• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phương Tử và Lộ Nam nhìn như đang lựa chọn đồ vật, nhưng trên thực tế cũng dựng lỗ tai nghe cuộc nói chuyện của Ngũ Hạ Cửu và Tiền Triệu Hoành, nghe xong không khỏi liếc mắt nhìn nhau.

Ngũ Hạ Cửu tỏ ra bình thường “à” một tiếng, nói:

“Vậy thì bà ấy tuổi đã lớn, còn một mình làm đèn lồng chẳng phải là rất vất vả sao, ông chủ Tiền này, tôi có một việc khá tò mò, có thể hỏi ông một chút không?”

Trên mặt Ngũ Hạ Cửu lộ ra vẻ hứng thú, nghiêng người qua, một cánh tay chống ở trên quầy thu ngân.

Tiền Triệu Hoàng nghi hoặc:

“Chuyện gì vậy?”

Ngũ Hạ Cửu nói: “Chính là hai tòa nhà đôi Khang Phúc và Khang Nhạc này nha, ông biết vì sao tòa nhà Khang Phúc lại bị khoá chặt không, không có người ở đó sao?”

“Trước đó khi tôi đi qua tầng 12, tôi thấy lối đi thông nhau của hai tòa nhà đã bị chặn lại.”

“Rốt cuộc toà nhà Khang Phúc đã xảy ra chuyện gì thế? Đến nỗi bỏ hoang nguyên cả tòa nhà lớn như vậy?”

Ngũ Hạ Cửu vừa mới nhắc đến toà nhà Khang Phúc, sắc mặt Tiền Triệu Hoành liền thay đổi, đặc biệt là tay trái tàn tật đặt ở trên đùi run rẩy, giống như đang ra mồ hôi, không tự chủ được chà xát trên quần.

Chờ Ngũ Hạ Cửu nói xong, Tiền Triệu Hoàng vẻ mặt không cảm xúc nói:

“Cậu hỏi thăm chuyện này làm gì?”

Ngũ Hạ Cửu bình tĩnh nói:

“Tò mò chứ sao, ông chủ Tiền, cả một tòa nhà to như vậy lại bị bỏ hoang, vậy người quản lý ở đó chẳng lẽ không muốn kiếm tiền sao, quá lãng phí.”

“Nhắc mới nhớ, Lý Bảo là quản lý của khu nhà cũ Khang Nhạc, gã ta có phải đã từng quản lý toà nhà Phúc Khang không?”

Tiền Triệu Hoàng nâng mắt nhìn về phía Ngũ Hạ Cửu, ánh mắt đen tối, nói: “Cha của Lý Bảo, Lý Chúc là nhà thầu xây dựng hai tòa nhà này, sau khi hai toà lâu được xây dựng xong, Lý Chúc liền trở thành người quản lý của hai tòa nhà Khang Nhạc và Khang Phúc.”

“Bởi vì trước đây bọn họ ở trên mảnh đất này, có được một mảnh đất lớn, sau khi phá bỏ và di dời không chỉ kiếm được một số tiền lớn, xây xong còn được rất nhiều phòng ở, sau đó lại cho thuê……”

“Có tiền liền tiếp tục mua phòng, lại cho thuê.”

“Sau khi Lý Chúc chết, Lý Bảo liền trở thành người quản lý của hai tòa nhà này, do dù toà nhà Khang Phúc không đóng chặt, cũng không có người dám ở trong ở.”

“Rốt cuộc đã từng xảy ra một vụ án gϊếŧ người, sau đó còn liên tiếp có người chết, ai dám ở bên trong….”

Ngũ Hạ Cửu: “Cái gì gϊếŧ người?”

Tiền Triệu Hoành ánh mắt lập loè:

“Có người tự sát, cũng có người bị phanh thây, tóm lại lúc ấy chết rất nhiều người, người trong toà nhà đều sợ đen đủi, huống chi là vụ án gϊếŧ người.”

“Dù sao thì cuối cùng cũng không còn ai sống ở đó, có thể dọn đi thì dọn đi, có một số người lại chuyển sang khu nhà cũ Khang Nhạc, còn toà nhà Khang Phúc…… Không đóng là không được, quá nguy hiểm.”

Ngũ Hạ Cửu còn muốn hỏi thêm chuyện gì đó, nhưng Tiền Triệu Hoàng lại không muốn nói thêm.

Trùng hợp lúc này chú A Quý ôm một cái thùng giấy hóa đi vào cửa tiệm tạp hóa, ánh mắt nhìn thấy nhóm người Ngũ Hạ Cửu cũng không dao động.

Ông ấy đặt cái thùng xuống, nói:

“Ông chủ Tiền, thu hóa.”

“Tới ngay.”

Tiền Triệu Hoàng nói.

Nói xong, ông ta đứng lên đi qua quầy thu ngân, ra cửa kiểm kê giấy hoá với chú A Quý.

Thái độ của Tiền Triệu Hoành có chút trốn tránh, Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, lúc này, Phương Tử và Lộ Nam đi đến bên cạnh Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử nhỏ giọng nói:

“Còn muốn hỏi tiếp không?”

