Vì thế vừa đẩy cửa ra là bọn họ đã bị trạng thái tử vong của Tam Sương “đánh úp”.
Dây thừng vẫn là dây thừng có lẫn cả chỉ đỏ kia, cũng chẳng biết nó được lấy từ đâu. Thời Thương Tả chiếu đèn pin lên chân của Tam Sương, có thể thấy dường như đầu gối của cậu ta đã bị đâm bởi dao găm, máu tươi nhuộm khắp mặt đất xung quanh.
Trong phòng cũng có vết máu lưu lại do giãy giụa trước khi tử vong của Tam Sương.
Hai bên đầu gối đều bị đâm thành một cái hố, đây cũng là nguyên nhân Tam Sương không thể đứng dậy mà chạy thoát.
Mà bên trong miệng Tam Sương có nhét đầy thanh gỗ. Ngũ Hạ Cửu liếc cái là nhận ra ngay, chỗ thanh gỗ này là củi nhóm lửa bọn họ chặt dưới tầng một của biệt thự làng nghỉ dưỡng, một đầu thanh gỗ còn lưu lại vết cháy sém.
Mấy thanh gỗ chống trong miệng Tam Sương khiến miệng cậu ta há to ra, khóe miệng rách nát chảy đầy máu, khuôn cằm cũng bị trật khớp, có thể thấy cậu ta đã bị nhét vào miệng bao nhiêu thanh gỗ…
Song nguyên nhân dẫn đến cái chết của Tam Sương lại nằm ở phần bụng bị rạch của cậu ta, lá lách, ruột các thứ lòi đầy ra khiến người ta chẳng nỡ nhìn thẳng.
“Ma… ma ở đây hung tàn quá.”
Tạ Phán nuốt một ngụm nước bọt, nói.
“Không phải ma.” Thời Thương Tả bảo.
“Thế… thế thì là cái gì?” A Kính nói một cách đầy khó khăn.
Sau khi chứng kiến cái chết của Hải Tử, tinh thần của A Kính có hơi hoảng sợ. Ban nãy cậu ta vẫn luôn được Tạ Phán đỡ, hai chân mềm nhũn theo phía sau.
Lúc này, cậu ta lại trông thấy tình trạng tử vong của Tam Sương, tinh thần của cậu ta càng bị đả kích.
Nếu như cái chết của Tam Sương không phải do ma hại thì là…
Sắc mặt Thời Thương Tả lạnh nhạt, anh nói:
“Là con người, Tam Sương đã bị người ta gϊếŧ chết.”
Ma gϊếŧ người hay người gϊếŧ người, hai chuyện này anh vẫn phân biệt rõ ràng được.
Ngũ Hạ Cửu híp híp mắt.
Phương Tử và Đường Khô cũng không quá bất ngờ, song những người khác thì há hốc miệng đầy kinh ngạc.
Tam Sương bị người ta gϊếŧ chết ư?
Nhưng trạng thái tử vong của Tam Sương thê thảm thế kia, nếu như con người là hung thủ thì người này sẽ nằm trong số bọn họ, thật tàn nhẫn biết bao…
Ngũ Hạ Cửu không khỏi nói nhỏ:
“Là ai đã gϊếŧ Tam Sương, Lư Tượng sao?”
Chỉ có ba người mất tích, mà Hải Tử đã chết, Tam Sương cũng đã chết, còn Lư Tượng vẫn chưa thấy tung tích. Là anh ta đã gϊếŧ người sao?
Cá Mập và lão Ưng nhìn nhau một cái, nom vẻ mặt cả hai đều mờ mịt.
Đường Khô nói: “Nhưng nếu Lư Tượng là hung thủ thì tự dưng anh ta đi gϊếŧ người làm gì?”
Hai người kia đều là hành khách mới, ngoài ra cũng chẳng có xung đột gì về mặt lợi ích. Trước khi lên đoàn tàu luân hồi, Tam Sương và Lư Tượng cũng không quen biết nhau.
“Hiện giờ dù có nói thế nào thì cũng chỉ là phỏng đoán của chúng ta mà thôi, cứ đi tìm Lư Tượng đã.”
Tiếp đó, bọn họ còn tưởng việc tìm kiếm Lư Tượng sẽ tốn công tốn sức lắm, song chẳng ngờ, cứ đi về cuối hành lang phía Tây của tầng hai là thấy Lư Tượng đã ngất xỉu trong một căn phòng.
Không sai, anh ta ngất xỉu. Tạ Phán hô một tiếng thì Lư Tượng nằm trên mặt đất mới từ từ tỉnh lại.
Câu đầu tiên anh ta nói sau khi tỉnh lại là sao anh ta lại ở chỗ này.
“Anh mất trí nhớ à?” Phương Tử hỏi.
Lư Tượng lắc đầu: “Trí nhớ gì? Tôi chỉ nhớ trước đó tôi còn đang canh bên cạnh đống lửa ở tầng một, về sau trước mắt tôi bỗng đen sì, sau khi tỉnh lại thì xuất hiện ở đây, lại còn nhìn thấy mấy người nữa.”
Lư Tượng vừa nói vừa đứng dậy và ra khỏi phòng.
Ngũ Hạ Cửu âm thầm quan sát vẻ mặt của Lư Tượng.
Nửa bên mặt của Lư Tượng hỏng bét nên đó giờ biểu cảm trên mặt anh ta chẳng rõ ràng tí nào.
Lúc vừa mới tỉnh lại, đúng thật là cũng thấy anh ta hơi bất ngờ kiểu không biết tại sao mình lại nằm trong phòng trên tầng hai. Sau đó anh ta nhanh chóng đi ra ngoài, điều này chứng tỏ trong lòng anh ta đang mất bình tĩnh.
Xem ra Lư Tượng cũng không giống kẻ hiềm nghi đã sát hại Tam Sương…
Tạ Phán nhìn Đường Khô, lầm bầm hỏi nhỏ:
“Tam Sương bị người ta gϊếŧ chết, chẳng lẽ trước đó Lư Tượng đã bị ma nhập?”
Bằng không phải giải thích chuyện Lư Tượng ngất xỉu trong phòng thế nào đây?
Việc này thực sự hơi kì lạ.
Tạm thời không thể hiểu được, nhưng bọn họ đã tìm được tung tích của ba người kia, hai người đã chết, còn Lư Tượng thì ngất xỉu.
Sau khi xác nhận xong, bọn họ bèn quay lại tầng một của biệt thự làng du lịch.
Khi trở lại, dù còn một khoảng thời gian nữa trời mới sáng, song lúc này tất cả mọi người chẳng ai còn tâm trạng mà ngủ.
Mới qua nửa đêm mà đã chết mất hai người.
Chẳng ai hay liệu ngủ nốt nửa đêm còn lại thì có chết tiếp hai người nữa hay không…
Cơn mưa lớn ngoài trời vẫn tiếp tục, coi bộ không có chút xíu ý định nghỉ ngơi nào. Mưa lớn khiến tâm trạng người ta cũng bắt đầu trở nên bực dọc.
Trần Cát lại thêm chút củi vào đống lửa, sau đó anh ta nhìn ngọn lửa bùng lên, thất thần.
Những người khác cũng đang im lặng.
Ngũ Hạ Cửu không nhịn được mà cau mày. Cậu ngồi xuống, cậu vẫn luôn cảm giác mình đã bỏ qua một thứ gì đó.
Thế nhưng… là thứ gì mới được đây?
Ánh mắt của Ngũ Hạ Cửu chuyển từ đống lửa sang chỗ khác.
A Kính một mình ngồi trên túi ngủ, trong tay cậu ta là di vật của Hải Tử. Sau một hồi đờ dẫn, thỉnh thoảng lại thấy cậu ta lau lau khóe mắt, mặt mày đầy vẻ bi thương.
Có vẻ cậu ta không cầm vững nên run rẩy một cái, thứ đồ A Kính đang lấy từ trong ba lô của Hải Tư ra bỗng rơi trên túi ngủ.
Ngũ Hạ Cửu nhìn theo, đó là một cục pin, pin của máy quay.
Máy quay!
Trong đầu Ngũ Hạ Cửu đột nhiên lóe lên từ này, như thể bức màn sương mờ mịt bỗng nhiên được lau đi sạch bong.
Cậu buột miệng nói: “Không thấy máy quay của Hải Tử đâu nữa.”
“Gì cơ?”
Câu nói đột ngột ấy khiến những người khác phải sững sờ.
Trần Cát ngồi gần đó quay đầu lại, nói:
“Cậu đang nói gì thế, máy quay của Hải Tử rơi ở căn phòng cuối hành lang tầng hai mà?”
Ngũ Hạ Cửu bảo: “Không sai, nhưng mới nãy lúc chúng ta lên tầng và trông thấy thi thể của Hải Tử, cái máy quay đó lại không ở trong phòng, trên mặt đất cũng chẳng thấy.”
Cái chết của Hải Tử khiến bọn họ chấn kinh, thu hút sự chú ý của bọn họ. Mà trong hoàn cảnh tối om, ánh sáng từ đèn pin chỉ chiếu lên thi thể của Hải Tử nên bọn họ hoàn toàn ngó lơ mất cảnh tượng xung quanh, cũng không chú ý tới việc máy quay đã biến mất.
Ấy thế nhưng cảnh tượng đó đã lưu lại trong não của Ngũ Hạ Cửu, điểm bất hợp lí cứ như một hòn đá vụn, không ngừng chạm tới thần kinh của Ngũ Hạ Cửu.
Mãi đến khi cậu liếc thấy A Kính đang sắp xếp lại di vật của Hải Tử, và pin của máy quay bị rơi ra ngoài thì cậu mới chợt nhớ ra manh mối bị ngó lơ đó. Máy quay của Hải Tử không còn ở trong căn phòng đó nữa.
“Cậu chắc chứ?”
Cá Mập hỏi Ngũ Hạ Cửu, nom vẻ mặt anh ta vẫn nghi nghi: “Đừng có nói hươu nói vượn dọa sợ người khác.”
Ngũ Hạ Cửu cụp mắt, nom mặt cậu xanh xao và yếu ớt, cậu nói:
“Chắc… chắc chắn mà, mới nãy tôi còn đang nghĩ hình như đã quên mất thứ gì đó…”
“Nếu mọi người không tin thì lại lên tầng hai kiểm tra xem.”
“Có cần lên kiểm tra không?”
Trường Lâm liếc nhìn những người khác.
Thời Thương Tả và Phương Tử thì dứt khoát đứng dậy.
Mấy người Đường Khô cũng theo sau.
Bọn họ không lãng phí thời gian thêm nữa, nhanh chóng tới cuối hành lang tầng hai. Trong phòng, thi thể của Hải Tử vẫn nằm trên giường bệnh, song đúng thật là trên mặt đất không thấy tăm hơi cái máy quay đâu nữa.
Phát hiện này không khỏi khiến mọi người trầm mặc.
Phương Tử ồ một tiếng, nói: “Con ma lấy mất máy quay rồi chăng?”
Không phải chứ không phải chứ.
Thế nhưng trừ khả năng này ra thì còn ai dám vào căn phòng này để mà lấy máy quay chứ?
Nửa đêm nay đã xảy ra khá nhiều chuyện, cứ nghĩ đến chuyện trong lúc bọn họ không mảy may hay biết thì nguy hiểm lại đang thầm lặng tới gần, không biết lúc nào sẽ ập tới đầu bọn họ, nỗi sợ không biết trước ấy khiến người ta bất an vô cùng.
Sau khi xác nhận chiếc máy quay thực sự biến mất, sắc mặt Trần Cát sầm sì và trở nên khó đoán, dường như anh ta đang giấu giếm điều gì đó.
Anh ta nói: “Mọi người đều ở tầng một đi, tối nay đừng ngủ nữa, đến khi trời sáng đợi hết mưa…”
Thế nhưng dù tạnh mưa thì bọn họ cũng không thể rời khỏi khu rừng này.
Trở lại tầng một một lần nữa, Ngũ Hạ Cửu ngồi xuống nghỉ ngơi. Cậu liếc nhìn thời gian, năm giờ mười phút sáng, ấy thế mà cơn mưa ngoài cửa sổ chỉ ngớt đi được một chút xíu và hoàn toàn không có ý định ngừng, trả lại trời quang mây tạnh.
Rất rõ ràng, Trần Cát đang bắt đầu lo âu.
Không lâu sau, anh ta đứng dậy, bảo đi vệ sinh một lát.
Trần Cát tới một góc ngoặt tương đối khuất của tầng một, anh ta lôi điện thoại không dây từ trong túi ra. Chiếc điện thoại này là do lão Lâm – người gác rừng đã đưa cho anh ta trước khi vào rừng.
Anh ta gọi một cuộc điện thoại, động tác rất thành thục.
Trần Cát cầm điện thoại không dây, anh ta lo đầu bên kia không ai nghe máy, hoặc là anh ta không gọi được.
Song may thay, không lâu sau thì đầu bên kia điện thoại truyền tới giọng nói của lão Lâm, hay cũng chính là Du Xương Quốc.
Giọng nói ấy kèm theo những tiếng rè rè của điện thoại không dây, nghe có hơi không rõ.
“Trần Cát.”
“Là tôi đây.” Trần Cát lập tức trả lời: “Giờ anh đang ở đâu thế? Mưa to thế này, anh không vào rừng chứ?”
Kế hoạch ban đầu của anh ta và Du Xương Quốc là anh ta sẽ dẫn người vào rừng, tới biệt thự làng du lịch tìm manh mối trước, rồi Du Xương Quốc sẽ đợi thời cơ và theo sau.
Ấy thế nhưng kế hoạch lại xuất hiện sơ suất.
Cơn mưa lớn đột ngột này đã đảo lộn tất thảy.
Điện thoại không dây truyền tới những tiếng rè rè khiến giọng nói của Du Xương Quốc cũng trở nên kì quái:
“Tôi… rè… rè rè… vào rồi.”
“Gì cơ?” Trần Cát trừng lớn hai mắt, anh ta nhịn không được nói: “Tại sao anh lại vào?”
Sau đó anh ta mới nhận ra mình nói hơi to rồi, bèn lập tức hạ giọng:
“Cơn mưa này liên miên mãi chẳng dừng, kế hoạch của chúng ta không thể tiến hành tiếp được nữa.”
“Hay là hủy bỏ đi thôi, để đám người này tự mạo hiểm trong rừng, còn hai người chúng ta không ở trong này nữa.”
“Anh cũng biết đấy… sắp hết ba ngày rồi.”
Ở câu nói cuối cùng, Trần Cát đã giảm âm lượng xuống hai tone, mặt mũi anh ta không khỏi lóe lên vẻ sợ hãi.
“Trong ba ngày đó thì tuyệt đối không được lại gần nơi này.”
Trần Cát cắn răng nói.
Ở đầu dây bên kia của điện thoại, dường như Du Xương Quốc đã cười hai tiếng, âm thanh rè rè của điện thoại không dây quá ồn nên đã hơi hơi át mất tiếng nói của Du Xương Quốc.
Trần Cát cũng không chắc liệu Du Xương Quốc có cười hay không.
Song sau đó, Du Xương Quốc đã nói: “Hủy bỏ ư… muộn rồi.”
Nói xong thì đầu bên kia điện thoại im bặt không còn âm thanh gì nữa.
Trần Cát sững sờ, tiếp đó anh ta gọi mấy tiếng, lắc lắc điện thoại không dây. Sau khi phát hiện đúng thật là không thể gọi được nữa, mặt mày Trần Cát bèn đầy vẻ bực dọc, anh ta vò vò đầu.
“Đệt mẹ…”
Đến lúc quan trọng lại không gọi được.
Trần Cát không rõ câu nói cuối cùng kia của Du Xương Quốc rốt cuộc là có ý gì.
Nhưng dẫu có là ý gì thì chỉ cần mưa nhỏ thêm một chút, anh ta sẽ nghĩ cách để rời khỏi tòa biệt thự làng du lịch này. Mà nơi đây… cũng là viện điều dưỡng mà ngày xưa anh ta ở.