"Mọi người sao vậy?"
"Lầu ba, lầu bốn đều có rất nhiều xác chết di chuyển..."
Ngũ Hạ Cửu đi về phía bốn người Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần, nhưng cũng không đến quá gần.
Nam Hồng Đậu ôm thật chặt tượng phật trong tay.
Lạt Bá nói: "Mọi người đến đúng lúc, trước đó bọn họ ở cửa chính của lầu một bệnh viện đã nói cái gì cũng không biết."
"Nhưng lúc này quay lại thì bọn họ đã tìm thấy một tượng Phật."
"Vật này chắc chắn có liên quan đến lời nguyền của chim đại bàng, tìm ra manh mối, chúng ta mới có thể rời khỏi bệnh viện."
Tạ Bàn liếc nhìn bốn người Hà Quảng Hồng, giáo sư Trần, nói:
"Trên người chúng ta đều có lời nguyền, nếu có manh mối gì, mọi người cùng nhau tìm, chẳng phải tốc độ sẽ nhanh hơn sao."
"Các người vì sao phải che giấu?"
Lạt Bá: "Đúng vậy, họ vì sao phải che giấu, hơn nữa vật này..."
Lạt Bá nói xong liền liếc mắt nhìn tượng phật đang được Nam Hồng Đậu ôm trong lòng, nói:
"Vật này vì sao lại ở trong bệnh viện? Vì sao có thể tới đây được?"
"Chẳng phải bọn họ cũng giống như chúng ta, đều bất tỉnh ở trên núi tuyết rồi mới được đưa đến bệnh viện bên này hay sao."
"Khi đó trên người họ cũng không có mang theo tượng Phật này, trừ khi...."
Nam Hồng Đậu nói tiếp: "Trừ khi trước đó bọn họ đã đến bệnh viện này, hoặc là đã từng đi qua núi tuyết này với một đội khác, trước khi đi với chúng ta."
"Tượng phật này không phải từ trên núi tuyết mang xuống sao?"
"Vật mà họ mới đưa đến này có phải là thứ khiến chúng ta bị nguyền rủa không?"
Tạ Bàn ở trong lòng tự tán thưởng cho mình, không tệ không tệ, hai người này cũng không phải kẻ ngốc, cậu ta chỉ cần hơi dẫn đường đã có thể đoán được.
Ngũ Hạ Cửu nói: "Trước đó chúng tôi đã đi đến trạm y tá hỏi qua, đã có mười ba người được cứu ra khỏi núi tuyết."
"Nhưng tổng số của chúng ta chỉ có mười hai......"
Dư ra một người.
Lời này vừa nói ra, nét mặt của bọn người Nam Hồng Đậu cùng Hà Nghiễm Hồng và giáo sư Trần cũng không thể không thay đổi.
Đây là tin tức bọn họ mới vừa biết được.
Điền Huyên lập tức nói: "Mười ba người? Các anh chắc chứ?!"
"Một người bị thừa ra đang ở đâu?"
Ngũ Hạ Cửu chớp mắt, nói: "Ngay tại lầu năm, phòng 501, anh ta có tên là Thủy Độc."
Phòng bệnh 501 cách bọn họ cũng không quá xa, nhưng cửa phòng bị khóa lại, không thấy rõ được tình hình ở bên trong, nên cũng không biết Thủy Độc đã biến thành xác chết biết đi như những người khác ở bệnh viện này hay chưa.
Nét mặt đám người Hà Nghiễm Hồng, Bành Vệ thay đổi rõ rệt, Thủy Độc, anh ấy thế mà đã ở bên trong bệnh viện.
Giáo sư Trần đột nhiên nhìn về phía phòng bệnh 501.
Điền Huyên: "Các anh có biết thêm chút gì từ Thủy Độc không?"
Thời Thương Tả: "Mấy người cảm thấy chúng tôi sẽ biết được gì từ Thủy Độc."
Nét mặt Điền Huyên mập mờ, không nói lời nào.
Lạt Bá thấy đám người Thời Thương Tả đã có manh mối mà bọn họ không biết, vội hỏi:
"Thủy Độc ấy đã nói về chuyện gì vậy? Có phải cũng có liên quan đến tượng Phật này không?"
Thời Thương Tả: "Đúng vậy, hiện tại một trong những manh mối đã bị các người lấy được."
Nam Hồng Đậu nghe vậy trên mặt không kìm được vui vẻ, tượng Phật này đúng là thứ quan trọng.
Nhưng nếu là một trong những manh mối quan trọng, đã có thể nói lên còn có manh mối khác mà bọn họ không biết.
Vì thế, Nam Hồng Đậu nhìn về phía hai người Thời Thương Tả cùng Tạ Bàn nói:
"Chúng ta hợp tác đi, anh nói cho chúng tôi biết manh mối mà anh đã biết được từ Thủy Độc."
"Tôi có thể đưa tượng Phật này cho các người để nghiên cứu."
Lạt Bác cũng gật đầu.
Hai người hoàn toàn không nhìn thấy nét mặt khó coi của đám người Hà Nghiễm Hồng và Bành Vệ.
Mà giáo sư Trần vẫn còn đang nhìn về phòng bệnh 501, dự định qua đó nhìn một chút.
Thời Thương Tả nói: "Cũng được."
Anh nói xong liền đi qua cùng hai người Nam Hồng Đậu và Lạt Bá trao đổi.
Thấy chuyện đã đến nước này, Hà Nghiễm Hồng cùng Bành Vệ liếc nhìn nhau, cũng không dự tính là che giấu nữa.
Anh ta nói: "Chuyện Thủy Độc biết cũng chính là chuyện chúng ta đã biết."
"Trước đó mọi người đã nói đúng, khi cùng mọi người đi vào núi tuyết đó, thì hai năm trước chúng tôi đã sớm vào núi tuyết đó rồi, còn cầm lấy một số vật."
"Những vật được lấy đi này, đã làm mạo phạm đến thần linh, vì vậy, chúng tôi đều bị trúng lời nguyền của chim đại bàng."
"Muốn hóa giải lời nguyền, chỉ có thể bù cho đủ số đồ vật nọ để hướng về phía thần linh sám hối, nhưng cụ thể phải làm như thế nào thì chúng tôi cũng không biết rõ."
"Có thể Thủy Độc biết được chút gì..."
Nói đến đây, Hà Nghiễm Hồng nhìn Thời Thương Tả ở trước mắt, tiếp tục nói: "Anh ấy là người dân tộc Tạng, anh ấy biết rõ những vật mà chúng tôi mang về."
"Có lẽ, anh ấy có thể nói cho chúng tôi biết cách, làm sao để thoát khỏi lời nguyền này."
Thời Thương Tả nhếch miệng, nói: "Anh ấy thật sự đã nói."
Anh đem lời của Thủy Mộc nói lại một lần nữa.
Đám người Hà Nghiễm Hồng, giáo sư Trần phút chốc có chút đăm chiêu.
Giáo sư Trần nói: "Tôi muốn đến phòng bệnh 501 xem một chút."
Ông ta muốn xác nhận xem Thủy Độc có thật sự ở trong bệnh viện hay không, vì thế vừa dứt lời đã bước sang bên đó.
Trên cửa phòng bệnh là thủy tinh nên có thể nhìn vào bên trong, nhưng khi giáo sư Trần liếc mắt nhìn vài lần, nét mặt ông ta thay đổi, ông ta không thấy bóng dáng của Thủy Độc đâu.
"Không có, bên trong phòng bệnh 501 không có Thủy Độc."
"Anh gạt chúng tôi?"
Hà Nghiễm Hồng lập tức nhìn về phía hai người Thời Thương Tả và Tạ Bàn nói.
Nét mặt Lạt Bá cũng biến đổi, sao lại thế này?
Thời Thương Tả bật cười nói:
"Trong phòng bệnh không có Thủy Độc thì chính là lừa các người sao?"
"Vậy làm sao chúng tôi biết được có người tên là Thủy Độc, còn có thể từ anh ấy biết được các manh mối?"
"Trong phòng bệnh không có bóng dáng Thủy Độc, thì có rất nhiều khả năng, hoặc là anh ta đã rời khỏi phòng bệnh trước mười hai giờ khuya, đi đến nơi khác."
"Hoặc là, anh ấy cũng không giống như nhân viên chăm sóc và người bệnh trong bệnh viện, đều sẽ biến thành xác chết biết đi, vì anh ấy là đặc biệt."
Lạt Bá đáp lại, đúng vậy, anh ta suýt chút nữa đã bị một câu nói của Hà Quang Hồng đánh lừa.
Huống chi, hai người Tạ Bàn và A Tả cũng không có cần phải gạt người.
Ngũ Hạ Cửu lúc này nói: "Những nhân viên y tế và người bệnh trong bệnh viện đều biến thành xác chết biết đi, vậy bọn họ và Thủy Độc có gì khác nhau?"
Điền Huyên nhíu mày, lẩm bẩm nói:
"Khác nhau...Thủy Độc đã mất tích trước khi bệnh viện cháy lớn."
"Chẳng lẽ, đợt hỏa hoạn này của bệnh viện là do Thủy Độc làm ra?"
Lời này vừa nói ra, ánh mắt của Hà Nghiễm Hồng cùng Bành Vệ đều lóe sáng, nhưng mà cũng không có bị người khác chú ý đến.
"Hiện tại chúng ta phải làm sao bây giờ?"
Nam Hồng Đậu nói: "Đi tìm manh mối khác sao?"
Nhưng manh mối khác ở nơi nào cũng chưa thể biết rõ, chẳng lẽ cứ tìm kiếm lung tung ở trong bệnh viện như vậy sao?
Ngũ Hạ Cửu không thể không suy nghĩ, hiện tại có tượng vàng của Tân Nhiêu Di Ốc.
Nhưng tượng Phật này đã đại diện cho Tân Nhiêu Di Ốc, vậy cũng có thể đại diện cho Phật Bảo trong Quy y Tam Bảo sao?
Hay là nên nói, thật ra Phật Bảo đang chỉ về điều gì khác?
Tạm thời không có manh mối của ba xá lợi, dù sao cũng chỉ là ba hạt châu không tính là lớn, nhưng không dễ tìm ở trong bệnh viện này.
Không nói đến Phật Bảo trong Quy y Tam Bảo. Mà Pháp Bảo cũng là kinh thư cũng không có manh mối nào, mối liên quan duy nhất chính là tiếng Phạn mà họ đã nghe thấy khi lời nguyền phát tác. Nhưng dường như cũng có liên quan đến kinh thư.
Suy cho cùng, một Tăng Bảo bản thân họ vẫn còn thể trở thành nhà sư bình thường.
Nghĩ tới nghĩ lui, anh ta trước đó đã thật sự đã xem nhẹ tầm quan trọng của Thủy Độc.
Chắc chắn Thủy Độc vẫn còn biết chút gì đó nhưng không nói ra, mà anh ấy có lẽ thật sự khác với những xác chết ở trong bệnh viện.
Cứ ở lầu năm này chờ đợi cũng không có ích gì.
Bức tượng Phật bằng vàng trước đó đã được hai người Nam Hồng Đậu cùng Lạt Bá mang theo, bọn họ lại tách ra đi tìm manh mối của ba xá lợi cùng với kinh thư.
Theo như lời của Hà Nghiễm Hồng, lúc ấy Thủy Độc đã cướp lấy một ít đồ vật, nhưng những vật đó đều được bọc lại bằng vải để trong balo.
Khi bọn họ giành giật nhau, balo mở ra, đồ vật này rơi xuống, nhưng bởi vì tượng Phật không nhỏ, nên Hà Nghiễm Hồng mới nhanh tay nhanh mắt mà ôm trở lại, nhưng ba xá lợi ở trên mặt tượng Phật đã rơi xuống dưới.
Thủy Độc lao sang đó muốn cầm lấy, đúng lúc này tuyết lở ập đến.
Bọn họ hoảng loạn trốn chạy để thoát thân, nhưng cũng không thể nào thoát khỏi kết cục bị vùi lấp, cũng không biết cuối cùng có còn sót lại một ít đồ ở trên núi tuyết hay không.
Ý của Hà Nghiễm Hồng chính là nếu nghĩ được cách thoát khỏi bên trong bệnh viện này, anh ta sẽ trở lại núi tuyết.
Ngũ Hạ Cửu trong lòng biết, bọn họ không biết bên ngoài vẫn là một mảnh tối đen, không có ban ngày, nếu không tìm được cách để giải trừ lời nguyền, thì cũng sẽ không có cách để đi ra ngoài.
Nhưng cậu cũng không nói gì, đợi đến ngày hôm sau, những người này tất nhiên sẽ tự hiểu.
Không bao lâu, bọn họ ở lầu hai của bệnh viện gặp ba người Dương Công Hạc, Lạc Lệ Tháp cùng Nguyệt Nha.
Lạt Bá đi lên cùng ba người Dương Công Hạc trao đổi một chút tin tức.
Nhưng bọn họ cũng không biết gì nhiều.
Cứ như vậy mãi cho đến khi đến gần sáu giờ sáng, cũng vẫn không phát hiện ra manh mối nào, kể cả tung tích của Thủy Mộc.
Bọn họ gần như đã tìm kiếm toàn bộ bệnh viện nhưng vẫn không tìm thấy Thủy Độc ở đâu.
Bệnh viện Tây Tạng này không lớn, nên không thể nào mà ngay cả một người cũng tìm không thấy.
Và ngay khi đúng sáu giờ, một trận ù tai đột nhiên xuất hiện vang lên bên tai của Ngũ Hạ Cửu.
Lần này có chút dữ dội, Ngũ Hạ Cửu không thể không che lổ tai mình lại, nhất thời hoa mắt một chút, ngay trước khi trước mắt tối sầm dường như cậu lại thấy điện thờ Phật.
Đáng tiếc, vẫn còn chưa nhìn thấy rõ thì cảnh vật xung quanh đã thay đổi.
Chờ cho mơ hồ trước mắt trở nên rõ ràng hơn, Ngũ Hạ Cửu lấy lại bình tĩnh, quay đầu nhìn xung quanh, dĩ nhiên là cậu đã quay về phòng bệnh 303 mà cậu đã tỉnh lại lúc ban đầu.
Không chỉ có như thế, giáo sư Trần cùng Điền Huyên cũng hiển nhiên đã trở lại giống cậu ở phòng bệnh 303.
Cũng như cậu, hai người ấy cũng đang dừng lại ở giường bệnh bên cạnh mà họ vốn dĩ đã nằm ở ban đầu.
Đúng lúc này, cánh cửa phòng bệnh bị người từ bên ngoài đẩy vào, Ngũ Hạ Cửu nhìn thấy y tá tối hôm qua bưng một cái khay đi đến.
Sau khi nhìn thấy bọn họ, người y tá nói lại nói những lời giống như tối qua đã nói, sau đó, cô ấy liền đẩy cửa đi ra ngoài tìm bác sĩ.
Ngũ Hạ Cửu ngạc nhiên, lập tức nhíu mày.
Giáo sư Trần cùng Điền Huyên ở tối qua khi y tá đẩy cửa đi vào vẫn còn hôn mê, vì thế cũng không có cảm thấy những lời y tá vừa nói có gì đó không đúng.
Điều bọn họ hoang mang và nghi ngờ chính là, vì sao chỉ mới chớp mắt đã xuất hiện ở trong phòng bệnh này, hơn nữa, y tá còn phục hồi lại dáng vẻ bình thường.
Không hề giống như đêm hôm qua, vừa qua mười hai giờ đã là một cái xác biết đi.
"Đây là chuyện gì vậy? Bầu trời bên ngoài vì sao vẫn tối đen?" Điền Huyên nói năng lung tung, cô ấy lao đến trước cửa sổ, muốn thử mở cửa sổ ra.
Nhưng có thể thấy, cửa sổ không nhúc nhích tí nào.
Điền Huyên vẫn không nản lòng, ngược lại còn cầm cái ghế ở bên cạnh giường bệnh ném vào cửa sổ.
Nhưng vẫn giống vậy, cửa sổ trong phòng bệnh dường như còn cứng hơn so với kính cường lực, và không có một chút vết nứt nào xuất hiện.
Ngũ Hạ Cửu thản nhiên nói: "Đừng lãng phí hơi sức, trừ khi chúng ta ở trong bệnh viện này giải trừ lời nguyền chim đại bàng ra, không thì không thể đi ra ngoài."
"Tốt hơn nên suy nghĩ một chút làm sao để tìm được ba xá lợi và những vật nọ."
Vẻ mặt Điền Huyên ngơ ngác, sao có thể nào....