“Trong tiệm không có đồ vật kỳ lạ.”

Ngũ Hạ Cửu vừa định nói chuyện, lại nghe thấy bên ngoài truyền tiếng còi xe cảnh sát, cậu ngẩng đầu, vốn dĩ Tiền Triệu Hoành và chú A Quý đang kiểm giấy hoá cũng đứng thẳng dậy, vẻ mặt nghi hoặc.

“Sao lại thế này, tại sao lại có cảnh sát đến đây?”

“Trong toà nhà đã xảy ra chuyện gì sao?”

Ngũ Hạ Cửu nhân cơ hội nói:

“Không bằng đi ra ngoài nhìn xem.”

Tiền Triệu Hoành và chú A Quý cũng có ý này, chờ sau khi Tiền Triệu Hoành dọn thùng giấy hóa vào tiệm, bọn họ cùng nhau rời đi tiệm tạp hóa.

Vừa mới đi đến đại sảnh khu nhà Khang Nhạc, một nhóm người ăn mặc đồng phục cảnh sát bước vào.

Tiền Triệu Hoành tiến lên, ngăn lại một người cảnh sát dò hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Đúng lúc, Lý Bảo cũng từ trong phòng đi ra, cũng đi đến hỏi thăm.

Người cảnh sát nói: “Chúng ta nhận được báo án, có người ở tầng 23 phát hiện một khối thi thể, hoài nghi là bị người gϊếŧ hại tại nhà, hiện tại chúng tôi đang đến xem xét.”

“Thi thể?”

Lý Bảo không khỏi thay đổi sắc mặt, nói:

“Cảnh sát, tôi là người quản lý của khu nhà Khang Nhạc, tôi có chìa khóa, để tôi đi theo lên đó.”

Người cảnh sát kia gật đầu.

Tổng cộng có bốn gã cảnh sát đi vào khu nhà Khang Nhạc, bọn họ dường như biết thang máy không ở tầng 1, trực tiếp đi đến chỗ cầu thang bộ.

Lý Bảo vội vàng đuổi kịp, Tiền Triệu Hoành và chú A Quý cũng đi theo phía sau, đại khái là muốn đi xem tình huống như thế nào.

Ngũ Hạ Cửu, Phương Tử và Lộ Nam cũng đi theo sau, không nhanh không chậm đi theo.

Lộ Nam nói: “Thi thể ở tầng 23, Vạn Niên Thanh và Vân Du có lẽ cũng đang kiểm tra trên tầng này, có lẽ nào bọn bọ cũng liên quan tới chuyện này?”

“Tuy nhiên, người có thể gọi điện thoại báo cảnh sát người có lẽ người trong khu nhà.”

Ngũ Hạ Cửu: “Có lẽ ……”

Cảnh sát nói có người bị gϊếŧ tại nhà, tuy rằng thi thể ở tầng 23, nhưng trong lòng cậu lại nhớ tới người đàn ông trốn trong nhà bà Đặng.

Không biết người đàn ông đó có liên quan đến vụ án gϊếŧ người này không.

Cả một đường đi không nói chuyện, chỉ có tiếng bước chân bọn họ bước lên cầu thang.

Thật vất vả mới đi đến tầng 12, bọn họ đi thẳng đến thang máy, có hai cái thang máy, nhưng một cái đang được treo biển sửa chữa, bọn họ chỉ có thể chen chúc vào thang máy còn lại.

Bên trong thang máy tuy rằng không lớn, nhưng chen vào thì vẫn có thể, sức chịu cân nặng vẫn ổn.

Lý Bảo là người cuối cùng bước vào, vươn tay ấn xuống dẫn lên tầng 23.

Thang máy từ từ đi lên cho đến khi dừng lại ở tầng 23, ngay khi vừa mở ra, Ngũ Hạ Cửu liền nhìn thấy bóng dáng Vạn Niên Thanh và Dân Du đứng cách đó không xa, bên cạnh họ còn đứng một người đàn ông trung niên mập mạp hơn 40 tuổi, ăn mặc tây trang đeo cà vạt.

Sắc mặt người đàn ông trung niên không được tốt, giống như là bị dọa sợ, trắng bệch, môi cũng không có chút máu, cà vạt bị kéo ra, nút áo trên cổ cũng được mở ra vài cái, một tay đỡ lan can, vươn ra ngoài hít sâu, thỉnh thoảng còn nôn khan vài cái.

Ngũ Hạ Cửu đi đến cùng với bốn gã cảnh sát, Lý Bảo, Tiền Triệu Hoành và những người khác, nhận thấy trên chỗ lan can dính một chút vết bẩn, có lẽ là do lúc trước khi người đàn ông trung niên nôn mửa không cẩn thận dính lên.

Khi nhìn thấy cảnh sát đã đến, vẻ mặt của người đàn ông trung niên cũng có thể thả lỏng, ông ta nắm chặt cánh tay cảnh sát và bắt đầu nói chuyện.

Ngũ Hạ Cửu nghe một lúc mới biết, hoá ra người bị gϊếŧ trong phòng nợ tiền người đàn ông trung niên, lâu không trả tiền, cũng không có tin tức, cho nên người đàn ông trung niên mới trực tiếp đến nhà đòi nợ.

