Hai người nhiều năm không gặp lại, hiện tại mới có cơ hội thăm nơi ở của nhau, vì thế bọn họ trò chuyện rôm rả, cười đùa vui vẻ, hòa thuận ấm áp.
Hoắc Lệ ngồi ở ghế lái chuyên tâm lái xe, thỉnh thoảng nhíu mày, nhưng mỗi khi nghe thấy tiếng cười của Đào Thất thì khóe miệng cũng cong cong, khí tức toàn thân ấm hơn vài phần.
“Đào Tử, tôi nhớ hồi nhỏ cậu đã từng nói ước mơ lớn nhất là được ngắm nhìn toàn bộ cảnh đẹp đất nước. Hiện giờ cậu đã rời khỏi Đào gia rồi, có dịp thì đi thôi, tôi bồi cậu.”
“Ai rồi cũng trưởng thành, lớn lên tôi lại ước mơ điều khác.” Đào Thất nói.
“Tiểu hài mới 18 tuổi trưởng thành nỗi gì, mặc kệ sau này mơ tưởng điều gì đều nhất định phải giữ vững niềm tin ban đầu. Nam nhi phải có hoài bão lớn, phải ra ngoài xã hội cọ xát rèn luyện nhiều mới tốt, có thế mới mở rộng tầm nhìn được.” Nhị Mao cười đùa cợt nhả giảng giải đạo lý, có vẻ muốn ngấm ngầm mô kích, Đào Thất nghe mấy lời này cười không nói gì.
Nhị Mao phát hiện lúc cậu và Hoắc Lệ ở chung có chút mờ ám, trước đây là anh em tốt kề vai sát cánh xông pha mà bây giờ lại bị Hoắc Lệ nhốt ở nhà.
“Cả đời này tôi sẽ sống ở Nam Thành.” Đào Thất nhìn bóng lưng Hoắc Lệ, ánh mắt sáng ngời.
Nhị Mao thuận theo tầm mắt cậu, rõ ràng dừng trên người Hoắc Lệ, chăm chú đến kiên định, ghim chặt trên người anh, đến nỗi hắn ta khua khua tay trước mặt cậu cũng buồn phản ứng.
Ngữ khí Đào Thất chắc như đinh đóng cột, biểu tình nghiêm túc chân thật, Nhị Mao có cảm giác cả đời này Đào Thất thật sự muốn sống tại Nam Thành, nói thẳng ra là sống cùng kẻ đang ngồi phía trước kia.
Nếu nói là yêu, trong mắt Đào Thất giống như có điểm mông lung, có lẽ chưa đến mức yêu đậm sâu. Nếu nói là ưa thích đơn thuần, cậu vì sao lại kiên trì ở bên Hoắc Lệ đến thế.
Nhị Mao nghĩ không ra, cũng không hiểu được cố chấp của Đào Thất đối với Hoắc Lệ. Mà tâm tư Hoắc Lệ kia có lẽ chỉ muốn chiếm giữ cậu, không hề có tình yêu. Hiện tại Nhị Mao muốn biểu lộ tình cảm với Đào Thất cần phải có lực tác động từ bên ngoài.
“Nam Thành có gì hay ho đâu, ở đây làm gì?”
Nhị Mao trước hết muốn để Hoắc Lệ biết được tình cảm của hắn dành cho Đào Thất. Nếu Hoắc Lệ thật lòng yêu thương Đào Thất lại phát hiện Đào Thất muốn rời đi, anh ta chắc chắn sẽ phát hỏa.
Hắn ta tính sẵn quỷ kế nho nhỏ, muốn lợi dụng việc mất tích của Đào Thất để hướng manh mối về phía chính phủ, khi đó hai phe phái lớn ra mặt đối đầu nhau khẳng định sẽ liên lụy đến lãnh đạo cao cấp Mao Cống Hiến.
Đến lúc đó hắn sẽ không cần động thủ đối phó Mao Cống Hiến, tự khắc có người dẫm đạp lên ông ta, Nhị Mao thầm tính toán.
Nghĩ đến viễn cảnh ấy hắn ta bỗng cười ra tiếng, xin lỗi Đào Tử, thật sự không muốn lợi dụng cậu, nhưng Hoắc Lệ con người này không phù hợp với cậu.
“Nhị Mao, cậu đang cười cái gì?” Nghe thấy tiếng cười quái dị, Đào Thất hồi thần quay đầu thấy Nhị Mao ôm bụng cười đến không ngậm được miệng.
“Không có gì không có gì!” Nhị Mao phất tay nhưng vẫn không kìm được tiếng cười.
“Đến nơi rồi, xuống xe thôi.” Nhị Mao chỉ chỉ ra ngoài.
Hoắc Lệ đã sớm bước xuống mở cửa cho cậu, giúp cậu xuống xe sau đó lại lấy áo khoác phủ thêm trên người Đào Thất. Nhị Mao từ trong xe bước ra nhìn thấy khung cảnh biệt thự nguy nga liền sáng mắt lên, vừa đi vào vừa xuýt xoa trầm trồ.
“Oa nhà này chắc đắt tiền lắm đây.”
“Ôi còn có cả vườn hoa hồng, còn trồng cả cây tùng bách, lãng mạn quá…”
“Oa…”
Tiếng hô hét của Nhị Mao không dứt bên tai, giống như 1 kẻ nhà quê lần đầu lên tỉnh, bên này chỉ trỏ bên kia sờ mó hít hà.
Đào Thất cười nói: “Cẩn thận gai đâm vào tay nha.”
Chỉ có Nhị Mao biết rõ ngoài mặt hắn ta đang diễn vai tiểu tử nhà nghèo lần đầu bước vào nhà giàu, còn trong nội tâm thì thờ ơ vô cảm đến nhường nào.
Không phải chỉ là một vườn hoa sao? Sau này hắn cũng xây cho Đào Thất một cái tương tự.