Xe Hạ Thế Giới hoá ra là bến phà thưa thớt dân cư —— cách đó không xa là biển cả mênh mông, có vài chiếc tàu lớn đậu bên cạnh bến phà.
Nhìn từ đây, có rất nhiều người đang dọn đồ vật ở bến phà, như thể con tàu sắp ra khơi.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác đi đến phía bên kia.
Vừa lúc, có ba người đang đứng ở bến phà thảo luận gì đó, trên người ăn mặc quần áo giống họ, vừa thấy chính là NPC trong đội khảo sát.
Quả nhiên, trong số ba người bọn họ, có một người đàn ông nước ngoài đứng tuổi, khoảng 40 tuổi, thân hình cao lớn, còn có một ……
Ánh mắt Ngũ Hạ Cửu dừng ở trên người này, diện mạo bình thường, đeo kính, nhìn không có gì đặc biệt.
Nhìn thấy bọn họ đi tới, người đàn ông trung niên hơn 40 tuổi kia đi đến nói: “Nhân viên cứu viện đúng không, tôi là Trịnh Dữu, lần này tôi sẽ là người đưa các bạn đi đến trạm nghiên cứu.”
“Đây là trợ lý của tôi, A Tả.”
“Đây là thuyền trưởng, Mã Khắc.”
“Chào mọi người.”
Thuyền trưởng Mã Khắc cười sang sảng lên tiếng chào hỏi.
Còn trợ lý A Tả lại nói: “Giáo sư, nếu người đều đã đến đông đủ, chúng ta nên lên thuyền.”
Trịnh Dữu nói: “Đúng vậy, mọi người lên thuyền đi, chúng ta phải đi thuyền một lúc mới có thể lên đảo, trạm nghiên cứu chúng ta muốn tới nằm ở một hòn đảo.”
Nói xong, Trịnh Dữu chỉ vào con tàu mà bọn họ sắp lên.
Đây là, Du Trạch ngẩng đầu hỏi: “Con tàu đó thì sao? Nó đi cùng chúng ta không?”
Anh ta đang hỏi về con tàu có người dọn đồ vật cách đó không xa.
Trịnh Dữu nói: “Không đi cùng chúng ta.”
Mã Khắc: “Đó là một con tàu bắt cá voi, việc bắt cá voi ở đây là hợp pháp, và nơi con tàu đó bắt cá không phải nơi chúng ta muốn đến.”
Nghe vậy, Du Trạch hiểu rõ gật đầu.
Ngay sau đó, bọn họ lên tàu theo sự chỉ huy của Trịnh Dữu.
Không lâu sau đó con tàu đã khởi động, gió biển hơi lớn, cho nên tất cả bọn họ đều vào trong khoang thuyền, tự tìm chỗ ngồi xuống.
Khuông Tầm và Du Trạch tỏ vẻ giả vờ như không thân với Ngũ Hạ Cửu, cũng không ngồi gần quá, mà là ngồi ở phía bên kia.
Chỉ một lúc sau, Khuông Tầm bắt đầu hỏi thăm Trịnh Dữu về tình huống hiện tại của trạm nghiên cứu.
Trịnh Dữu nói: “Trạm nghiên cứu được xây dựng trên một vùng cực băng trên đảo, phía trước chúng ta có những nhân viên đóng tại trạm nghiên cứu như giáo sư Johnson Smith và giáo sư Chương Bá Khiêm.”
“Hai vị giáo sư này là người phụ trách trạm nghiên cứu.”
“Nhưng vài ngày trước đó, trạm nghiên cứu nơi đó truyền đến một số tin tức, nói giáo sư Smith và giáo sư Chương Bá Khiêm mang theo người lên thuyền đi ra ngoài, đến bây giờ còn chưa trở về.”
“Ngày hôm qua, nhân viên tại trạm nghiên cứu cũng mất đi tin tức, đây là thông tin cuối cùng được truyền đến di động của tôi, cậu có thể nghe một chút……”
Sau khi nói xong, giáo sư Trịnh Dữu lấy ra di động bắt đầu mở tin ——
Ngũ Hạ Cửu không khỏi đến gần một chút.
Ban đầu có một số âm tần rít gào truyền đến, sau đó mới có một âm thanh mơ hồ xuất hiện.
“Vào 8 giờ 10 phút sáng…… trên thuyền giáo sư Smith và giáo sư Chương vẫn không có tín hiệu truyền đến…… Liên lạc không được……”
“11 giờ 50 phút, bởi vì không liên lạc được với giáo sư Smith và giáo sư Chương, chúng tôi dự định nghiên cứu lớp băng được vớt lên từ trong biển, quyết định hòa tan……”
“Vào 3 giờ 6 phút chiều, nghiên cứu đã kết thúc, đã quay chụp rất nhiều ảnh chụp, gửi ảnh ……”
Tiếp theo, thông tin đang bình thường bắt đầu trở nên khủng bố, quỷ dị.
“…… Có, có tình huống, tình huống không thích hợp.”
“Không, đây là thứ gì?!”
Di động truyền đến thanh âm vô cùng hoảng sợ.
“Mau đóng cửa! Mau đóng miệng cống lại, chúng nó muốn lại đây! A —— không, không, cứu mạng, cứu tôi……”
“Giáo sư, giáo sư Trịnh, phái người tới…… Xoạt, cứu, cứu mạng……”
Âm tần cuối cùng, là một tiếng động dữ dội, giống như có thứ gì đó đóng sầm lại, sau đó là tiếng gõ liên tục.
Sau đó, không còn âm thanh nào khác truyền đến, chỉ còn lại tiếng rè chói tai.
Trịnh Dữu đóng di động, thở dài:
“Chính là như vậy, mặt trên yêu cầu cứu viện nhanh chóng chạy đến vùng địa cực.”
“Hơn nữa, trong tay giáo sư Smith và giáo sư Chương còn có một số tư liệu nghiên cứu quan trọng ……”
Nhϊếp Túc dựa vào cửa sổ bên trong khoang thuyền, vốn dĩ đang nhìn biển cả mênh mông ở bên ngoài, lúc này mới quay đầu hỏi:
“Giáo sư Trịnh, ông có biết người ở trạm nghiên cứu đã vớt thứ gì ra khỏi biển không?”
“Hình như là người trong trạm nghiên cứu muốn nghiên cứu thứ này mới không liên lạc được…..”
Trịnh Dữu nói: “Biết một chút, sau khi người ở trạm nghiên cứu vớt được thứ này đã gửi một số hình ảnh cho chúng tôi, ở chỗ này, các ngươi lại đây xem.”
Nói xong, trợ lý A Tả ở bên cạnh tiến lên mở máy tính, mở lên hình ảnh.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác vây lên xem.
Vừa lúc, Ngũ Hạ Cửu đứng ở bên cạnh A Tả, cánh tay như có như không dựa gần, như thể hơi ấm nhiệt độ của đối phương có thể truyền tới trên người cậu.
Ngũ Hạ Cửu không khỏi mím môi, ánh mắt nhìn về ảnh chụp trên màn hình máy tính.
Đó là bức ảnh chụp trên một mảnh tuyết, có vẻ như nó vừa mới vớt từ trong biển lên, có lưới đánh cá và những thứ khác ở bên góc trong tấm ảnh.
Ở giữa ảnh chụp là một khối băng dày.
Điều này cũng không có gì làm người khác ngạc nhiên, nhưng, điều khiến mọi người bất giác mở to mắt là trong khối băng dày đó đang bị niêm phong một thi thể cao khoảng 2 đến 3 mét.
Trên người thi thể này mặc quần áo bằng da màu đen, giống như cổ đại, trên đầu cũng mang chiếc mũ rắn chắc.
Sở dĩ có thể nhìn ra thân cao, là bởi vì có người đặt tay ở trên khối băng làm so sánh, so với bàn tay thi thể trong khối băng, bàn tay của người so chỉ giống như là bàn tay người lớn và bàn tay trẻ con, nhỏ hơn rất nhiều lần.
Hơn nữa, còn có người nằm trên khối băng để so sánh, như vậy càng thêm rõ ràng hơn.
Trong khối băng không chỉ có thi thể, còn có một số phiến đá, hoặc là da động vật, da cá linh tinh, cũng được niêm phong ở trong đó.
Lúc này, giáo sư Trịnh Dữu ở bên cạnh nói:
“Khối băng bọc lấy thi thể này được trôi theo dòng nước tới đảo băng.”
“Giáo sư Smith và giáo sư Chương phát hiện ngày đó phương hướng dòng nước thế nhưng chảy ngược với trước đây, mấy ngày trước đây từng có bão tuyết, khó có thể đảm bảo rằng không phải bị ảnh hưởng bởi khí hậu trên biển, gián tiếp dẫn tới dòng nước cũng thay đổi.”
“Vì thế, giáo sư Smith và giáo sư Chương quyết định mang theo người lên thuyền đi theo dòng nước, hy vọng tìm được nơi bắt đầu xuất hiện của khối băng kỳ lạ đó, nhưng lại không nghĩ đến……”
Không nghĩ tới cư nhiên có đi không quay lại, còn mất đi liên lạc.
Những nhân viên khác trong trạm nghiên cứu cũng đã xảy ra chuyện.
Tạ Bàn ở một bên nói thầm ra tiếng:
“Người trong khối này lại sao lại cao lớn như vậy, bộ dáng cũng có chút hung dữ…..”
Nhìn là biết không phải người tốt.
Có lẽ nhân viên lưu lại trong trạm nghiên cứu muốn hòa tan khối băng, kết quả là “Người” trong khối băng thức tỉnh, sau đó tấn công bọn họ?
Ngũ Hạ Cửu nghe thấy những lời lẩm bẩm của Tạ Bàn, nâng mắt hỏi:
“Giáo sư, ông có biết người trong khối băng là ai không?”
“Thân hình bọn họ sao lại cao như vậy?”
Giáo sư Trịnh Dữu nói: “Phía trước cũng có thông tin, nhìn thấy phiến đá kia không.”
Ông ta chỉ vào tấm ảnh chụp trên màn hình máy tính.
A Tả phóng lớn tấm hình có phiến đá, để bọn họ có thể nhìn rõ chữ được khắc trên phiến đá kia, mặc dù có chút mờ khi nhìn xuyên qua lớp băng, nhưng vẫn hơi nhìn thấy rõ.
Ngũ Hạ Cửu và những người khác gật đầu.
Giáo sư Trịnh Dữu nói: “Những người cao lớn này đến từ tộc Nỉ, rất lâu trước đây đã từng sinh hoạt ở sông băng, nhưng về sau đã diệt vong.”
“Chúng ta vốn tưởng rằng tộc Nỉ là bộ tộc trong truyền thuyết chuyện xưa, nhưng không nghĩ tới thật sự có……”
Còn xuất hiện theo dòng biển, hơn nữa, thi thể niêm phong trong lớp băng thế nhưng sinh động như thật, cũng không trách giáo sư Smith và giáo sư Chương nhất quyết bỏ lại trạm nghiên cứu để ra biển tìm dấu vết của bộ tộc người Nỉ.
“Chuyện xưa? Chuyện xưa gì?”
Lão Kiêu hỏi.
“Đã từng có một nhóm người sinh sống ở sông băng, nơi đó thường xuyên có những dòng nước lạnh căm ập đến.”
“Vì chống đỡ rét lạnh, những người sinh sống ở đó sẽ lột da nô ɭệ để tồn tại, sau đó chế thành quần áo, mặc lên trên người chống lạnh.”
“Nhưng cứ đến đêm khuya yên lặng, những nô ɭệ đã mất đi túi lại luôn ra ngoài tìm kiếm……”
Giáo sư Trịnh Dữu đang kể chuyện xưa, lúc này trên thân tàu cũng lắc lư trên mặt biển, thời tiết ngoài cửa sổ đột nhiên âm trầm lên, gió biển không ngừng quát lên, sóng biển cũng cuộn trào dữ dội.
Thuyền trưởng Mã Khắc dường như ở phía trước hét to một tiếng, nói đảo băng vùng địa cực sắp tới rồi.
“Khi tìm kiếm túi da, nó sẽ kêu la ta da, ta da…… Chờ đến khi gặp người sống, những xác chết này cũng sẽ lột da người đó xuống.”
Khi câu chuyện xưa của giáo sư Trịnh Dữu kết thúc, tốc độ con tàu cũng dần dần chậm lại.
Một lúc sau, Ngũ Hạ Cửu phát hiện con tàu đang chậm rãi cập bờ, nhìn bên ngoài khoang tàu, bầu trời vô cùng âm u, nhưng nhìn lại thời gian, trời còn chưa tới ban đêm.
Vì thế, tiểu Hiểu trong đoàn đội Ngải Vi tò mò hỏi một câu.
Giáo sư Trịnh Dữu giải thích:
“Nơi này là vùng địa cực, quanh năm chính là như vậy, nửa năm ban ngày, nửa năm đêm tối.”
“Chúng ta vừa lúc đuổi kịp vào nửa năm đêm tối, hiện tại trời còn chưa tối lắm, một lát nữa trời sẽ càng tối hơn, thuyền đã dừng, chúng ta nhanh chóng xuống thôi.”
Nghe vậy, trong lòng Ngũ Hạ Cửu lẩm bẩm, đều là đêm tối sao……