Khi đi thang máy, ông ta cũng tình cờ gặp phải Vạn Niên Thanh và Vân Du.

Vạn Niên Thanh và Vân Du vốn dĩ muốn đi thăm dò tình huống tầng 23, họ bỗng nhiên chú ý tới người đàn ông trung niên có biểu hiện khác lạ, vẻ mặt nổi giận đùng đùng bước nhanh đi đến trước một cánh, đưa tay gõ cửa “Bang bang”, cho nên mới tò mò đi đến hỏi.

Lúc đấy người đàn ông trung niên đang tức giận nên không trả lời, khi đó ông ta gõ cửa rất lâu nhưng không được đáp lại, la hét to cũng không có người trả lời, liền cho rằng người bên trong đang cố ý trốn tránh mình.

Lúc ấy Vạn Niên Thanh có nói một câu, có lẽ người bên trong trùng hợp không ở nhà, lần sau hãy quay lại.

Ai ngờ được người đàn ông trung niên lại trả lời:

“Hắn ta không có khả năng không ở nhà, người này giống như người chết, không dễ dàng ra khỏi nhà ở, ngay cả vay tiền tôi cũng là qua mạng.”

“Tôi cũng ở trong khu nhà Khang Nhạc này, ở tầng 7, vì phòng ngừa hắn chạy trốn, tôi còn lắp đặt máy… ở cầu thang ……”

Nói đến đây, người đàn ông trung niên che miệng, suýt chút nữa nói ra việc không thể nói.

Nhưng Vạn Niên Thanh và Vân Du đều hiểu, đây là trang bị theo dõi, chính là giám thị theo dõi những người đi lên xuống.

Xem ra người này đã lâu chưa xuống lầu, nếu là ăn cơm, trong khu nhà này cũng có bán cơm, căn bản không cần đi ra ngoài.

Nhưng đã qua thời hạn trả tiền lại không có bất kỳ tin tức nào của người này, người đàn ông trung niên mới lên tìm.

Không ai mở cửa liền phá cửa.

Khi cánh cửa bật mở ra, Vạn Niên Thanh và Vân Du nhìn người đàn ông trung niên vào nhà tìm kiếm, không lâu sau thì đi vào phòng ngủ.

Ai biết được khi người đàn ông trung niên vừa mới đi vào chưa bao lâu, họ đã nghe thấy tiếng thét lên một tiếng kinh hoàng.

Vạn Niên Thanh và Vân Du ngay lập tức chạy vào, họ nhìn thấy người đàn ông trung niên bị dọa ngã dưới mặt đất, cả người run rẩy.

Mà trên giường ngủ nằm một khối thi thể bị gọt đi rất nhiều thịt.

Ngay sau đó, Vân Du và người đàn ông trung niên chịu không nổi chạy ra ngoài nôn mửa, dưới sự nhắc nhở của Vạn Niên Thanh, người đàn ông trung niên mới run đôi tay gọi điện thoại báo cảnh sát.

Xác chết không có thịt được bọc vào trong một cái túi nhét đầy đá, như thể để giữ tươi nó.

Sau khi bốn gã cảnh sát đi vào, cũng có hai gã cảnh sát chạy ra ngoài nôn mửa.

Ngũ Hạ Cửu bước vào xem xét hiện trường trước khi bị phong tỏa, tình huống của thi thể không nỡ nhìn thẳng, quả thực là đang khảo nghiệm năng lực thừa nhận tâm lý của con người.

Những nơi bị xẻ thịt phần lớn là mặt, cánh tay và phần xương đùi.

Hiện trường được xử lý rất sạch sẽ, chỉ có vết máu vẩy đầy ga trải giường đã khô lại.

Điều hòa trong phòng được mở nhiệt độ thấp, cục đá ở trong túi đã tan ra không ít, nhưng vẫn còn thừa rất nhiều, nhìn như vừa được thay mới.

Trừ bỏ những thứ này chính là đồ vật trong phòng, không có dấu vết lục tung tìm kiếm, không giống như là sát hại vì tiền.

Ngũ Hạ Cửu không khỏi nhíu mày, hồi tưởng lại tình trạng thê thảm của thi thể bị chém đến nát thịt, luôn cảm thấy việc này giống như là…… Chuyên chọn phần thịt nộn nhất trên cơ thể để xuống tay.

Chẳng lẽ, là muốn ăn nó?

Vụ án gϊếŧ người này quá mức kinh khủng.

Bốn gã cảnh sát nhanh chóng gọi những người khác đang thủ ở dưới, gọi bọn họ đi lên phong tỏa hiện trường, xử lý thi thể và đóng gói mang đi.

Còn nhóm người Ngũ Hạ Cửu bị cấm vào phòng.

Cũng mất khá nhiều thời gian để vận chuyển từ trên xuống dưới, khi thi thể bị đóng gói nâng đi và đi ngang qua tầng 12, cửa phòng bà Đặng mở ra một chút rồi lập tức đóng chặt.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK