• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ tìm được bảo vật trong một căn phòng WC bỏ hoang hẻo lánh trên tầng 6 của bệnh viện—— Bức tượng bằng vàng của Tân Tha Di Ốc.

Kích thước dài bằng một cánh tay, toàn thân có màu vàng kim.

Nhưng có một cái lỗ trống ở chính giữa trán tượng, trái tim và bụng.

Hà Nghiễm Hồng bọc bức tượng vàng bằng miếng vải đen ban đầu, lấy nó ra khỏi đống rác bỏ hoang.

Anh ta nhìn lỗ trống ở giữa trán bức tượng, sắc mặt không được tốt, nói:

“Thủy Độc đoạt đi một bức tượng Phật và Tam Xá Lợi, còn có một quyển sách kinh….”

“Hiện tại hắn mất tích không thấy, chúng ta làm sao để tìm được?”

Nếu không thể tìm toàn bộ bảo vật thần bí được đem về từ núi tuyết, làm sao bọn họ có thể giải nguyền rủa và rời khỏi bệnh viện quỷ quái này.

Hà Nghiễm Hồng còn không ngu ngốc đến mức khi nghĩ rằng chỉ cần dựa vào một pho tượng vàng và Tam Xá Lợi là có thể cởi bỏ nguyền rủa trên người bọn họ.

Nhưng cho dù như thế nào, bọn họ phải mang bức tượng Phật này đi, sau đó lại lần nữa tìm một chỗ giấu kín.

“Để chỗ nào?” Bành Vệ hỏi.

Giáo sư Trần suy nghĩ một lúc, nói: “Tìm một căn phòng bệnh trống bỏ vào đi, tầng 3 được không?”

“Buổi tối không thể ra khỏi bệnh viện, nhưng ban ngày chắc chắn sẽ được, chúng ta cứ từ từ đợi xem, đợi đến ban ngày lại mang theo tượng Phật đi đến cửa lớn bệnh viện.”

Cách nói của giáo sư Trần được ba người còn lại đồng tình.

Thật ra cũng không có nhiều người lui tới hay người bệnh ở bệnh viện Tây Tạng

Rốt cuộc, bệnh viện này nằm ở một nơi hẻo lánh, trừ phi không còn cách nào khác mới đưa đến đây tạm thời trị liệu, bằng không một số căn bệnh nặng sẽ được đưa thẳng đến bệnh viện trung tâm thành phố.

Bởi vậy, bệnh viện này tuyệt đối không có tình trạng quá tải hết chỗ mỗi ngày như những bệnh viện khác.

Tầng 3, tầng 4 đông người bệnh, nhưng tầng 5, tầng 6 lại có rất nhiều phòng bệnh để không.

Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bọn họ ở tầng 6 rất lâu.

Khi họ đi xuống đến tầng 5, vừa lúc là 12 giờ khuya, cảm giác đau đớn quen thuộc từ ngực truyền đến, ù tai, tiếng Phạn……

Nhưng khác với những lần trước là tiếng Phạn có chút mơ hồ không rõ.

Lần này bọn họ nghe được vô cùng rõ ràng, dường như trước mắt thấy ảo cảnh lúc ấy trên núi tuyết.

Giáo sư Trần là người đầu tiên chống đỡ không nổi, ngã xuống đất, sau một lúc lâu mới phục hồi tinh thần.

Ngay sau đó, ông ta kéo cổ áo trước ngực ra kiểm tra —— vốn dĩ con chim đại bàng màu máu lúc này chỉ còn lại cái đầu mờ nhạt ở ngực.

Chữ “Vạn” trong mắt gần như sắp lan rộng lớn bằng đồ án con chim đại bàng lúc đầu.

Bành Vệ ở một bên nói: “Chờ sau khi toàn bộ đồ án chim đại bàng biến mất, đó là lúc chúng ta chết.”

Bọn họ rõ ràng biết chuyện này.

Điền Huyền vẻ mặt cũng khó coi, đỡ vách tường đứng lên, nói:

“Đây là sự trừng phạt của thần linh.”

“Lúc đó tôi đã nhắc nhở các người không cần lấy đồ vật đặt trên bàn, nhưng các người không nghe……”

Điền Huyên còn chưa nói xong, Hà Nghiễm Hồng liền hừ một tiếng, nói:

“Lúc đó cô chỉ nói một câu như vậy, nhưng cô có đứng ra ngăn cản chúng ta không?”

“Còn không phải cũng tâm động khi nhìn đến mấy thứ này, giả vờ quản cái gì chứ.”

“Không phải cũng lừa dối Thuỷ Độc để chúng ta cầm đi.”

Vẻ mặt Hà Nghiễm Hồng trào phúng, còn vẻ mặt Điền Huyên lại khó coi.

Giáo sư Trần ở một bên thở dài.

Nắm đó ở trên núi tuyết, thật ra ông ta cũng bị tòa điện Phật kia làm cho mê đôi mắt, ảo cảnh đã hiện ra ở trước mắt bọn họ, nhưng lại vô cùng chân thật.

Những đồ vật văn hoá cổ xưa chỉ cần duỗi tay là có thể chạm vào……

Ông ta cũng bị mê hoặc tâm trí, muốn mang về nghiên cứu, nhưng ai ngờ đây là bắt đầu cho tai hoạ sau này.

Có lẽ, bọn họ nên sớm buông tay khi Thuỷ Độc nói không thể đưa mấy thứ này ra khỏi núi tuyết.

Nhưng lúc đó Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ lại kiên trì đưa mấy thứ này đi, kết quả chính là trận tuyết lở ập đến……

Sau đó, mọi chuyện đã nằm ngoài tầm kiểm soát của họ.

Nghĩ đến đây, giáo sư Trần không khỏi đưa tay tháo kính ra lau.

Đúng lúc này, Bành Vệ đột nhiên run giọng nói: “Kia, đó là cái gì?”

“Các ngươi mau xem, đó là xác chết sao?”

Bàn tay Bành Vệ run run chỉ về phía trước, trong hành lang mờ mịt của bệnh viện, có hai bóng người đang chậm rãi đi đến chỗ bọn họ.

Thân thể cứng đờ, làn da màu tím đen và cánh tay nổi đầy bọt nước lại hết sức rõ ràng.

Giáo sư Trần lập tức nhìn theo hướng Bành Vệ chỉ —— là xác chết bọn họ đã từng gặp phải ở bệnh viện trước đây.

Bảo vật, là bức tượng Phật bằng vàng này đưa tới?

“Mau, đi mau.” Giáo sư Trần hô to.

Bọn họ xoay người chạy về phía cầu thang khác.

……

Sau 12 giờ khuya, những hành khách ở những khu vực khác hiển nhiên cũng nhận thấy được sự thay đổi của nhân viên y tế hoặc là người bệnh trong bệnh viện này.

Bọn họ đều biến thành xác chết.

Dương Công Hạc, Lolita và Nguyệt Nha tìm được manh mối “Thuỷ Độc”, mặc dù không tìm được thông tin của bảo vật, nhưng họ có thể bắt được hướng dẫn tránh né xác chết.

Cho nên, sau khi bọn họ phát hiện xác chết cũng không quá mức hoảng loạn.

Tuy nhiên, Nam Hồng Đậu và Lạt Bá cũng không biết, cho đến bây giờ vẫn chưa tìm được manh mối nào.

Điều tồi tệ nhất là, vào 12 giờ khuya, nguyền rủa phát tác, bọn họ đang ở trong một căn phòng bệnh hỏi thăm tin tức với một vị bác sĩ.

Căn phòng bệnh này còn có người bệnh và y tá.

Chờ đến khi bọn họ giảm bớt cơn đau ở ngực, trước mắt khôi phục thanh tỉnh, những người trước mặt họ đã hoàn toàn thay đổi.

Có thể hình dung được bọn họ đang ở trong hoàn cảnh như thế nào.

Lạt Bá suýt chút nữa bị xác chết trong căn trong phòng này phác gục xuống đất không có cách nào đứng lên.

Nhưng cũng may, những xác chết này rất dễ dàng đối phó, Nam Hồng Đậu cứu được Lạt Bá ra ngoài, nhưng hai người ở tầng 4, nơi này có rất nhiều người……

Nam Hồng Đậu và Lạt Bá chạy trốn ở tầng 4.

Rất nhanh, bọn họ liền phát hiện một quy luật.

—— đó chính là những xác chết vốn dĩ ở trong phòng thì không thể ra ngoài, còn những xác chết vốn dĩ ở hành lang hoặc địa phương khác không thể tiến vào phòng.

Xác chết chỉ có thể hoạt động ở nơi nó ở trước 12 giờ đêm khuya.

Xác chết tầng 4 không thể đi lên tầng 5 hoặc là đi xuống lầu 3.

Nhưng đồng dạng, Nam Hồng Đậu và Lạt Bá cũng phát hiện bọn họ không thể tiến vào căn phòng bệnh khác, bao gồm căn phòng bọn họ tỉnh lại ở tầng 4 là phòng 416 và 415.

Nơi duy nhất họ có thể vào được chính là căn phòng bệnh lúc trước hỏi thăm với vị bác sĩ.

Nhưng căn phòng bệnh kia lại có xác chết, mặc dù có thể tiến vào, nhưng bọn họ cũng không dám mạo hiểm.

Trừ khi loại bỏ tất cả xác chết có ở trong phòng, căn phòng bệnh này cũng có thể sử dụng để tránh né.

Cũng may, trừ bỏ căn phòng bệnh trước 12 giờ khuya, bọn họ còn có thể tự do đi lên hoặc xuống tầng.

Tầng 5 có ít người, vì vậy, Nam Hồng Đậu và Lạt Bá chạy lên tầng 5, trùng hợp gặp phải nhóm người Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần đang muốn đi xuống.

Ngay lập tức, Lạt Bá đã nhìn thấy trong tay Hà Nghiễm Hồng đang ôm thứ gì đó.

Đó là cái gì?

Lạt Bá thầm nghĩ, thứ đồ có thể bị NPC cầm tuyệt đối không phải đồ vô dụng.

Vì vậy, Lạt Bá và Nam Hồng Đậu liếc mắt nhìn nhau, hai người lập tức chạy đến chỗ bốn người Hà Nghiễm Hồng và giáo sư Trần.

……

Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả và Tạ Bàn cũng không ở lại trong căn phòng bệnh lâu.

Bọn nhanh chóng ra cửa bắt đầu tìm kiếm tung tích của những người khác, đặc biệt là đám người Hà Nghiễm Hồng và giáo sư Trần.

Không lâu sau, Ngũ Hạ Cửu cũng phát hiện ra quy luật sau nửa đêm.

Vốn dĩ cậu tỉnh lại trong căn phòng bệnh 303, nhưng hiện tại lại không thể mở cửa đi vào, xoay chuyển nắm tay cửa không có chút phản ứng.

Hơn nữa, để xác minh phỏng đoán này, Ngũ Hạ Cửu bọn họ về lại căn phòng bệnh lúc trước, có thể đi vào.

Điều này cho thấy việc, sau 12 giờ, bệnh viện này đã đặt ra hạn chế cho bọn họ.

Chẳng qua, xác chết trên hành lang tầng 3 rất dễ đối phó.

Ngũ Hạ Cửu so sánh với hướng dẫn tránh né xác chết Thuỷ Độc đưa, thấy rằng phần lớn đều là loại xác chết thứ ba, có thể giải quyết bằng một vài cú đánh.

“Nhẹ nhàng như vậy?” Tạ Bàn nghi hoặc.

Thời Thương Tả nói: “Đây mới là ngày đầu tiên ở Xa Hạ Thế Giới.”

“Nếu chúng ta có thể dễ dàng giải quyết nó trong đêm đầu tiên, có nghĩa là khó khăn sẽ thẳng tắp bay lên, đêm thứ hai, thứ ba …… không nhất định.”

Tạ Bàn: “Nói cách khác, có khả năng đêm mai hoặc đêm kia chúng ta có thể đối phó với loại xác chết thứ 4 thậm chí cả thứ 5.

Thời Thương Tả gật đầu, không sai.

Không đợi Tạ Bàn thở một hơi.

Ngũ Hạ Cửu lại nói: “Còn có khả năng, thời gian và số lần đau đớn của nguyền rủa chim đại bàng sẽ được kéo dài.”

“Nếu như không nhanh tìm được vài thứ kia, chúng ta sẽ khó hành động hơn trong vài đêm tới:”

Trong khi nói chuyện, Ngũ Hạ Cửu bọn họ đã chạy từ tầng 3 lên tầng 4.

Xác chết bị họ ném xuống tầng 3 cũng không đi lên cùng, nhìn tình huống này, có vẻ như quy luật sau 12 giờ khuya sẽ cho họ nhàn hạ hơn một lúc.

Vừa đến tầng 4, Ngũ Hạ Cửu liền nghe tiếng động từ tầng 5.

Cậu không khỏi liếc mắt nhìn nhau với Thời Thương Tả, tầng 5 có người.

“Đi thẳng lên tầng 5.”

Vì vậy, ba người tiếp tục chạy cầu thang đi lên tầng trên.

Cuộc tranh chấp giữa Nam Hồng Đậu, Lạt Bá và Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần bốn người, bức tượng bằng vàng lúc này đã bị Nam Hồng Đậu ôm vào trong ngực.

Còn Lạt Bá đang cầm đạo cụ giằng co với nhóm người Hà Nghiễm Hồng.

Sắc mặt hai bên đều không được tốt.

Dù sao, theo cái nhìn của Ngũ Hạ Cửu, hai bên đều đang giằng co, cho đến khi bọn họ đến mới bị đánh vỡ.

Và trên hành lang tầng 5 còn nằm một vài xác chết.

Tạ Bàn liếc mắt một cái liền thấy được bức tượng Phật bằng vàng đang ở trong ngực Nam Hồng Đậu.

Ánh mắt cậu ta sáng lên, đây hẳn là bức tượng Tân Tha Di Ốc, nhanh như vậy đã tìm được một món, quá tuyệt vời.

Nhìn thấy sự xuất hiện của ba người Ngũ Hạ Cửu, sắc mặt những người khác càng thêm khó coi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK