• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Hoắc gia, ngài đã trở lại, đã tra được thân phận mấy người ngày đó chạy vào nhà.”

Hoắc Lệ mới vừa đẩy Đào Thất vào cửa phòng khách, David đang canh giữ ở cửa lớn lập tức để sát vào bên tai Hoắc Lệ, cúi người nhỏ giọng nói rằng.

Đào Thất hơi nhướng mày, bọn họ áp sát quá gần. Nhưng cũng biết đối phương chắc là tại nói cơ mật quan trọng gì đó, nếu không David cũng sẽ không sốt ruột như thế tìm Hoắc Lệ.

“Tới thư phòng chờ tôi.” Hoắc Lệ nhẹ nhàng xoa xoa đầu Đào Thất, ánh mắt ôn nhu, chợt lạnh lùng nói với David.

David sững sờ, vội vã lùi về sau vài bước, cúi đầu.

“Vâng.”

Hoắc Lệ cúi người khom lưng tiến đến trước mặt Đào Thất, ý cười dịu dàng trên mặt nói “Thất Thất, chúng ta đi thôi”. Đào Thất không tự nhiên tằng hắng một cái nghiêng đầu đi, tai ửng đỏ, “Hoắc gia có việc quan trọng thì đi giải quyết trước đi ạ.”

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Có thể khiến David cẩn thận như thế.

“Thất Thất thật hiểu chuyện.” Hoắc Lệ vừa nói, vừa đẩy xe lăn. David cúi đầu nhìn thấy xe và đôi giày da màu đen dần dần biến mất, trong lòng khổ sở phiền muộn, thở dài.

Sau đó David quay người rời khỏi phòng khách đi đến sân sau, khoảng sân hiu quạnh, cây khô không hoa, gió thổi lạnh lẽo làm cửa gỗ vang lên kẽo kẹt kẽo kẹt.

David đi vào nhà gỗ, đẩy ra gian cách vách tối tăm tiến vào, đốt nến lên, đi thẳng vào thạch thất.

Bên trong thạch thất trống rỗng, tiếng bước chân đặc biệt lanh lảnh, Dĩ Đông kể cả không nhìn thấy gương mặt người đến, chỉ nghe thấy tiếng bước chân quy luật quen thuộc này, cũng biết là ai.

“Cộc cộc…”

“Cạch…”

“Hoắc gia về rồi sao? Hả? Chẳng lẽ tình cảm bọn họ lại tiến một bước…” Người đàn ông sắc mặt trắng bệch bị trói trên cọc gỗ, quần áo loang lổ vết máu, da tróc thịt bong trong quần áo rách.

David đứng trước mặt Dĩ Đông, nắm chặt bả vai đối phương, âm thanh trầm thấp khàn khàn, khó nén bi thương: ” Đồ vật Hoắc gia không thể động vào, điều quy củ này từ khi chúng ta được nhặt về đã sâu sắc khắc vào trong đầu, được xem như luật sinh tồn, giờ cậu thì hay rồi, cấu kết kẻ trộm mưu hại tính mạng Đào thiếu.”

“Một tên đồ chơi chỉ có thể hiến thân mua vui, giữ lại làm chi?” Dĩ Đông hai mắt đóng lại, âm thanh uể oải.

“Một kẻ phản bội không đem quy củ Hoắc gia để vào trong mắt, giữ hắn có ích lợi gì?”

“Tôi không phải là kẻ phản bội.” Dĩ Đông bỗng mở mắt ra trợn tròn, muốn giằng thoát khỏi dây thừng đang trói trên người, động tác này siết lấy cơ thể khiến miệng vết thương rách ra, chảy máu.

Có lẽ Dĩ Đông chỉ muốn tranh cãi lý lẽ, mặc cho roi đánh hắn máu thịt be bét, hắn cũng không sợ đau, cọc gỗ theo động tác giãy dụa của hắn, có chút dao động.

David nhấn giữ Dĩ Đông đang kích động, người này từ nhỏ đã biết ngụy biện, David biết Dĩ Đông không phải muốn phản bội Hoắc gia thật, hắn chẳng qua là đố kỵ, hắn chẳng qua là có lòng tiểu nhân.

“Hôm nay cậu không đem quy củ Hoắc gia để vào trong mắt, ngày mai có thể sẽ vì lợi ích mà giết hắn. Nhân vô tín bất lập (*), chuyện không tin không thành, người không trung thành, làm sao sống sót trong thế giới này?”

(*) “Nhân vô tín bất lập” nghĩa là không có tín thì không đứng được ở đời.

“Đừng nghĩ dựa vào một chút thông minh thì lừa dối qua ải. Lòng trung thành của một người là tài sản lớn nhất, là quyền lợi và địa vị to lớn nhất, là tôn nghiêm một người!”

“Tôi không hiểu tôi không hiểu, tôi chỉ biết Đào Thất là tên rác rưởi! Cậu ta không có thứ gì, Hoắc gia dựa vào cái gì mà tốt với cậu ta như vậy, hôn cậu ta ôm cậu ta, đẩy xe lăn cho cậu ta, thậm chí kêu tôi đi trồng cây! Tôi là người làm vườn à? Tôi là vậy à?” Dĩ Đông rống to.

“Tôi là Dĩ Đông, giúp Hoắc gia đối phó kẻ địch với bên ngoài, là Dĩ Đông trợ giúp hắn kinh doanh thương nghiệp, là Dĩ Đông ở bên ngoài chém giết! Người người thấy tôi đều gọi tôi một tiếng Đông ca, Đào Thất kia là cái thá gì.” Dáng dấp điên cuồng của hắn khiến kẻ cướp nhìn thấy cũng phải kinh sợ kêu một tiếng.

David trầm mặc, tính cách Dĩ Đông cực đoan, Hoắc gia đương nhiên biết, nhưng hắn không nên coi thường Đào Thất, diều đó có nghĩa là không tôn trọng Hoắc gia.

Người không tôn trọng Hoắc gia đã chết hết rồi, hai người cực đoan làm sao có thể bên nhau, tương lai sẽ cầm dao đâm chết đối phương à, cho nên bọn họ không thích hợp, huống hồ Hoắc gia không có chút tâm tư nào với Dĩ Đông.

“Hoắc gia kêu tôi nói cho cậu biết, ẩn nấp bên phe cánh đối phương, chia rẽ để họ phản chủ, đây là cơ hội cuối cùng của cậu.”

“Nhiệm vụ là khiến Kính mắt thích cậu, cậu nói gì hắn ta nghe nấy, làm đối phương lộ ra âm mưu trong đầu, giảm sức chiến đấu của họ.”

Tin tức này chấn động đến mức làm tay chân Dĩ Đông tê dại, tim như bị đâm bằng đinh sắt, không hô hấp nổi, sau đó sống sờ sờ bị rút gân lột da. Trong mắt hắn đều là vẻ không thể tin được, lồng ngực phập phồng trên xuống, nước mắt chảy ra từ khoé mắt.

Ai nói nam nhi nhiệt huyết không dễ rơi lệ, chỉ vì chưa thương tâm.

Hoắc gia thật là để mắt hắn.

“Dĩ Đông, Hoắc gia không giữ lại người vô dụng.” Giọng nói trầm thấp tựa như sấm sét trên bầu trời, từng búa từng búa nện vào Dĩ Đông đang hồn lìa khỏi xác.

Một lúc lâu, lâu đến mức David cho rằng Dĩ Đông đau lòng đến chết, mới đáp một chữ được yếu ớt.

David nói rằng: “Anh em tốt.”

“Ha ha, anh em tốt.”

Mà lúc này tại thư phòng, Hoắc Lệ ngồi trên ghế gỗ xoa trán, đôi mắt đen nhánh thẫm khí lạnh, nham hiểm khủng bố, như ác quỷ bò ra từ địa ngục.

Hắn cầm một tờ danh sách, độ cong khóe miệng nhếch lên ý mỉa mai, cả người tản ra hơi thở lạnh lẽo, nếu Đào Thất gặp được, chắc sẽ nghi hoặc đây là Hoắc gia ôn nhu nhà mình sao?

“Người yêu của tôi, em có anh rồi thì không thể nghĩ tới những người khác, bạn bè chỉ có mình anh là đủ rồi.” Hoắc Lệ thấp giọng khàn khàn.

“Em cũng không cần vì anh mà làm gì cả, sống vui vẻ là tốt rồi.”

“Tùng tùng tùng — đông —” ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa ba dài một ngắn.

Hoắc Lệ kêu một tiếng tiến vào, David đỡ Dĩ Đông bị thương đi vào, Dĩ Đông bởi vì David buông tay, không chống đỡ được quỳ “Phanh” trên mặt đất, cả người đều đau đến run rẩy, đất bị hắn cọ ra vài vết máu.

“Báo cáo tiến độ.” Hoắc Lệ lạnh lùng nói.

David khom lưng cúi đầu, âm thanh cung kính nghiêm cẩn, ” Ngay khi hai người đàn ông nhìn thấy Đào thiếu, quả nhiên bọn họ đã bị lộ, một ít động tác vì nóng lòng nhanh chóng mà lộ ở bên ngoài. Đầu tiên là tìm tình nhân Lưu thúc – Đào Thành Chanh, làm nhân chứng vụ giết chết Đào Thành Võ, để cô ấy thổi gió bên tai lão Lưu.

“Đối phương bắt đầu lan truyền tin đồn vào trưa hôm qua, Đào Thành Chanh giương cờ trắng tại quảng trường bến tàu, cao giọng hô giết người đền mạng, dùng ba tòa soạn đăng tin, người dân Nam thành đã tin là ngài giết Đào Thành Võ.”

“Lão Lưu sở Cảnh mời ngài đi thẩm tra lấy lời khai một chuyến, hiện giờ bộ Chính trị không ai dám thở mạnh, đang quan sát cục diện, cục diện không ổn sẽ phản chiến cùng sở cảnh sát bên kia ngay.”

David nói không nhanh không chậm, nhưng đôi bàn tay run rẩy vẫn phản bội nỗi sợ hãi của anh, anh nhận thấy được cảm xúc Hoắc Lệ tràn đầy ngột ngạt, khí thế mạnh mẽ làm cho anh không nhịn được quỳ xuống.

Rốt cuộc Hoắc gia đang tính toán ván cờ gì, vì sao tự mình đặt mình vào cảnh ngộ nguy hiểm.

Dựa vào thanh danh việc đến buổi đấu giá, thật ra là không đi khỏi Nam thành, Hoắc gia dự đoán được đêm đó sẽ có người tới bắt Đào thiếu đi? Hay là chắc chắn rằng Dĩ Đông sẽ bán hành tung của hắn?

Tại nơi sâu thẳm, mọi người sẽ luôn nhớ tới một thứ gì đó, ngay cả khi không nhớ được hoàn toàn, chỉ rất mơ hồ. Nhưng phần kiên trì trong lòng không vì vậy mà giảm bớt, trái lại giống như luồng khói dầy đặc, thế lửa lớn đến nỗi tạo thành một ngọn lửa, xông thẳng lên trời, phá hủy tất cả.

Cuối cùng Hoắc Lệ là đi lên núi thờ cúng cố nhân, hay dùng kế điệu hổ ly sơn ngụy trang.

David đoán không ra, cũng không dám đoán, căn cứ vào manh mối Hoắc Lệ cung cấp, theo đầu mối điều tra, mang tình báo thu thập được báo cáo trung thực.

“Bọn họ kinh doanh một quán rượu, người sau lưng quán rượu là một chàng trai trẻ gọi là Xayda. Xayda này rất ít xuất hiện ở trong quán rượu, là con rồng không nhìn thấy đuôi. Những món Viên Minh Viên đúng là do hắn trộm, hắn dựa vào tin tức Viên Minh Viên mà đầu cơ trục lợi, vét một số tiền lớn từ Đào Thành Đức và Mao Cống Hiến. Ý đồ chân chính là muốn bán ra nước ngoài, hướng đi của tiền không rõ.”

“Trùng hợp hơn chính là trong nhật ký cuộc gọi của bác sĩ Mã Môn, chúng ta nghe trộm có một người tên là Xayda.”

“Làm tốt lắm.”

Dĩ Đông thấy vậy trong lòng cười cười, chỉ có anh em bọn họ mới thấy được một mặt này của Hoắc gia, bộ dáng hắn nguy hiểm băng lãnh, thật là mê chết người.

Mà Đào Thất chỉ là đầu gỗ bị lừa dối trong vại mật ngọt ngào. Cho nên Dĩ Đông đố kỵ Đào Thất được Hoắc Lệ đối xử ôn nhu sao? Không, hắn mới không đố kỵ, hắn sẽ nhìn Đào Thất sau khi phát hiện ra chân tướng, sợ hãi muốn trốn khỏi Hoắc gia.

Đến lúc đó Đào Thất vẫn là một tên què bị vứt bỏ không ai cần như cũ.

“Dĩ Đông.” Giọng nói nặng nề của Hoắc Lệ phất qua trái tim Dĩ Đông, làm hắn như rơi vào hầm băng.

“David đã nói cho tôi nhiệm vụ của tôi, tôi sẽ hoàn thành. Nhưng tôi chỉ nói một câu, Hoắc gia tôi tuyệt đối trung thành với ngài.” Dĩ Đông thu hồi suy nghĩ, kinh hoảng sốt ruột nói với Hoắc Lệ.

David hận không thể che cái miệng tên Dĩ Đông không đầu óc này, đây không phải là nơi cậu trút ra buồn bã ủy khuất, đầu óc thông minh khôn khéo gặp phải Hoắc gia liền như một kẻ lỗ mãng, cậu là đàn ông không phải phụ nữ.

“Hoắc gia, chúng tôi ra ngoài trước.” David kéo Dĩ Đông lên, gật đầu lui ra ngoài cửa, tiện tay đóng cửa lại.

“Cậu điên rồi sao mà nói chuyện với Hoắc gia như vậy?” David lắc Dĩ Đông.

“Người anh thích đánh đập anh một trận rồi bảo anh yêu người khác, đổi lại là anh có điên không. Được, đâm tôi một dao sau đó ném tôi đến bến tàu bên kia đi, tôi tự bò đến quán rượu, làm việc thì phải làm chân thực một chút.” Dĩ Đông kéo lên mỉm cười, nhưng nhìn nụ cười này còn không bằng đừng cười, trong lòng David chua xót, đều là anh em, sao lại đi tới bước này.

“Tôi không oán hận, anh cẩn thận tên Đào Thất đó, hắn không đơn giản.” Dĩ Đông nhìn thấy ánh mắt David, cười ha ha.

“Tôi cũng không phải tên ngu, hắn vừa tới Hoắc gia ngày đầu tiên đã lập uy, quỷ biết hắn muốn làm gì? Có phải là muốn hại Hoắc gia, trái lại không hại tới Hoắc gia, nhưng lại hại tôi chết.”

David kéo Dĩ Đông ra cửa, lên chiếc xe màu đen quẹo cua đi thẳng đến bến tàu đánh cá, chặng đường không xa, trò chuyện mấy câu đã đến.

Dĩ Đông bị David đạp xuống xe, con ngươi anh chợt lóe tia đau lòng, tuy không nỡ nhưng vẫn rút ra dao găm trong lòng đăm một dao vào ngực Dĩ Đông, đi vào là dao trắng rút ra dao đỏ.

Gió lạnh thấu xương, âm thanh đau khổ gào thét trong tim.

Dĩ Đông đau đến cuộn tròn cả người, ngư dân đi ngang qua nhìn thấy vội vã chạy trốn.

Thủ hạ Hoắc Lệ không phải người hiền lành, thành thật mà nói chủ ra sao thì nuôi ra người hầu như thế, người dưới tay hắn tàn nhẫn, nghị lực và sức chịu đựng cực kỳ ngoan cường, vậy người lãnh đạo bọn họ, còn mạnh đến thế nào.

Không ai dám đụng vào, càng không ai dám bước tới lên tiếng. David nhanh chóng lên xe đi, Dĩ Đông chống thân thể bò rạp về phía trước.

Chân trước David vừa đi không lâu, Hoắc gia đã bị người sở cảnh sát tìm tới cửa.

“Hoắc gia, mời đi một chuyến cùng chúng tôi.”

“Lưu trưởng quan, việc không bằng không chứng, sẽ rơi đầu.” Hoắc Lệ đứng ở cửa lớn phòng khách, phía sau hắn là cửa lớn đóng chặt, cảnh sát nhìn trộm vào cửa nhưng không nhìn thấy gì bên trong.

Chú chim kim ốc tàng kiều dáng dấp xinh đẹp được cưng chiều theo lời đồn đãi, cả mặt cũng không thấy.

“Nói đùa, chúng tôi cũng không có lá gan canh giữ Hoắc gia ngài, Hoắc gia theo hình thức đi cùng chúng tôi là được rồi, đi theo hình thức thôi, đám người bên ngoài đều đang nhìn.” Lưu trưởng quan cúi người cười làm lành, bầu không khí nghẹt thở.

“Giữa trưa rồi, tôi đói bụng, mời các người trở về.”

“Biết Hoắc gia ngài chưa ăn cơm trưa, tôi cố ý đặt món ngon ở Bát Tiên lầu, Hoắc gia nể mặt tôi chút thôi. Đầu bếp kia là đầu bếp nổi danh vài ngày trước được mời về từ nước ngoài, nấu ăn rất ngon.” Sếp Lưu giơ ngón tay cái lên, vẻ mặt hận không thể đem đồ ăn bưng lên cho Hoắc Lệ thưởng thức.

Sự lấy lòng đã quá rõ ràng.

Hoắc Lệ gật đầu: “Đi.”

Tùy tùng đi theo chạy ra sau xe, Hoắc Lệ liền ở trên xe nhắm mắt dưỡng thần, Lưu trưởng quan liếc trộm Hoắc Lệ, trong lòng kêu khổ thấu trời.

Mấy người nói xem Đào gia là bị ngu à, không có việc thì chọc Hoắc gia làm gì? Còn cầm cờ trắng quơ quơ ở bến tàu, trước đây sao ông không phát hiện Đào Thành Chanh là một xú bà không đầu óc vậy chứ, thật là hại chết ông.

Đào Thành Võ chết chả có gì oan uổng cả! Đào Thành Võ hại chết người vô tội ít sao, ngủ với phụ nữ, còn làm phụ nữ vì gã nhảy sông tự sát.

Đánh chết trẻ con, chèn ép cường áp doanh nghiệp nhỏ, hành động tồi tệ Thương thiên hại lý, một phát súng bắn cũng còn nhẹ.

(*)Thương thiên hại lý: tàn nhẫn, nhẫn tâm, không có tính người

Đống hồ sơ phạm tội của hắn là do Lưu trưởng quan chặn lại, không thì đã sớm ăn cơm tù.

“Sáng mai tôi sẽ điều người lục soát quán rượu Night Rose, ép ra ông chủ bọn họ.” Lưu trưởng quan nói rằng.

“Không cần, đem những gì Đào Thành Chanh thổi gió với ngài, nói cho tôi là được.” Hoắc Lệ liếc mắt nhìn Lưu trưởng quan, bộ dáng kinh sợ thật là mất mặt.

“Vâng vâng vâng, Đào Thành Chanh nói ngài giam giữ Đào Thất, sáng mai kêu tôi dẫn người cưỡng chế lục soát.”

Hoắc Lệ cười ra tiếng, Lưu trưởng quan trong lúc nhất thời nhìn đến ngây người. Mỹ nhân ông xem qua không ít, thế nhưng xinh đẹp kinh tâm động phách như Hoắc Lệ, như công tử “Trích Tiên” đi ra từ chốn bồng lai, vẫn là lần đầu tiên thấy.

“Không cần đôi mắt nữa?”

Lưu trưởng quan cuống quít thu hồi ánh mắt, cầm lấy đũa gắp lên một miếng thịt, nhưng tay run a run, trực tiếp rơi xuống bàn.

“Ha ha ha người đã già, không còn dùng được.” Tiếp xúc tới ánh mắt Hoắc Lệ, Lưu trưởng quan sợ đến mức trực tiếp lấy tay cầm miếng thịt vịt vừa rơi xuống lên, nhét vào trong miệng làu bàu nói.

Kính mắt làm sao cũng không ngờ được lão Lưu là người của Hoắc Lệ, tính tới tính lui công dã tràng (*).

(*)Công dã tràng: làm chuyện vô ích.

Ban đêm Kính mắt vừa mới mở cánh cửa quán rượu ra, liền thấy một người đàn ông hôn mê máu me khắp người chặn ở cửa.

“Dĩ Đông?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK