Sau khi trời tối không lâu thì cuối cùng cơn mưa lớn đã rơi hai ngày một đêm cũng dần dần ngừng lại.
Trần Cát thấy vậy, sắc mặt không khỏi lộ vẻ vui mừng.
Hồi chiều anh ta đã thử sửa điện thoại không dây nhưng không thấy chú hiệu quả nào cả, chiếc điện thoại vẫn chỉ có những tiếng rè rè, hoàn toàn không thể gọi điện được.
Phát hiện này khiến mặt mày Trần Cát âm u cả buổi chiều.
Mãi đến lúc tạnh mưa anh ta mới đứng dậy, nhìn ra phía ngoài cửa sổ và nói: “Tạnh mưa rồi, sáng mai chúng ta sẽ rời khỏi khu rừng.”
“Rời đi? Nhưng… nhưng chuyện tìm báu vật thì biết làm sao đây?”
Ngũ Hạ Cửu chau mày nói.
Trần Cát quay đầu, bảo: “Mạng sống quan trọng hơn tiền, nếu ai trong số mấy người không muốn rời đi thì cứ ở lại, một mình tôi đi.”
“Tôi không muốn ở cái nơi quỷ quái này nữa, mặc dù vàng…”
Lúc nhắc đến vàng, Trần Cát len lén quan sát sắc mặt của những người khác.
Dẫu sao thì anh ta đã tiết lộ hai manh mối cho bọn họ rồi, chuyện đào vàng thì cứ để mấy người này làm. Để được an toàn thì ngày mai anh ta bắt buộc phải đi.
Mưa lớn đã làm lỡ mất kế hoạch của anh ta, nhưng dù kế hoạch có sơ suất thì cuối cùng vẫn có thể lấp liếm cho qua được.
Trần Cát nghĩ vậy, anh ta không biết Du Xương Quốc có đanh canh trừng trong căn nhà gỗ ở rìa khu rừng hay không. Nếu như có người theo anh ta ra khỏi khu rừng thì bắt buộc phải xử lí người này, không thể để người đó biến mất cùng với đống vàng chôn trong rừng.
Mà đây cũng là thủ đoạn quen thuộc của Trần Cát và Du Xương Quốc.
Gϊếŧ người, Trần Cát đã thành thạo việc này từ lâu.
Trần Cát ra vẻ anh ta đã quyết định.
Còn về những người khác, Ngũ Hạ Cửu cứ do dự mãi, cậu làm ra vẻ tiếc cái đống vàng kia và quyết định ở lại.
Thế là sáng ngày mai chỉ có một mình Trần Cát rời đi.
Đêm nay, bên ngoài cửa sổ không còn tiếng mưa, tiếng sấm nữa, trừ những âm thanh củi cháy đôm đốp ra thì bầu không khí yên tĩnh vô cùng.
Có chuyện xảy ra vào tối hôm qua nên ai cũng chống đỡ tinh thần, chẳng ai dám ngủ.
Thế nhưng cả đêm mắt cứ mở thao láo ra như thế cũng không phải là cách.
Biết đâu không để ý một cái là lại ngủ thϊếp đi.
“Hay là chúng ta rời khỏi căn biệt thự làng du lịch này đi, tới căn nhà gỗ ngoài kia ở một tối, mọi người thấy sao?”
Kế toán nói.
Mặc dù căn nhà gỗ có ba cỗ thi thể nhưng ít nhất nó cũng an toàn hơn căn biệt thự làng du lịch đầy kì dị này.
Dù sao thì bọn họ cũng đâu nhất thiết phải ở lại nơi này.
“Chưa chắc bên ngoài đã được an toàn đâu.”
Cá Mập lên tiếng chế giễu.
Mộc Tinh và Điềm Điềm nhìn nhau, trong lòng cả hai đều hơi lung lay.
Ban ngày, hai người các cô đã bị nhốt bên trong hòm sắt. Đến tối, các cô càng sợ xảy ra chuyện gì đó hơn.
Thế nên, Mộc Tinh đã hỏi:
“Căn nhà gỗ đó có ở gần không? Mấy người muốn tới nhà gỗ nhỉ ngơi sao?”
Ý của cô ta rất rõ ràng.
Kế toán lập tức nói: “Không xa đâu, đúng thật là tôi và Ngư Quy định tới căn nhà gỗ. Ngoài trời đã tạnh mưa rồi, có thể nhanh chóng xuất phát nhân lúc chưa đến nửa đêm.”
“Tôi muốn hỏi ý của mấy người là…?”
Nếu như có người cũng muốn tới căn nhà gỗ thì bọn họ sẽ an toàn hơn rất nhiều.
Còn nếu không ai muốn đi thì kế toán và Ngư Quy sẽ suy nghĩ lại xem có nên đi hay không.
Xem ra hiện giờ là có người muốn đi.
Mộc Tinh và Điềm Điềm nói muốn tới căn nhà gỗ.
Kế toán lại hỏi ý kiến của những người khác.
Tạ Phán kéo kéo tay áo của Đường Khô, hỏi:
“Anh này, hay là chúng ta cũng tới căn nhà gỗ nghỉ ngơi đi, ngộ nhỡ đêm nay…”
Đường Khô đã vào căn phòng chứa hòm sắt kia.
Tạ Phán sợ đêm nay anh họ của cậu ta mà ở lại trong biệt thự thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Đường Khô liếc nhìn Thời Thương Tả, anh ta tạm thời chưa trả lời Tạ Phán.
Tài Ti và Trường Lâm cũng do dự, Lư Tượng thì quyết định tới căn nhà gỗ.
Trần Cát cũng định tới đó.
Còn Cá Mập, vừa rồi anh ta cười nhạo kế toán một câu, lúc này thấy có người đi, hơn nữa còn khá nhiều người muốn đi, anh ta bèn chần chờ, nhìn lão Ưng một cía.
Trong lòng Tài Ti nghĩ, thi thể còn đỡ hơn là gặp ma.
Nếu đã tạnh mưa, lại còn tìm được một căn nhà gỗ che mưa chắn gió có thể làm nơi nghỉ ngơi nữa thì đúng thật là không nhất thiết phải ở lại căn biệt thự.
Tài Ti bảo anh ta cũng muốn đi.
Tài Ti vừa lên tiếng thì Trường Lâm cũng bảo đi.
Ngũ Hạ Cửu ra vẻ sợ hãi, cậu nhìn khắp bốn phía, nói:
“Nhưng… nhưng mà ra ngoài lại phải đi qua khu mộ, tôi… tôi ở lại đây thì hơn.”
Cảm giác tồn tại của cậu rất thấp nên tất nhiên ý kiến của cậu cũng chẳng quan trọng.
Không một ai để ý đến lời Ngũ Hạ Cửu nói.
Sau đó, Cá Mập và lão Ưng cũng quyết định đêm nay rời khỏi biệt thự làng du lịch.
Cứ thế, những người ở lại biệt thự làng du lịch chỉ có Thời Thương Tả, Phương Tử, Đường Khô, Tạ Phán và Ngũ Hạ Cửu.
“Mấy người không đi thật à?”
Trước đi ra ngoài, kế toán hỏi lại một lần nữa.
Đường Khô: “Không đi.”
Kế toán: “Thế thì đêm nay chúng mấy người bình an nhé.”
Nói xong thì đoàn người rời khỏi biệt thự làng du lịch, thân hình bọn họ dần dần biến mất dưới đêm đen.
Sau khi hoàn toàn không nhìn thấy bóng hình bọn họ đâu nữa, Ngũ Hạ Cửu mới đưa cho Tạ Phán một lá bùa, cậu nói:
“Dùng để bảo bình an.”
Đường Khô huých cánh tay của em họ, ra hiệu cho cậu ta nhận lấy.
Tạ Phán lập tức cười tươi rói đi qua, nhận lấy bằng hai tay, cậu ta nói:
“Cảm ơn, ờm… xưng hô thế nào đây?”
Đường Khô chỉ nói với Tạ Phán là ở Xa Hạ Thế Giới có người ngụy trang thành NPC chứ không nói rõ biệt hiệu của người đó là gì.
Ngũ Hạ Cửu bèn nói cho cậu ta.
“Cảm ơn Quan chủ.”
Tạ Phán híp mắt cười, gương mặt béo tròn của cậu ta lộ vẻ đơn thuần rất rõ ràng.
Sau khi nhận lấy là bùa, Tạ Phán bèn lật qua lật lại để xem, mặt mày đầy vẻ tò mò. Tiếp đó, cậu ta ngẩng đầu lên hỏi:
“Hiện giờ mấy người kia đi rồi, biệt thự làng du lịch chỉ còn lại chúng ta, tiếp theo đây chúng ta đi ngủ hay là…?”
Tạ Phán chỉ lên trên tầng.
Cậu ta cũng không ngốc, tất nhiên là cậu ta hiểu vì sao Quan chủ lại cho cậu ta một lá bùa.
Quả nhiên, Ngũ Hạ Cửu nói:
“Chúng ta lên tầng ba xem lại hai cỗ thi thể kia.”
Những người khác không có ý kiến gì cả.
Bọn họ đi từ tầng một lên thẳng chỗ cầu thang tầng ba.
Bước chân của Ngũ Hạ Cửu dừng lại, cậu chỉ vào một chỗ trên lan can của tầng ba và nói:
“Chỗ đó thiếu mất một sợi dây thừng có chỉ đỏ.”
Cậu không hề nhớ nhầm, ban đầu ở chỗ này có dây thừng, nhưng giờ lại chẳng thấy đâu nữa.
Phương Tử bừng tỉnh: “Ai đó đã lấy sợi dây thừng đi rồi, có phải sợi dây trói Tam Sương lại hay không?”
Ngũ Hạ Cửu gật đầu: “Chắc là đúng nó đấy.”
Phương Tử nghe vậy, ngón tay cậu ta bèn chà xát khuôn cằm:
“Xem ta tối hôm đó Lư Tượng đã nói dối, anh ta có nhiều vấn đề lắm đây.”
Đừng bảo người này là một tên biếи ŧɦái cuồng gϊếŧ người nhé?
Thời Thương Tả nói: “Ở Xa Hạ Thế Giới, chúng ta sẽ có khả năng gặp phải các thể loại người, không chỉ phải đề phòng bọn yêu ma quỷ quái, chúng ta còn phải cẩn thận với những hành khách có dụng tâm khác và một vài NPC nữa.”
Tạ Phán rất tán thành: “Tóm lại là không thể không đề phòng người khác.”
Bước lên tầng ba, bọn họ đi qua một căn phòng khóa chặt cửa và tới thẳng căn phòng mà hôm qua đã trông thấy hai cỗ thi thể.
Nguyên nhân vẫn luôn là căn phòng.
Ngũ Hạ Cửu bước vào, cậu nhìn cái bụng của thi thể người phụ trách dự án Trần Minh Đông.
Hôm qua sau khi tìm được manh mối là bọn cậu rời khỏi căn phòng ngay nên chẳng ai kiểm tra bên dưới bộ đồ Âu của thi thể, nhất là ở dưới phần bụng xem có thứ gì đang bị che đậy.
Mà với hình tượng NPC mà Ngũ Hạ Cửu đã thiết lập, cậu cũng không thể chủ động làm hay tiếp xúc với những chuyện nguy hiểm.
Lúc ấy Phương Tử muốn chạm vào thi thể nhưng lại bị Trần Cát ngăn cản.
Trong lòng Ngũ Hạ Cửu đã hiểu, khi đó mặc dù Trần Cát đã vào phòng nhưng lúc tìm kiếm manh mối, anh ta chỉ động vào một vài tài liệu chứ không hề lại gần hai cỗ thi thể, càng không động chạm tới chúng.
Có lẽ “chạm” vào thi thể là điều cấm kị.
Mà khi đó lão Ưng chỉ lấy một cái ví tiền rách nát từ trong túi bộ đồ Âu của cỗ thi thể.
Thế nên Ngũ Hạ Cửu đã trao đổi qua ánh mắt với Thời Thương Tả và Phương Tử, sau đó bọn cậu quyết định tìm cơ hội để tới xem xét một lần nữa.
Hiện giờ, cơ hội đã tới.
Ngũ Hạ Cửu lấy lá bùa ra và ném qua đó, lá bùa phiêu diêu giữa không trung rồi rơi xuống đất, vừa hay rơi đúng phần bụng của cỗ thi thể mặc đồ Âu, chẳng có phản ứng gì cả.
Thi thể không có phản ứng gì, mà lá bùa cũng chẳng tự động cháy hay biến thành tro bụi.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi chau mày.
“Hay là thực chất chẳng có nguy hiểm gì?”
Tạ Phán nói.
Ngũ Hạ Cửu tiến lên phía trước, cậu định đích thân “ra tay” nhưng lại bị Thời Thương Tả ngăn lại.
Thời Thương Tả không muốn để Ngũ Hạ Cửu mạo hiểm.
Song Ngũ Hạ Cửu lại kéo tay Thời Thương Tả, bảo:
“Để em, hôm nay anh đã vào một căn phòng rồi, em muốn kiểm tra manh mối, A Tả à, cứ để em.”
“Cẩn thận.”
Thấy Ngũ Hạ Cửu tỏ vẻ kiên quyết, Thời Thương Tả cũng buông tay.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu.
Cậu tiến lên trước, lấy lá bùa dán lên ngựa cỗ thi thể, sau đó thì mở bộ đồ Âu ra.
Mở vài cái cúc, rất nhanh sau đó bộ đồ Âu đã được cởi hoàn toàn. Ấy thế mà bên trong khoang bụng của cỗ thi thể chỉ còn lại xương trắng này vẫn có ngũ tạng lục phủ.
Lá lách, dạ dày hay phổi đều đủ cả, mặc dù đã không còn hơi thở của sự sống, cũng chẳng thấy chúng đập nhưng những cơ quan này lại lớn vô cùng.
Chẳng trách bụng của thi thể Triệu Minh Đông lại phồng to như vậy.
Bên trong những cơ quan này là gì?
Phương Tử thấy vậy bèn đưa một con dao nhỏ cho Ngũ Hạ Cửu.
Ngũ Hạ Cửu nhận lấy dao, cậu cẩn thận rạch lên chỗ dạ dày của Triệu Minh Đông.
Khoảnh khắc con dao lướt qua, sắc mặt của cậu bèn thay đổi, cậu thấp giọng nói: “Quả nhiên bên trong có thứ gì đó…”
Con dao chầm chậm rạch phần dạ dày đang lồi lên, thứ đồ bên trong cũng bại lộ.
Bất thình lình, lá bùa dán trên ngực thi thể cũng tự động bùng cháy.
Mặc dù nó chỉ cháy chưa được một nửa nhưng như vậy thôi cũng khiến mọi người nhận ra được e là những cơ quan còn lại này có nguy hiểm.
Song giờ khắc này, bọn họ không quan tâm được mấy thứ ấy.
Bên trong dạ dày của thi thể là từng tấm ảnh đen trắng bị cuộn lại.
Lúc rạch dạ dày, có một vài tấm ảnh đã rơi tán loạn ra ngoài.
Mà nội dung của những tấm ảnh lại là gương mặt nghiêm túc của mấy người Thời Thương Tả và Đường Khô.
Đó là những bức ảnh bệnh nhận tiếp nhận “vật lí trị liệu” ở viện điều dưỡng, “trị liệu” bằng kích điện, “trị liệu” bằng nước đóng băng, “trị liệu” bằng gậy gộc, “trị liệu” bằng nước sôi, “trị liệu” bằng phòng tối, “trị liệu” bằng cách đánh đập…
Ngoài ra còn có ảnh chụp cơ thể của bệnh nhân, trên làn da lộ ra ngoài của họ toàn là vết kim tiêm, vết bóp, xanh xanh tím tím.
Thậm chí có một vài bệnh nhân còn bị ghìm cổ đè trên mặt đất, bị người ta kéo lê…
Những tấm ảnh này là “nỗi thống khổ” của bệnh nhân ở viện điều dưỡng.
Nhìn mà thấy đau lòng.
Hai đầu mày của Ngũ Hạ Cửu nhíu chặt, lòng cậu bỗng trùng xuống.
Tạ Phán mắng một câu:
“Đây là cái viện điều dưỡng chó má gì không biết, rõ ràng là…”
Rõ ràng là một nơi dày vò con người, có là người bình thường bị nhốt bên trong viện điều dưỡng này thì cũng sẽ bị dày vò đến phát điên thôi.
Những bệnh nhân ở đây quá bi thảm.