Thân ảnh cao ba mét xuống giường không gây ra một tiếng động, sau khi Băng Điêu Nhân đi ra khỏi phòng, nhân viên ở lại trong trạm nghiên cứu bắt đầu xảy ra chuyện.
Những người tộc Nỉ bị đóng trong khối băng, thời gian tỉnh lại không giống nhau.
Hà Bành có quyền hạn khống chế trạm nghiên cứu, vội vàng khóa lại cánh cửa phòng những người tộc Nỉ chưa tỉnh lại, bên trong vừa lúc có ba cái.
Những âm thanh xuất hiện trong video giám sát bắt đầu lộn xộn và hoảng loạn.
Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy Hà Bành chạy trốn đến căn phòng bên phải, khi đi còn cầm theo một thứ gì đó từ phòng nghiên cứu.
Thứ đồ vật kia được treo trên cổ của người tộc Nỉ khi họ làm tan chảy một khối băng, dài khoảng một ngón tay, hình dạng không đều, màu sắc ố vàng và một số dấu chấm màu đỏ.
Bởi vì nó là trong video giám sát, chất lượng hình ảnh không được rõ ràng cho lắm, Ngũ Hạ Cửu cũng nhìn không ra rốt cuộc là cái gì.
Nhưng trước khi Hà Bành chạy trốn còn cầm cái này, hẳn không phải bình thường.
Các nhân viên trong trạm nghiên cứu vẫn chưa chết khi bị Băng Điêu Nhân tấn công, bọn họ chạy trốn kịp thời, cộng thêm cửa trong trạm nghiên cứu, rất nhanh đã khoá lại cửa bên trái, ngăn chặn Băng Điêu Nhân ra ngoài.
Tuy nhiên, vẫn có rất nhiều nhân viên trong trạm nghiên cứu bị Băng Điêu Nhân làm bị thương.
Bọn họ đều cùng nhau chạy vào cánh cửa bên phải, lúc sau…… Có thể nghĩ.
Ngũ Hạ Cửu lúc này không khỏi nhíu mày suy nghĩ, sau khi biến thành Băng Điêu Nhân, ngay cả viên đạn cũng không xuyên qua được, nhưng tại sao những nhân viên trong trạm nghiên cứu chạy vào cánh cửa bên phải lại chết.
Thi thể vẫn còn gọn gàng, vậy chuyện gì đang xảy ra?
Đoạn video giám sát vẫn đang phát, cậu tiếp tục nhìn xuống.
Quả nhiên, nhân viên trạm nghiên cứu bị nhốt ở cánh cửa bên phải, bên ngoài trời đóng băng và tuyết đang rơi, họ phải tìm cách liên lạc với i bên ngoài trước đã.
Nhưng không biết có phải do trạm sắp hết năng lượng và điện áp không ổn định, sau vài lần gọi điện, thông tin khi tốt khi xấu.
Và trong khi Hà Bành đang điên cuồng mày mò thiết bị liên lạc, các nhân viên trạm nghiên cứu bị thương đã bắt đầu đột biến.
Hình ảnh trong video giám sát lại bắt đầu lộn xộn.
Những nhân viên sống sót bắt đầu bị gϊếŧ bởi những nhân viên biến thành Băng Điêu Nhân.
Cuối cùng, chỉ có Hà Bành và Tiểu Phong thoát khỏi cánh cửa bên phải, cánh cửa bên phải cũng đã bị đóng lại.
Nhưng là Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy Hà Bành và tiểu Phong nổi lên tranh chấp ở bên ngoài sảnh chính, bởi vì Hà Bành cũng bị Băng Điêu Nhân làm bị thương trước khi trốn thoát ra khỏi cánh cửa bên phải.
Tiểu Phong không muốn ở cùng một chỗ với Hà Bành.
Nhìn biểu hiện của tiểu Phong trong đoạn video giám sát, cậu ấy vô cùng sợ hãi và dường như đang suy sụp tinh thần.
Đoạn video giám sát bắt đầu có vấn đề nhỏ ở đây và âm thanh cũng biến mất.
Không biết hai người họ đã nói gì, cuối cùng Tiểu Phong cũng rời khỏi trạm nghiên cứu, trước khi rời đi, Ngũ Hạ Cửu phát hiện trên cánh tay tiểu Phong có máu chảy ra.
Có vẻ như lúc trước chạy ra khỏi không cẩn thận bị thương.
Còn về phía Hà Bành, cậu ta vẫn còn lưu lại bên ngoài sảnh trạm nghiên cứu, giống như con thú bị mắc kẹt, ném đồ đạc, trút hết ra nỗi sợ hãi trong lòng.
Một lúc sau, Hà Bành có vẻ như đã mệt mỏi và ngồi bệt xuống đất.
Sau đó, Hà Bành nhận thấy cánh tay và những chỗ khác của mình bắt đầu thay đổi.
Có vẻ như cậu ta cũng sắp biến thành Băng Điêu Nhân.
Nhưng mọi chuyện sẽ không đơn giản như vậy.
Ngũ Hạ Cửu thầm nghĩ, nếu không, khi họ lần đầu tiên bước vào trạm nghiên cứu, họ đã nhìn thấy Hà Bành biến thành Băng Điêu Nhân ở sảnh trước.
Quả nhiên, Hà Bành sợ hãi với sự biến hoá của chính mình, ngay khi cậu ta chân tay luống cuống, cậu ta sờ đến một vật đặt trên người.
—— Nó là thứ được lấy ra từ cánh cửa bên trái không lâu trước đây, thứ bất quy tắc màu vàng và màu đỏ vốn dĩ được treo trên cổ của người tộc Nỉ.
“Cậu ta đang muốn làm cái gì?”
Tạ Bàn không khỏi nói.
Không ai biết Hà Bành muốn làm gì khi lấy ra thứ này và giữ nó trước mặt mình một lúc lâu.
Ngũ Hạ Cửu phát hiện trong video giám sát, ánh mắt và biểu cảm của Hà Bành đều không thích hợp, đó là một nỗi tuyệt vọng khi bị ép vào trạng thái điên loạn, được ăn cả ngã về không.
Ngay sau đó, cậu nhìn thấy Hà Bành gỡ thứ đó ra từ dây thừng, sau đó nuốt xuống.
“Ăn, ăn, cậu ta ăn nó?!” Tạ Bàn giật mình nói.
Những người khác cũng cũng không nghĩ tới Hà Bành sẽ làm hành động này.
Nhưng giây tiếp theo, đột biến bắt đầu.
—— chỉ thấy sau khi Hà Bành ăn xong thứ kỳ lạ này, một một lát toàn thân run rẩy ngã xuống đất, sắc mặt nhăn nhó, rõ ràng là đang rất đau đớn.
Hà Bành ngã trên mặt đất quay cuồng kêu thảm, lăn lộn kêu gào, tài liệu vương vãi khắp sàn nhà đều bị cậu ta nâng lên thả xuống.
Trên người cậu ta chảy ra rất nhiều giọt máu, tất cả đều vấy bẩn trên văn kiện trắng như tuyết.
Chỉ một lát sau, thân thể Hà Bành cư nhiên bắt đầu nhăn nheo, biến đen. Một con người vốn dĩ đang bình thường bỗng nhiên bị vắt kiệt nước.
Ở đây “vắt khô” là một động từ, và trong video giám sát, tay chân của Hà Bành đều bị xoắn vào nhau.
Và toàn bộ cơ thể giống như một miếng bọt biển đã hút nước, sau khi nước rút hết, miếng bọt biển ngay lập tức co lại vài lần, từ dây thừng đến dây mảnh.
Chờ đến khi cơ thể của Hà Bành không còn bị vặn vẹo trong đoạn video giám sát, da của cậu ta bắt đầu chuyển sang màu đen, sau đó nó tan ra như nước.
Một ấn ký hình người màu đen xuất hiện trên mặt đất.
Nhìn “Ấn ký” này, sắc mặt của Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và những người khác không khỏi có chút thay đổi.
“Cái bóng đen kia ……”
Lộ Nam thấp giọng nói.
Nghe vậy, lão Kiêu quay đầu:
“Ý của cậu là bóng đen lúc trước các ngươi gặp ở cánh cửa bên trái?”
Lộ Nam ừ một tiếng, nói: “Không sai, chính là bóng đen kia.”
Ngay khi nói xong, dường như để xác minh phỏng đoán của Lộ Nam và những người khác, bóng đen kia từ từ hòa vào trong mặt đất và biến mất trong tích tắc.
Nhưng chờ khi nó xuất hiện trở lại, bóng đen xuất hiện trên bức tường bên phải, uốn éo vài vòng như hình người, rồi lại biến mất.
Tình huống ô cửa sổ bên phải trong đoạn video giám sát, bóng đen đi tới phía sau vách tường những nhân viên nghiên cứu đang bị thương, chậm rãi thoát ra khỏi đó, bàn tay màu đen quỷ dị duỗi tới những nhân viên này……
Chỉ một lát sau, những nhân viên ở lại bên trong cánh cửa bên phải vô luận đã biến thành Băng Điêu Nhân hay không đều chết.
Lại là bị Hà Bành biến thành bóng đen quỷ dị gϊếŧ chết.
Còn tiểu Phong rời khỏi trạm nghiên cứu, trước mắt cũng không biết tiểu Phong đã đi đâu sau khi rời khỏi trạm nghiên cứu.
Trong đoạn video giám sát lại một lần nữa có xu hướng bắt đầu biến hoá.
Ngay sau đó, giáo sư Trịnh Dữu làm trợ lý A Tả tua đoạn video theo dõi, mãi cho đến thời gian bọn họ đi vào trạm nghiên cứu.
“Vào được.”
Giáo sư Trịnh Dữu nói một tiếng.
Lúc đầu, mọi thứ vẫn như bình thường, nhưng khi họ bước đến cánh cửa bên phải và cánh cửa bên trái đột nhiên mở ra, Ngũ Hạ Cửu phát hiện có một chỗ không thích hợp.
Cậu lập tức nói: “Chờ một chút, tua trở về, dừng nơi này…..:”
Cậu chỉ vào video giám sát rồi dừng lại ở một chỗ.
Những người khác nhìn theo đầu ngón tay của Ngũ Hạ Cửu, sau đó không tự chủ được trợn to hai mắt.
Chung Nam kinh ngạc nói:
“Cánh cửa bên trái có bóng đen, là Hà Bành mở ra.”
Trong bức ảnh đó, một bóng đen vụt qua cánh cửa bên trái, rồi cánh cửa bên trái được mở ra.
Ngũ Hạ Cửu gật đầu, vẻ mặt có chút nghiêm túc.
Cậu nói: “Hà Bành biến thành bóng đen dường như có thể đến và đi tự do trong trạm nghiên cứu, và có thể mở các cánh cửa của cả bên trái và phải.”
“Nếu như cánh cửa có thể mở ra, điều đó có nghĩa là căn phòng đóng lại ba Băng Điêu Nhân bên trái cũng có thể bị mở ra……”
Hơn nữa, Hà Bành thể trốn ẩn trong tường, nếu như cậu ta không tự động xuất hiện, họ cũng không thể tìm thấy tung tích của cậu ta.
Nghĩ đến đây, sắc mặt của người khác không được tốt cho lắm.
Du Trạch không khỏi nói:
“Nhưng cái thứ mà Hà Bành ăn là gì?”
Chính thứ này đã khiến Hà Bành biến thành một cái bóng đen kỳ quái
“Ai biết được chứ.”
Lão Kiêu nói.
“Dù sao, mọi người hãy cẩn thận.”
Giáo sư Trịnh Dữu nói.
Ông ta có vài phần bị tình huống Hà Bành biến thành bóng đen gϊếŧ người dọa đến, đó chính là bóng đen gầy gò đen nhẻm bóp cổ, sau đó cả người như bị rút cạn nước, co rúm lại mà chết.
Bão tuyết bên ngoài vẫn chưa ngừng.
Sau khi họ đi vào hai cánh cửa bên trái và bên phải, giám theo dõi đã hoàn toàn biến thành một màn tuyết, và không có cách nào để xem nó.
Vì vậy, giáo sư Trịnh Dữu bước tới và định kiểm tra lại thiết bị liên lạc.
Nhưng đúng lúc này, cánh cửa bên trái đột nhiên mở ra mà không có bất kỳ cảnh báo nào……