• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Uống vào cổ họng ngọt lành sau đó chậm rãi hơi ngấm chua, không tồi.” Hoắc Lệ giơ lên cái ly trong tay kính Đào Thành Đức.

“Đây là rượu táo con gái làm, ha ha, Hoắc gia yêu thích là tốt rồi.” Khuôn mặt già của Đào Thành Đức run rẩy cười theo, dường như làm vậy có vẻ thân cận với Hoắc Lệ thêm một ít, tự mình thôi miên ánh mắt Hoắc Lệ vừa nhìn ông là ảo giác.

“Hoắc gia, ngài xem……”

“Ha ha ha, ha ha, không có việc gì không có việc gì.” Nhìn đến ánh mắt Hoắc Lệ, Đào Thành Đức nháy mắt thay đổi lời nói, yết hầu lăn lộn một vòng, trong lòng thầm lau mồ hôi lạnh.

Việc làm ăn bị chặn lại này, làm sao Hoắc Lệ có thể nhả ra.

Trong lòng Đào Thất bên kia đối với ông có oán, chỉ sợ sẽ không trợ giúp cha của cậu.

“Ôi, Hoắc gia.” Thanh âm chói tai, như lão thái giám cổ đại.

“Hoắc gia, nhiều năm không thấy Hoắc gia, ngài trước sau như một, uy phong lẫm liệt, ngọc thụ lâm phong, phong độ nhẹ nhàng, anh tuấn tiêu sái, đẹp đến độ làm người hít thở không thông.”

Đi tới chính là một người đàn ông trung niên bụng béo mông phì, cố tình mặt gầy như que củi, đôi mắt đen bóng không ngừng đảo qua đảo lại như tên trộm.

“Ông Lưu.” Đào Thành Đức trong lòng thầm mắng vua nịnh nọt, đây là đem toàn bộ tri thức trong bụng nói ra hết à.

“Ông Đào, miệng nhỏ của ông cũng đủ chặt, mời được Hoắc gia khi nào vậy.” Lão Lưu kia khuôn mặt ốm như khỉ gầy để sát vào lỗ tai Đào Thành Đức, khe khẽ nói nhỏ.

“Ông hỏi tôi tôi cũng không biết, không biết ngọn gió nào đem hắn thổi tới.”

“Nhưng cũng đừng là gió ác.”

“Đây chính là một vị đại Phật, bế lên sẽ có con đường ăn thơm tại Nam thành này.”Đôi mắt Lão Lưu chuyển không ngừng, cười hắc hắc.

“Con bê nhà chú cút khỏi người ông đây.” Đào Thành Đức nhỏ giọng mắng một tiếng, hai người tách ra.

“Chú Lưu.” Hoắc Lệ khẽ gật đầu.

“Ai nha, Hoắc gia ngài muốn đem xương cốt già của tôi bẻ gãy sao, kêu tôi là lão Lưu được rồi.” Lão Lưu vẫy tay, thịt thừa ba ngấn trên bụng run run.

Đầu năm nay không ai dám để cho Hoắc Lệ kêu chú, bị hắn kêu chú, đều đã đi gặp Diêm Vương lão gia, lão Lưu cũng không dám, ít nhất trước mắt là không dám nhận.

“Rượu táo này không tồi, cho tôi thêm một ly đi.” Hoắc Lệ giơ lên ly rượu lắc lắc, ánh mắt quét qua khắp nơi trong phòng khách to lớn, tìm kiếm vài bóng người.

Bốn giờ, lúc này thức ăn lên một lượt đầy đủ hết, người phục vụ và đầu bếp sẽ rời đi sau một tiếng nữa, đến lúc đó dư lại đều là một ít quan chức cấp cao hoặc là nhân sĩ thượng lưu bí mật hội đàm.

“Rượu này, con gái làm không nhiều lắm, Hoắc gia uống chính là một ly cuối cùng.” Mặt Đào Thành Đức nhíu lại, chợt phất tay kêu một thanh niên hầu rượu tới nói, “Hoắc gia đừng lo lắng, muốn uống vậy trực tiếp làm thêm cho ngài uống, Tiểu Thiên, đi đi đi, gọi tiểu thư tới.”

“Hẳn là nó ở phòng bếp, không ở phòng bếp thì là ở trong sân nhỏ trước phòng bếp 300 thước.”

“Dạ lão gia.” Tiểu Thiên gật đầu, mâm trên tay đặt lên bàn cơm hướng một đường đi xa.

“Hoắc gia, rượu bên này cũng không tồi, thứ này, được nhập từ trang viên nước Pháp.”

“Này là rượu được công nghệ ấp ủ truyền thừa hàng trăm năm của Ý, uống ngon số một, vốn có danh xưng là Italia Lafite.” Đào Thành Đức tay trái cầm champagne, tay phải cầm rượu nho, mặt già cười làm lành, lấy lòng.

Hoắc Lệ dừng tay, “Mấy thứ này trong nhà cũng có, ngài thích hôm nào tôi đưa ngài.”

Nói xong hơi hơi mỉm cười xoay người rời đi, lưu lại Đào Thành Đức vẻ mặt tức giận, cùng với lão Lưu vẻ mặt vui sướng khi người gặp họa.

Phòng khách người đến người đi, Đào Thành Đức cũng không dám nhìn chằm chằm Hoắc Lệ xem hắn đi nơi nào, hiện tại tâm tình ông không tốt, thật vất vả mới có đồ vật khiến cho Hoắc gia vui vẻ, không nghĩ tới lại không còn, cơ hội ngâm nước nóng.

*

Trong tầng hầm ngầm ở phòng bếp, một chân Đào Thành Võ đạp lên tay Đào Thất, bộ mặt dữ tợn.

“Nhìn sắc mặt mày tao liền ghê tởm, khóc lên đi, sao không kêu, ha hả, kêu đi.”

Đào Thất nằm trên mặt đất nhìn trần nhà, ánh mắt trống rỗng, trên mặt một mảnh bình tĩnh, không kêu cũng không gọi, thái độ vân đạm phong khinh (*) làm tức chết Đào Thành Võ.

(*) Vân đạm phong khinh (云淡风轻): thờ ơ, lạnh nhạt, bình thản, không màng đến điều gì khác.

“Đào vô dụng mày chính là hung thủ giết người, cái tội này, mày cả đời cũng đừng nghĩ tẩy được.” Đào Thành Võ hướng trên mặt Đào Thất nhổ nước miếng, nói xong liền rời khỏi tầng hầm ngầm, leo về phòng bếp.

“A Chanh sao còn chưa trở lại lấy rượu táo, không phải nói trong yến hội có người muốn uống sao.” Đào Thành Võ nhị trượng phu sờ không thấy đầu óc, nhìn lò sưởi trong tường nơi để bếp lò đôi mắt nghi hoặc.

“Hắc hắc, không đến ta đây liền không khách khí.” Đào Thành Võ cười gian một tiếng, cầm lấy gậy gộc trên mặt đất cạy xuống bếp lò, xốc cái nắp lên.

“Thơm, mặc dù không bằng so với mẹ.” Đào Thành Võ dùng tay vẫy vẫy, đem hương vị đưa vào mũi của mình say mê nhắm mắt lại.

“Nếu không phải mẹ bị tên bụi đời kia hại chết, thì… ” Đào Thành Võ vừa nói liền túc giận, hận không thể đem đồ vật bên trong bếp lò xuống tầng hầm ngầm đổ vào mặt đồ bụi đời đó.

“Tên bụi đời quen biết Hoắc Lệ thì thế nào, hiện tại nó ở tầng hầm ngầm chết chắc rồi, ma ốm kia cũng sẽ không biết.”

Kẽo kẹt…

Kẽo kẹt…

“Thanh âm gì vậy?” Đào Thành Võ nhìn về phía cửa.

Giày da cọ xát ở trên sàn nhà bằng gỗ phát ra tiếng vang “Chi chi”, phi thường bắt tai.

Đào Thành Võ nghĩ tới, một con rắn trên cành cây mấp máy rung động, phun lưỡi rắnnhìn chằm chằm con mồi như hổ rình mồi.

“Chào cậu.” Người ở cửa khẽ cười nói.

Đào Thành Võ nháy mắt yết hầu căng thẳng, như rót đá vào, người ở cửa là Hoắc Hoắc Hoắc Hoắc Lệ!!

Hắn hắn hắn hắn…

Hắn tại sao lại xuất hiện ở chỗ này?! Chẳng lẽ phát hiện Đào Thất ở đây, không không không có khả năng.

“Không đúng mình hoảng loạn cái gì, nơi này là nhà mình mà.” Đào Thành Võ phản ứng lại nhỏ giọng nói.

“Xin hỏi, Đào Thất đang ở đâu?”

“À, Đào Thất à tôi không biết, không phát hiện.” Đào Thành Võ thả lỏng giọng nói, ngữ khí không mặn không nhạt, trên tay cầm cái muỗng múc rượu táo trong bếp lò.

“Được, cảm ơn.” Hoắc Lệ nhìn quét phòng bếp một phen, tầm mắt dừng lại ở hình ảnh rượu táo trong tay gã, tiếp theo nhấc chân rời đi.

“Xì, đồ ma ốm tỏ vẻ cái gì, một con chó mặc quần áo bắt chước con người ưu nhã, súc sinh còn không phải là khắc mẹ giết cha.” Đào Thành Võ nhìn Hoắc Lệ rời khỏi phòng bếp, mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, ồn ào hung tợn.

……

Hắn ở cửa không đi xa, dừng chân một chút, tiếp đó quay lại phòng bếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK