• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lộ Nam không thể không nhíu mày: "Ghê tởm, vì sao chứ? Trịnh Hạo Thừa đã làm chuyện gì có lỗi với cô ta sao?"

Ngũ Hạ Cửu: "Vừa rồi khi tôi đi vào, thì trùng hợp nhìn thấy Hạ Đan hướng về cái xác của Trịnh Hạo Thừa nở ra một nụ cười chế nhạo."

"Có thể thấy được, cái chết của Trịnh Hạo Thừa cũng không phải thật sự khiến cô ta đau thương buồn bã, thậm chí có thể nói là muốn vỗ tay, tỏ ý vui mừng, có tâm lý báo thù...."

"Về phần chán ghét, nói không chừng hai người trong lúc đó đã có mâu thuẫn gì đó, chẳng lẽ Trịnh Hạo Thừa bên ngoài...?"

Ngũ Hạ Cửu nâng cằm suy nghĩ về một khả năng.

Cậu cũng chỉ nói bâng quơ, ai biết cuối cùng thì đã xảy ra chuyện gì.

Thời Thương Tả lúc này đi đến trước chậu than, phát hiện trong những thứ được đốt trong chậu hóa ra không chỉ có mỗi tiền giấy, còn có một ít ảnh chụp, người trên hình rõ ràng là ảnh chụp chung của hai người Hạ Đan cùng Trịnh Hạo Thừa.

Thời Thương Tả nhân lúc ngọn lửa chưa đốt hết ảnh chụp, vội nhặt lên mở ra.

Trên ảnh chụp, hai người đều cười rất tươi, Hạ Đan dựa vào trên vai Trịnh Hạo Thừa, dáng vẻ rất thân mật.

Ngũ Hạ Cửu đi đến nói: "Thoạt trông tình cảm của bọn họ rất tốt, nhưng Hạ Đan lại đem vật dùng để tưởng nhớ này đốt cháy, xem như đã thật sự quyết định từ bỏ quá khứ."

Thời Thương Tả đem ảnh chụp bỏ vào trở lại trong chậu, nói:

"Nếu một người phụ nữ cảm thấy rất chán ghét một người đàn ông, mà trên căn bản tình cảm của cả hai đã từng không tệ, rất có thể là do người đàn ông này thật sự ở bên ngoài...."

Thời Thương Tả lúc này đang ngồi xổm trước chậu than, mà Ngũ Hạ Cửu vì nhìn ảnh chụp trên tay trái Thương Tả, nên đã đứng ở phía sau anh dựa vào trên vai anh, cánh tay khoác lên, tư thế của hai người rất thân mật.

Đám người Phương Tử, Đường Vân Ti cũng đã tập thành thói quen, đều tự đi tìm manh mối khác.

Mà A Thái đi theo lại có chút kinh ngạc, nhưng cũng không nói gì, chỉ có điều hơi không được tự nhiên, cậu ấy nắm lấy lỗ tai, xoay đầu nhìn về nơi khác.

Ngũ Hạ Cửu nghiêng đầu, nói: "Xem ra, trước đó em đã nói đúng?"

Thời Thương Tả: "Ừm, vậy em nói xem, Trịnh Hạo Thừa có thể nɠɵạı ŧìиɦ với ai?"

Ngũ Hạ Cửu: "Vậy phải xem ở trong nhà tang lễ An Lạc này ngoại trừ Hạ Đan, Uông Linh là phụ nữ ra, thì cũng không còn người phụ nữ nào khác."

"Với công việc nhà tang lễ, đối tượng bên ngoài của Trịnh Hạo Thừa... phải là người có thể tiếp xúc lâu dài mới đúng."

Nhiều khả năng là phụ nữ làm việc trong nhà tang lễ.

Thời Thương Tả mỉm cười, thuận thế đưa hai tay ra sau, bế Ngũ Hạ Cửu đứng thẳng dậy, sau đó lại đặt cậu xuống, anh xoay người nói:

"Chính xác, cho nên lát nữa chúng ta lại đi đến nơi khác trong nhà tang lễ đi."

"Được." Ngũ Hạ Cửu ngẩng đầu nói.

Lúc này, Lộ Nam lên tiếng: "Mọi người lại đây xem, cái chết của Trịnh Hạo Thừa có vấn đề."

Ngũ Hạ Cửu cùng Thời Thương Tả và những người khác đi qua.

Lộ Nam chỉ vào cái trán cùng đôi tay lộ ra của Trịnh Hạo Thừa, nói:

"Trên trán có vết thương, một bên xương trán hẳn là đã bị đập vỡ."

"Nhưng vì Hạ Đan đã trang điểm cho cái xác, còn chỉnh sửa dung nhan cho người chết, vì thế mới không dễ nhìn ra."

"Hai tay của Trịnh Hạo Thừa không có đánh phấn, đốt ngón tay bên phải xanh tím, giống như bị cánh cửa đè vào một chút."

Phương Tử: "Nguyên nhân cái chết của Trịnh Hạo Thừa có phải từ vết thương trên trán không?"

Lộ Nam: "Cũng chưa chắc, miệng vết thương bị che lại rất nhiều, không thấy được mức độ thương tổn. Có thể vết thương chết người nằm ở bộ phận khác trên cơ thể."

Nếu muốn biết, trừ khi cởϊ qυầи áo của Trịnh Hạo Thừa ra.

Ngũ Hạ Cửu nhướn mày: "Cho nên, cái chết của Trịnh Hạo Tử có lẽ là do gϊếŧ người vì tình?"

Phương Tử: "Dù cho anh ta chết vì cái gì, thì xem như cũng không giống cái chết bình thường."

"Nơi này không có gì khác thường, chúng ta đi nơi khác của nhà tang lễ xem một chút."

Đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả liền rời khỏi quan tài nơi đặt cái xác của Trịnh Hạo Thừa.

Khi đi ngang qua linh đường của giám đốc Kỷ Tiến Tiền, thì thấy ba người Chung Nam, Kim Miêu cùng Cật Đậu Nhân đều ở bên trong, Kim Miêu vẫn còn đang đốt giấy.

Trong linh đường không có chỗ ngồi, ba người đều ngồi ở trên sàn nhà, quan tài được đặt vị trí ở giữa đối diện với cửa, phía trên quan tài chính là di ảnh của Kỷ Tiến Tiền, ánh mắt không hề có chút cảm xúc nhìn thẳng về phía cửa, khá u ám.

Lúc này Chung Nam nhìn thấy đám người Ngũ Hạ Cửu, vội đưa tay chào hỏi.

Ngũ Hạ Cửu cũng đã quay lại, cậu nhìn tư thế ngồi thoải mái của Chung Nam, có thể thấy được ghim áo gấu trúc không phát hiện có nguy hiểm, nên ban ngày, ở nhà tang lễ có lẽ là vô hại.

Sau khi chào đón xong, đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả lại tiếp tục đi đến phía trước.

Cũng chỉ có sáu người ở nhà tang lễ An Lạc, hiện tại không ngoài giám đốc Kỷ Tiến Tiền đã chết cùng người phục vụ tang lễ Trịnh Hạo Thừa ra

Còn có Triệu Tiết Lập, Uông Linh và Hạ Đan, ba người ấy bọn họ cũng đều đã gặp qua.

Lần này đi dạo trong nhà tang lễ, là vì muốn biết rõ về ba người mà bọn họ chưa nhìn thấy.

Cũng thật trùng hợp, đám người Ngũ Hạ Cửu đi chưa được bao lâu, đã nghe thấy tiếng ai đó nhỏ giọng cãi nhau ở một góc tường.

"....Giúp anh làm nhiều chuyện như thế, vậy tiền đâu? Vì sao còn không đưa cho tôi?"

Giọng nói này dường như đang đè nén cơn tức giận.

Âm thanh của người còn lại thì vỗ về, nói:

"Cậu cũng biết tình hình hiện tại nhà tang lễ đang khó khăn, tạm thời chưa có tiền."

"Cậu đừng lo lắng, có tiền tôi chắc chắn đưa cho cậu, chẳng lẽ cậu còn sợ tôi chạy trốn sao."

"Anh dám chạy, đừng quên, anh và đám người các anh đều có nhược điểm trong tay tôi, không đưa tiền cho tôi, thì tất cả mọi người đừng nghĩ sẽ sống tốt." Giọng người đầu tiên đe dọa nói.

Một giọng nói của người khác: "Tiền tôi tuyệt đối sẽ đưa cho cậu, nhưng cậu cần phải kiên nhẫn chờ đợi vài ngày, việc làm ăn của nhà tang lễ đang dần sa sút, tôi muốn làm lại từ đầu."

"Ông già kia càng lớn tuổi càng không dám làm, còn muốn đóng nhà tang lễ rồi mang theo tiền dưỡng lão rời đi, ông ta suy nghĩ thật tốt đẹp, hừ."

Người thứ nhất không nói chuyện.

Giọng người kia nói tiếp: "Chờ cho chúng ta cùng nhau phát triển kinh doanh lại...Tiền, còn không phải muốn bao nhiêu thì sẽ có bấy nhiêu sao."

"Chuyện chúng ta hợp tác cũng không phải là....Cậu cảm thấy tôi sẽ không bỏ ra chút tiền nào sao?

Âm lượng của một số từ được cố tình giảm xuống, như thể chúng đang nói ở bên tai, và nhỏ đến mức không thể nhỏ hơn.

Ngũ Hạ Cửu nhíu mày, cậu không thể nghe thấy được rõ, dù sao khoảng cách xa hơn một chút, chỉ nghe thấy vài mấu chốt linh tinh, cái gì mà pháp luật vân vân.

Đúng lúc này, cuộc nói chuyện bên kia dừng lại, đám người Ngũ Hạ Cửu ăn ý mà tiếp tục đi về phía trước, nét mặt họ thản nhiên.

Hai bên gặp nhau ở chỗ rẽ.

Hai người bọn họ tất nhiên không nghĩ tới sẽ có người đi đến, biểu cảm của họ đều là giật mình, nét mặt lập tức thay đổi, nhưng nhớ đến chỗ mà bọn họ vừa đến, là một góc bí mật, tiếng nói chuyện lại vừa nhỏ, nên sắc mặt lập tức khôi phục lại bình thường.

Ngũ Hạ Cửu còn đang quan sát hai người này một lúc.

Người đi đầu có vóc dáng thấp, mặc âu phục, đeo mắt kính, thoạt nhìn là người có văn hóa, nhưng có một vết bớt màu đen ở bên trái khuôn mặt, làm phá hủy đi tổng thể khuôn mặt.

Người này có lẽ khoảng bốn mươi tuổi.

Người đi theo phía sau so với người đàn ông kia thì trẻ hơn một chút, thân hình cao lớn, mặc áo tay ngắn cùng quần yếm, lộ ra cánh tay rắn chắc mạnh mẽ.

Trên mặt người này không có cạo râu, diện mạo nhìn không quá tốt, khóe mắt xếch lên, thoạt nhìn dường như có chút hung ác.

"Mấy người là?"

Người đi đầu dừng bước chân, nhìn về phía đám người Ngũ Hạ Cửu hỏi.

Ngũ Hạ Cửu nghe ra giọng của người này, chính là người đã nói cho tiền.

Vậy người phía sau chính là người đe dọa đòi tiền.

Thời Thương Tả nói: "Chúng tôi là người đến túc trực bên nhà linh cửu của giám đốc Kỷ Tiến Tiền."

Người nọ nghe vậy đẩy kính mắt một cái, nói câu thì ra là vậy, sau đó giới thiệu nói: "Tôi là phó giám đốc nhà tang lễ An Lạc, cứ gọi tôi là Ngô Thịnh."

"Giám đốc không có người thân, trước khi sắp chết đã đem nhà tang lễ giao cho tôi, hiện tại, tôi đã tiếp quản nhà tang lễ, trở thành giám đốc nơi này."

Thời Thương Tả nhướn mày:

"Giám đốc Ngô, vậy người này là?"

Anh nhìn về người ở phía sau.

Ngô Thịnh nghe anh gọi như vậy, cười nói:

"Người này chính là người của nhà hỏa táng ở nhà tang lễ của chúng tôi, lúc thường đều làm việc ở xưởng hỏa táng, gọi là Đỗ Quốc Vinh."

"Mọi người cứ gọi là anh Đỗ là được."

Thời Thương Tả nhếch khóe miệng, không nói gì.

Những người khác cũng vậy.

Thái độ này thật ra đã làm cho Ngô Thịnh có chút xấu hổ, mà nét mặt của Đỗ Quốc Vinh còn u ám hơn, ánh mắt không thân thiện nhìn đám người Ngũ Hạ Cửu, Thời Thương Tả liếc một cái.

Ngô Thịnh thu lại vẻ mặt, vội ho một tiếng, lại hỏi: "Mọi người không ở nhà tang lễ túc trực bên quan tài của giám đốc mà đi ra đây làm gì?"

"Nhà ăn lúc này chưa có cơm ăn đâu, mấy thợ nấu ngày thường đều đến giờ sẽ đưa cơm đến, bữa trưa hay kể cả bữa tối cũng đều đưa đến đây...."

Ngũ Hạ Cửu: "Trong nhà tang lễ có người trông coi, chúng tôi trước đó đã gặp Hạ Đan, là cô Hạ, cô ấy nói nhà tang lễ có điều gì cấm kỵ mà không thể mạo phạm."

"Nhưng mà không nói cụ thể là gì, cuối cùng có điều gì kiêng kỵ vậy."

"Chúng tôi chưa hiểu rõ nhà tang lễ này, cho nên muốn tìm người hỏi một chút."

"À, hóa ra là như vậy." Ngô Thịnh nói: "Đáng tiếc là tôi có công việc cần phải đi gấp, mà lão Đỗ cũng có mấy cái xác cần hỏa táng, cũng không có thể ở lại lâu được."

"Không thì các người đi tìm Triệu Tiết Lập hỏi đi."

"Được."

Ngô Thịnh nhìn bọn họ gật gật đầu rồi dẫn theo Đỗ Quốc Vinh rời đi.

Phương Tử không nhịn được nói: "Lại là Triệu Tiết Lập, xem ra không chỉ có mỗi Uông quản lý kia thường xuyên chèn ép anh ta, những người khác cũng sai bảo khá nhiều."

Sau khi bọn họ đi qua tiền sảnh của nhà tang lễ, Triệu Tiết Lập vậy mà không ở đây, cũng không biết đã đi đâu.

Sáu người ở nhà tang lễ, bọn họ lúc này đã gặp được năm người, còn có một người chưa gặp qua.

Vì vậy, Ngũ Hạ Cửu cùng mọi người tìm được bản đồ phân bố của nhà tang lễ được dán trên cửa, nhìn qua văn phòng của Uông Linh cùng với vị trí nơi trang điểm và nơi chỉnh sửa lại hài cốt của người chết.

Sau đó không bao lâu, bọn họ đã gặp được trợ lý của Hạ Đan, Phương Chính Triêu, một thợ ướp xác, cũng chính là công việc xử lý chuyện chống phân hủy cho cái xác trước khi trang điểm.

Công việc này có chút rắc rối, thời gian tất nhiên cũng không ngắn.

Cho nên, Phương Chính Triêu có một phòng làm việc riêng của một mình gã ta, chờ cho xử lý và ướp xác xong, thì sẽ đem cái xác đẩy đến cho Hạ Đan, hai người cùng nhau mặc quần áo cho cái xác.

Sau đó, Phương Chính Triêu sẽ trợ giúp Hạ Đan trang điểm cho cái xác

Chờ cho đám người Ngũ Hạ Cửu đi tới, thì Phương Chính Triêu đang đẩy một cái xác vừa được ướp xong ra ngoài cửa, hai bên gặp nhau ở cửa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK