khăn lụa bị cắt đứt, hàn ý tràn ngập đáy mắt như muốn kết thành băng. Hắn nắm lấy mảnh khăn lụa còn vươn lại trên tay ném xuống đất, nhấc chân hướng tới chỗ Lận An Hòa.
Lận An Hòa càng nhanh hơn vừa né vừa lấy ra một con dao khác, so với lúc trước lớn hơn gấp đôi.
Hắn nhìn Thủy Sam lạnh lùng nói: “Nếu là nam nhân, tôi cũng không cần thủ hạ lưu tình.”
Thủy Sam nhếch môi: “Để coi ngươi có bản lĩnh đó không?”
Hai người nhanh chóng lao vào nhau. Khấu Thu hầu như không thấy bọn bọ, chỉ cảm thấy hoa cả mắt.
Thủy Sam thừa dịp sơ hở né tránh, nhanh nhẹn cầm lấy cây bút máy màu đỏ chữa bài trên bàn, nhẹ nhàng nhấn vào nắp viết. Ngòi viết xuất hiện 20 mấy cây kim dài sắc bén bắn về phía Lận An Hòa.
Lưỡi dao ma sát với kim dài, nhưng không ngờ lại không chém đứt được chúng. Ngược lại bị cản trở thế công, song phương giằng co một hồi đều lùi về sau một bước.
Khấu Thu nhìn một vũ khí của Thủy Sam. Đầu kim ánh tia sáng lục, hắn chắn chắc bên trên có tẩm thuốc độc. Nhìn hai cường giả cắn xé nhau, việc cần làm nhất chính là cái gì. Khấu Thu tỏ vẻ mình cần phải đứng ra xa một chút, kẻo trâu bò đánh nhau ruồi muỗi chết.
Hắn đứng gần cửa sổ, nhìn đồng hồ, trong lòng thầm đếm… 10… 9… 8… Đếm tới 0 thì chuông lớp vang lên, hắn hướng đến cửa chính mà đi.
Lận An Hòa thấy thế, tay khẽ phất, thần không hay quỷ không biết cất đi dao giải phẫu, đi theo.
Thủy Sam liếm liếm khóe miệng bị một vết xước nhỏ, mùi máu tươi thản nhiên kích thích tinh thần hắn.
“Tên.”
Lận An Hòa cũng không ngoảnh đầu lại, báo tên.
“Nận An Hòa.” Trong mắt Thủy Sam hiện lên tia huyết quang: “Ta nhớ kỹ.”
Lận An Hòa nhíu mày: “Lận.”
Thủy Sam: “Đừng nói nhảm, Nận An Hòa, tai ta cũng không điếc.”
Lận An Hòa quay đầu, sửa đúng: “Lận.”
Khấu Thu thấp giọng nói: “Thầy ấy không phân rõ được ‘n’ cùng ‘l’, sửa mãi cũng không thành.”
Có một lần, Thủy Sam đến quầy hoa quả, chỉ vào sầu riêng nói: Cho tôi một miếng ‘già mà cố chấp’. Vì thế dây dưa với bà cô bán hàng hơn 10 phút.
Sầu riêng = liú lián, Già mà cố chấp = ngưu niên = niú nián.
Thủy Sam phát âm chữ ‘l’ thì ‘n’ nên thành một từ khác. Vốn nói liú lián lại thành niú nián.
Lận An Hòa nhướng mày: “Chưa phát dục hết?”
Thủy Sam ra quyền như gió, mắng: “Não lão tử diệt ngươi!”
Lận An Hòa nghiêng người, suýt nữa bị dính chiêu.
Nội tâm Khấu Thu: đánh hay lắm! Ta ghét nhất là người khác chế nhạo ta không phân rõ âm mũi!
…
“Vừa rồi ở văn phòng xảy ra chuyện gì?” Cơ Chi thấp giọng hỏi.
Khấu Thu: “Sao lại hỏi thế?”
Cơ Chi: “Khi tôi đi ngang qua có nghe thấy tiếng kim loại va chạm, giống như là dùng vũ khí lạnh ý.”
Khấu Thu: “Chỉ là câu chuyện về một con dao chặt một cây kim mà thôi, làm sao cũng không chặt đứt. Sau đó cây kim muốn đâm con dao, nhưng lại không đâm thủng.”
Cơ Chi: Tuy nghe không hiểu, nhưng cảm giác nó thật nhàm chán.
Bạn học A Mai vẫn tiếp tục đến dự thính, không ngừng kiên trì ngồi cạnh Trần Nhạc Thiên. Trên người cô nàng còn cố xịt không ít nước hoa, đến nỗi Khấu Thu ngồi ở sau mà cũng nghe thấy mùi nồng nặc. Về phần Lận Ngang làm bồi đọc thẳng cho đến tiếng chuông tan học vang lên mới tiến vào phòng học.
A Mai lấy sách giáo khoa, trước khi rời đi nhìn về phía Trần Nhạc Thiên mở miệng: “Tớ sẽ không từ bỏ.”
Nói xong, cô nàng đi về phía cửa lớp. Lận An Hòa vừa đi ngang qua người cô nàng, ánh mắt khẽ tối lại.
Khấu Thu: “Ai thắng?”
Lận An Hòa: “Ngang tay.”
Khấu Thu thầm nghĩ: không ngờ Thủy Sam còn rất lợi hại.
Lận An Hòa dường như nhìn thấu ý nghĩ của hắn: “Thân thủ tôi tốt hơn hắn ta.”
Khấu Thu: “Không phải nói ngang tay sao?”
Lận An Hòa: “Tôi không có thói quen đấu với phụ nữ.”
Khấu Thu: “Thầy ấy là đàn ông.”
Lận An Hòa: “Tôi biết nhưng vẫn cứ cảm thấy như đang đánh với nữ nhân. Ngay cả mắng người, hắn cũng không có sức.”
Khấu Thu: … Đó là vì người ta bị anh cắt khóe miệng a.
Hai tiết cuối cùng cũng qua, Khấu Thu nói với bốn người: “Đi… đi ăn cơm.”
Ba người còn lại lắc đầu như đứa ngốc. Trần Nhạc Thiên yên lặng vươn ngón út ra, trộm chỉ chỉ về Lận An Hòa, trong mắt viết bốn chữ ‘vô phúc tiêu thụ’ thiệt là to.
Khấu Thu cũng không miễn cưỡng, cầm cà mèn cùng Lận An Hòa rời lớp.
Đến căn tin, Lận An Hòa hỏi: “Muốn ăn cái gì?”
Khấu Thu: “Mì thịt bò.”
Trong mắt Lận An Hòa hiện lên tia không đồng ý: “Mấy ngày nay đã ăn rất nhiều rồi.”
Khấu Thu nhìn chung quanh: “Những thứ khác đều phải xếp hàng.”
Cuối cùng Lận An Hòa vẫn đi theo Khấu Thu ăn mì thịt bò. Dù sao căn tin ở trường chỉ có thể sử dụng thẻ học sinh, không nhận tiền mặt. Khấu Thu hào sảng lấy thẻ, kêu hai tô mì thịt bò.
Lận An Hòa thấy thiếu niên mặt mày cong cong, tâm tình dường như rất vui, không khỏi hỏi: “Đang nghĩ gì?”
Khấu Thu không hề nghĩ ngợi, thốt ra: “Có cảm giác như đang bao nuôi trai bao a.”
Rất sảng khoái.
Sảng khoái xong, Khấu Thu mới ý thức được mình đang nói gì, thấy Lận An Hòa mặt không đổi sắc, dự cảm không tốt trong lòng không ngừng vùn vụt tăng lên, cứ luôn cảm thấy người nọ rất thù dai.
Nếu Lận Ngang ở đây tuyệt đối sẽ lạnh lùng kiên định phủ nhận ý kiến này. Sau đó vân đạm phong khinh mở miệng: “Lúc bé, ta chỉ cho nó xem một đĩa phim ma. Lúc nó lớn, nó bức ta xem mấy trăm tập |Tình đầu khó quên| mà thôi.”
Khu mì thịt bò có rất ít người, chẳng bao lâu, liền có một ông chú bưng hai tô mì nóng hổi đến. Thịt bò cùng rau thơm đặt trước ô cửa thủy tinh, chỉ có thể lấy, không thể đòi hỏi thêm.
Ông chú theo thói quen dùng đũa gắp hai miếng thịt vào bát mì.
Lận An Hòa nhẹ nhàng ‘ân’ một tiếng.
Mặc dù chỉ là tiếng ân nhẹ nhàng, nhưng lại làm người đối diện nổi một thân da gà.
Ông chú ngẩng đầu nháy mắt liền nhìn thấy một đôi mắt hàn ý bức người.
Phản xạ có điều kiện lại thêm hai miếng thịt vào.
Ánh mắt Lận An Hòa nhìn thẳng vào hắn, nháy cũng không nháy lấy một cái.
Ông chú thăm dò, lại thêm hai miếng thịt vào bát.
Thấy đối phương thu hồi khí thế bức người, nhẹ nhàng thở ra. Lúc thêm thịt vào bát Khấu Thu, chỉ thấy ở đâu lòi ra một cái thìa dừng trước mặt.
Lận An Hòa biểu tình thản nhiên, lại mang theo một cỗ bễ nghễ: “Dùng cái này.”
Ông chú phẫn nộ rồi, quả thực đúng là khinh người quá đáng!
Đang chuẩn bị phản kháng, Lận An Hòa lại chỉnh lý áo khoác một chút, ‘vô ý’ lộ ra hơn chục con dao sau lớp áo.
Ông chú: … Yên lặng thêm một mớ thịt vào bát Khấu Thu.
Bình thường đều là ăn mì ăn nước dùng. Hôm nay, một đũa mì, một đũa thịt. Khấu Thu tỏ vẻ ăn vô cùng vui vẻ, nhìn một đống thịt nằm gọn trong bát, tự nhiên sinh ra cảm giác có một cỗ hạnh phúc ùa vào mặt.
Lận An Hòa thấy Khấu Thu tựa như một con mèo lười, lâu lâu lại liếm vết nước thịt bên khóe miệng, đáng yêu vô cùng. Hắn quyết định không so đo về chuyện ‘trai bao’ trước đó.
Chờ hắn thỏa mãn vỗ vỗ bụng, Lận An Hòa mới mở miệng: “Ăn no?”
Khấu Thu gật đầu.
Lận An Hòa: “Vậy là tốt rồi.”
Khấu Thu có một dự cảm không tốt.
Lận An Hòa: “Đề tài mất hứng nên chờ đến lúc ăn xong hãy nói.”
Chỉ thấy kế tiếp hắn thông báo một tin động trời: “Tối nay chú út về.”
Khấu Thu: …
Cơ Chi ngồi cách bàn Khấu Thu không xa. Bị vây bởi đạo nghĩa bạn bè, nếu thực sự có cái gì bất trắc thì còn có thể đúng lúc cứu giúp. Nhưng hiển nhiên Khấu Thu cùng Lận An Hòa ở chung rất hài hòa, không cần phải quá quan tâm. Ngược lại Trần Nhạc Thiên, A Mai ngồi bên cạnh hắn, ánh mắt sáng quắc, hắn nhất thời không biết nên làm thứ gì mới tốt a.
Chẳng lẽ làm theo lời Khấu Thu nói: ‘Tớ có người mới rồi’. Hắn nhìn chằm chằm vào cặp dao nĩa mà A Mai dùng để ăn bò bít tết, nháy mắt phủ định ý tưởng này.
“Cô ta là ai?”
Khấu Thu nhìn theo tầm mắt Lận An Hòa. Vừa lúc nhìn thấy bàn Trần Nhạc Thiên ngồi, A Mai lại ngẩng đầu lên cũng nhìn thấy hắn, tươi cười ngọt ngào, hai má lộ ra hai má lúm đồng tiền mê người.
“A Mai, bạn gái trước kia của Trần Nhạc Thiên.”
Lận An Hòa thản nhiên nói: “Tránh xa cô ta một chút.”
Khấu Thu nhíu mày: “Chẳng lẽ anh nghi ngờ cô nàng?”
Lận An Hòa: “Cô ta luôn nhìn cậu.”
“Anh nói mới vừa rồi.” Khấu Thu ngẫm lại: “Chỉ là trùng hợp thôi.”
Lận An Hòa cười lạnh: “Trùng hợp cả một tiết?”
Khấu Thu: “Có ý gì?”
“Lợi dụng nắp bút máy, cô ta quan sát cậu cả một tiết học.”
Khấu Thu nhớ tới tiết A Mai dự thính, lúc đó Lận An Hòa đang đánh nhau với Thủy Sam ở văn phòng.
Lận An Hòa lạnh lùng nói: “Tôi sao có thể dây dưa với một nữ nhân lâu đến thế.”
Khấu Thu ngẩn ra: “Chẳng lẽ anh đứng ngoài cửa cả một tiết?”
Lận An Hòa gật đầu.
Khấu Thu nhìn A Mai bên cạnh Trần Nhạc Thiên. Lễ nghi dùng cơm của cô nàng thực tiêu chuẩn, không khỏi nhớ tới lần cô nàng ngây thơ đề nghị dùng 500 vạn yêu cầu hắn rời khỏi Trần Nhạc Thiên. Thật sự là không thể nào liên hệ cô nàng có quan hệ gì với tên sát nhân biến thái.
“Thích một người không dễ dàng giả vờ đến thế.” Khi ăn cơm A Mai thường trộm lén nhìn Trần Nhạc Thiên, khóe mắt tràn đầy hạnh phúc. Giống như mọi cô bé tuổi mới lớn ở cạnh bên nam sinh mình thích, vừa đơn thuần vừa tự nhiên.
Lận An Hòa: “Có lẽ chính cô ta cũng không biết mình đang làm cái gì.”
Khấu Thu trầm mặc, chỉ nghe Lận An Hòa mặt không đổi sắc đạo: “Nhân cách phân liệt điển hình.”
…
Cho đến một ngày đi học kết thúc, Khấu Thu cũng không có mở miệng nói gì với Trần Nhạc Thiên. Dù tính cách Trần Nhạc Thiên cởi mở nhưng nếu đúng như lời Lận An Hòa nói… chỉ sợ cậu ta không chịu đựng được.
Lận An Hòa phụ trách lái xe. Lúc hai người về tới nhà đã gần 7 giờ tối.
Vừa mở cửa ra, Khấu Thu rõ ràng cảm giác có cái gì đó khan khác. Căn nhà hỗn loạn được dọn dẹp chỉnh tề, còn có mùi thức ăn thản nhiên từ bên trong bay ra.
Không cần tự hỏi, hắn cũng có thể khẳng định… Lận Ngang trở lại.